Chương 11: Coi như ngươi hiếu kính ta.

Sắc mặt Bích La tái nhợt, bởi vì đau đớn tra tấn, môi không còn huyết sắc. Nàng ta cúi đầu thấp xuống, nói: "Chủ nhân."

"Trước mặt người ngoài thì kêu ta là Cửu tiểu thư, đi chuẩn bị nước ấm cho ta, ta muốn tắm gội."

"Thưa vâng, Cửu tiểu thư." Bích La an tĩnh xoay người, đi phòng chứa củi.

Mặc Vô Việt liếc mắt đánh giá Bích La một cái, xác định Quân Cửu nói chính là thật sự. Bích La cùng lúc trước khác nhau như hai người, giờ phút này không khác gì con rối.

Mặc Vô Việt nghi hoặc, trên đời thực sự có loại đồ vật Thi Khôi đan này sao? Chẳng lẽ là khi hắn bị phong ấn, đám luyện dược sư kia nghiên cứu ra được đồ chơi mới? Hắn không biết.

Quân Cửu quay đầu lại nhìn về phía Mặc Vô Việt, nhướng mày: "Ngươi muốn biết?"

"Tiểu Cửu Nhi nguyện ý nói cho ta sao?"

"Đương nhiên không. Đây là bí mật của ta." Quân Cửu ác liệt trêu đùa Mặc Vô Việt một hồi, đi lướt qua hắn vào trong phòng.

Mặc Vô Việt theo ở phía sau. Mắt vàng ngóng nhìn Quân Cửu, hiện lên ý cười: "Không bằng Tiểu Cửu Nhi nói bí mật của nàng cho ta, ta cũng nói bí mật của ta cho nàng, thế nào?"

Nghe vậy, Quân Cửu hơi dừng bước chân, quay đầu lại nhìn chằm chằm Mặc Vô Việt.

Mặc Vô Việt bước ra một bước, nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Quân Cửu. Hắn nâng đầu ngón tay câu lên một lọn tóc của Quân Cửu, vuốt ve ở trong tay. Mở miệng, tiếng nói ám ách: "Tiểu Cửu Nhi, ta rất vui lòng thẳng thắn thành khẩn với nàng~~"

"Cảm ơn. Nhưng ta không cần."

Biết quá nhiều bí mật, cũng không phải là một chuyện tốt. Đặc biệt là bí mật của Mặc Vô Việt!

Bị Quân Cửu cự tuyệt, Mặc Vô Việt dường như đã sớm dự đoán được. Hắn cười một tiếng không đứng đắn, mắt vàng bá đạo tập trung vào Quân Cửu. Linh hồn của Tiểu Cửu Nhi thơm quá, thật mê người! Làm hắn cảm thấy đói khát, muốn ăn luôn nàng.

Mặc Vô Việt cọ cọ đầu ngón tay lên gương mặt Quân Cửu, nhịn xuống xúc động.

Linh hồn mê người ngon miệng như vậy, một ngụm ăn luôn thì không còn nữa. Từ từ sẽ đến, chờ khi linh hồn thành thục, lại đến ngắt lấy.

Quân Cửu thối lui khỏi trước mặt Mặc Vô Việt, lập tức làm Mặc Vô Việt lấy lại tinh thần. Quân Cửu lạnh lùng mở miệng: "Ta muốn tắm gội thay quần áo, ngươi có thể đi ra ngoài."

"Được." Mặc Vô Việt đi sảng khoái.

Thấy vậy, trái lại Quân Cửu lại nhíu mày. Tuy rằng Mặc Vô Việt đi sảng khoái, cũng không phản bác cự tuyệt đối với nàng yêu cầu. Nhưng Quân Cửu vẫn có loại trực giác, Mặc Vô Việt chính là kẹo mạch nha, dính lên rồi nàng không vứt đi được.

Thôi, có một cường đại giúp đỡ ở bên người, cũng là chuyện tốt.

Bích La chuẩn bị nước ấm. Quân Cửu ngăn cản hành vi nàng ta giúp nàng thay quần áo. Quét mắt Bích La, Quân Cửu mệnh lệnh: "Sau này nhiệm vụ của ngươi, chính là giám thị một nhà Quân Hải Thiên. Bất luận có dị động gì, lập tức tới báo."

"Dạ, chủ nhân."

"Đi xuống đi." Bích La lui ra. Quân Cửu đi vào thùng nước, dòng nước ấm áp làm Quân Cửu thoải mái thở dài một hơi.

Quân Cửu sờ sờ lắc tay. Nàng biết Bích La là Quân Hải Thiên phái tới giám thị nàng. Vậy thì nàng thuận nước đẩy thuyền, biến Bích La thành con rối của nàng. Lưu tại bên người, để tránh Quân Hải Thiên lại phái mấy con chuột nhỏ tới quấy rầy nàng. Đồng thời, cũng có thể để Bích La đi giám thị Quân phủ.

Nàng hiện tại không rảnh đi thu thập Quân Hải Thiên bọn họ. Bởi vì nàng có một chuyện càng quan trọng!

Ánh mắt Quân Cửu hơi lóe. Nàng cần phải biết y thuật thế giới này, ở vào cấp bậc nào. Linh Sư, lại là cái gì?

Ào!

Quân Cửu đứng dậy, thay quần áo ra cửa.

Thư phòng Quân phủ, Quân Hải Thiên sắc mặt âm u đi vào. Ngẩng đầu vừa nhìn thì thấy Quân Cửu ngồi ở vị trí của hắn, sắc mặt lập tức đại biến. "Quân Cửu! Sao ngươi ở chỗ này?"

"Quân Hải Thiên, ngươi tồn không ít tiền riêng nhỉ." Quân Cửu mở ra hộp gỗ nam trong tay, bên trong một chồng ngân phiếu thật dày.

Quân Hải Thiên thấy vậy, một gương mặt già nháy mắt xanh rồi. Kế tiếp Quân Cửu nói, càng làm hắn tức giận đến muốn hộc máu.

Quân Cửu: "Đây coi như ngươi hiếu kính ta, ta nhận lấy."