Chương 15: Cút ngay.

"Đương nhiên là nói ngươi." Quân Cửu ngước mắt lạnh lùng nhìn Triệu đại phu: "Chứng hàn của hắn, là bệnh mang ra từ trong bụng mẹ. Từ nhỏ là thể nhược thân hư. Hỏa Linh Chi dược hiệu mãnh liệt, ngươi đút hai mảnh không phải cứu hắn, mà là thúc giục mệnh của hắn."

"Ngươi nói hươu nói vượn!" Triệu đại phu tức thổi râu trừng mắt.

Quân Cửu trực tiếp đi qua ngồi xổm trước mặt thiếu niên. Gia nô nhìn nàng, trừng mắt: "Ngươi làm gì?"

"Không muốn hắn chết, cũng đừng vướng bận."

"Ngươi! Ngươi biết công tử nhà ta là ai sao? Chỉ dựa vào ngươi cũng muốn trị liệu cho công tử nhà ta?"

Quân Cửu lạnh lùng quét hắn liếc mắt một cái: "Cút ngay."

Gia nô chống lại đôi mắt của Quân Cửu, nháy mắt thân thể cứng đờ, trên mặt lộ ra hoảng sợ. Quân Cửu duỗi tay ra, gia nô sợ hãi thối lui, cũng không dám ngăn cản Quân Cửu nữa.

Triệu đại phu đen mặt đứng ở bên cạnh. Hắn dứt khoát nhìn chằm chằm Quân Cửu, tức giận vuốt chòm râu. Hắn ngược lại muốn nhìn xem, tiểu nha đầu này có bản lĩnh gì, dám nghi ngờ hắn!

Tên tuổi của Triệu Hạc hắn, không chỉ có vang dội ở Phong La Thành. Cho dù là tới Hoàng Thành rồi, cũng có thể không thua kém gì ngự y bao nhiêu. Hắn nói thiếu niên này bệnh nguy kịch, vậy nhất định là trị không được.

Tóm lại, tuyệt đối không phải hắn dùng Hỏa Linh Chi sai!

Mọi người cũng tò mò. Duỗi dài cổ, xem Quân Cửu một tay véo ở trên mu bàn tay thiếu niên. Nâng thiếu niên dậy, cũng nhấn ngón ta ở trên bụng hắn một cái.

Oa! Nôn --

Thiếu niên há mồm nôn mửa, phun ra Hỏa Linh Chi vừa mới ăn vào.

Quân Cửu lấy ra một viên đan dược đút cho thiếu niên. Một bên phân phó gia nô: "Đi bưng chén nước ấm tới."

"A, dạ!"

Gia nô vội vội vàng vàng đi quán trà cách vách bưng nước ấm tới. Đút thiếu niên uống xong, mắt thấy thiếu niên hô hấp dần dần vững vàng, sắc mặt cũng có chuyển biến tốt đẹp.

Triệu đại phu thấy vậy, không thể tin tưởng: "Sao có thể!"

Hắn vội vàng qua đi bắt mạch cho thiếu niên. Kết quả mới vừa rồi khí mạch còn nhiễu loạn, hơi thở thoi thóp hấp hối. Hiện tại chỉ một chớp mắt, trong cơ thể thiếu niên không chỉ có khí mạch bình thản, ngay cả chứng bệnh hàn tái phát nghiêm trọng cũng tốt lên.

Hắn vừa rồi còn đang trào phúng Quân Cửu, hiện tại kết quả đánh bốp bốp vào trên mặt hắn. Sắc mặt Triệu đại phu vừa xanh vừa trắng.

Mọi người thấy Triệu đại phu sau khi bắt mạch cho thiếu niên thì không nói gì nữa. Lại xem thiếu niên chuyển biến khỏe trở lại. Ai còn không biết kết quả chứ?

Triệu đại phu lại thật đúng là cho người ta uống lộn thuốc!

Tiểu nha đầu này, lại cứu sống người!

Trong lúc nhất thời, mọi người biểu tình cũng thực xuất sắc. Ai cũng không nói chuyện. Vừa rồi bọn họ nhục nhã Quân Cửu như thế nào, hiện tại một đám da mặt xấu hổ đến hoảng.

"Công tử, người không sao chứ?"

"Khụ khụ, ta không có việc gì." Thiếu niên ngẩng đầu nhìn về phía Quân Cửu: "Cảm ơn ngươi đã cứu ta. Ta kêu Vân Kiều."

Thiếu niên tuy rằng phát bệnh, nhưng hắn thần trí thanh tỉnh. Biết chuyện đã xảy ra, biết Quân Cửu mới là ân nhân cứu hắn!

Nhàn nhạt liếc xéo thiếu niên, Quân Cửu mở miệng: "Quân Cửu."

Quân Cửu?

Mọi người đồng thời trừng lớn mắt. Phong La Thành bọn họ có một Quân Cửu, là phế vật tiếng xấu lan xa. Người này cũng kêu Quân Cửu? Không, các nàng khẳng định không phải cùng một người.

Phế vật kia sao có thể sẽ có y thuật còn tốt hơn Triệu đại phu!

Thiếu niên Vân Kiều được gia nô nâng đứng dậy. Hắn mặt mang mỉm cười, chắp tay hành lễ với Quân Cửu.

Lúc trước Vân Kiều bị bệnh suy yếu, vẻ mặt thống khổ. Hiện tại nhìn qua, mới phát hiện hắn bộ dáng tuấn nhã, là một thiếu niên lang nhẹ nhàng.

Quân Cửu ra tay cứu người, là thật sự nhìn không nổi lang băm hại tính mệnh người ta. Quân Cửu dặn dò: "Bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị chút Noãn Tâm Ích Khí Hoàn, khi phát bệnh đều có tác dụng tốt hơn mọi thứ."

"Noãn Tâm Ích Khí Hoàn là cái gì?" Vân Kiều nghi hoặc.

Quân Cửu sững sờ. Nàng đã quên, nơi này không phải Trung Hoa, y thuật cũng nát không chịu được. Khẳng định là không có Noãn Tâm Ích Khí Hoàn.

Quân Cửu nhìn Vân Kiều vẫn rất thuận mắt. Nàng ngoắc ngoắc ngón tay: "Ngươi đi theo ta."