Chương 2: Quân gia Phong La Thành

Giọng nói trong vòng tay nói không sai. Cổ, tay chân của nam nhân đều bị trói buộc. Vòng tròn kết hợp với xiềng xích không biết làm từ chất liệu gì, vẫn luôn hoàn toàn chui vào trên vách tường phía sau nam nhân. Mặt tường cao lớn, khắc họa trận đồ hình tròn phức tạp.

Hắn bị khóa ở chỗ này! Quân Cửu có loại trực giác, cái l*иg bao phủ cả vách núi, trận pháp sương mù, còn có sơn động này đều là vì giam khóa nam nhân mà tồn tại.

Hắn là ai? Vì cái gì bị khóa ở chỗ này.

"Thật ngọt! Thơm quá!" Tiếng nói trầm thấp, đánh vỡ yên lặng.

Quân Cửu ngẩng đầu, đối diện một đôi mắt màu vàng.

Đều muốn lộng lẫy hơn bất kì viên đá quý nào của thế gian, ánh sáng thắng qua mặt trời, mang theo độ ấm có thể làm người ta bỏng cháy lên. Mắt vàng tỏa định Quân Cửu, trình độ chuyên chú giống như là muốn ăn luôn nàng vậy.

Linh hồn thật thơm ngọt! Đánh thức hắn từ trong ngủ say. Làm hắn khắc chế không được muốn xâm chiếm, đoạt lấy. Giấu nàng đi!

Nam nhân mở miệng: "Ngươi là ai?"

Quân Cửu cảnh giác nhìn hắn chằm chằm, không đáp hỏi lại: "Ngươi biết làm cách nào rời đi nơi này không?"

"Thì ra là một tiểu nha đầu bị vây nhốt." Nam nhân cúi đầu cười nhẹ. Tiếng cười gợi cảm trêu người, lại lộ ra nguy hiểm.

Quân Cửu nhìn chằm chằm nam nhân, đồng tử co rụt lại. Giác quan thứ sáu nói cho nàng, nam nhân này rất mạnh!

Mạnh đến nỗi làm cho tiểu gia hỏa trong vòng tay trốn đi, không dám lên tiếng. Những người mà nàng đã gặp qua cả đời, đều không thể tranh phong được cùng người nam nhân này. Quân Cửu không có sợ hãi, ngược lại hưng phấn lên.

Cường đại nguy hiểm? Biến thành đồng minh, thì đó chính là trợ lực.

Quân Cửu lạnh lùng mở miệng: "Không phải ngươi cũng bị vây khốn sao? Làm giao dịch. Ngươi giúp ta rời đi, ta thả ngươi đi ra ngoài."

Nghe vậy, trong mắt của nam nhân hiện lên vẻ kinh ngạc. Tiểu nha đầu này lại dám làm giao dịch cùng hắn, có ý tứ. Nhưng hắn hiển nhiên không tin Quân Cửu có bản lĩnh này. Cười nói: "Ngươi có thể thả ta?"

Quân Cửu lại lần nữa nhìn trận đồ phía sau lưng nam nhân. Nàng trực tiếp đi qua, dùng hành động chứng minh chính mình. Lấy ra chủy thủ giấu ở sau lưng. Chọt một góc trận đồ.

"Ta huỷ hoại nơi này, là ngươi có thể đi ra rồi."

Trận đồ nơi này cùng trận pháp bên ngoài hiển nhiên do cùng một người ra tay, Quân Cửu phát hiện quy luật. Tìm sơ hở trở nên thực dễ dàng!

Nam nhân nhìn Quân Cửu, khóe miệng ý cười sâu hơn. "Tiểu nha đầu, nói cho ta tên của ngươi. Ta đáp ứng mang ngươi đi ra ngoài."

Biết tên nàng có quan trọng như vậy?

Quân Cửu chớp chớp mắt, mặt không đổi sắc: "Cửu Nguyệt."

"Cửu Nguyệt?" Nam nhân lẩm bẩm. Tiếng nói của hắn trầm thấp gợi cảm, nhiều thêm chút ý cười chọc người: "Ta đáp ứng ngươi, động thủ đi."

Quân Cửu vừa chuyển cánh tay, chủy thủ cắm vào trận đồ.

Trận đồ vừa vỡ, trên người nam nhân hiện lên một tầng ánh sáng vàng. Ầm! Xiềng xích giam cầm hắn đứt gãy từng khúc thành bột phấn. Trận đồ trên tường ở phía sau, cũng nháy mắt rạn nứt thành mạng nhện.

Thân ảnh chợt lóe, nam nhân ôm eo Quân Cửu, bế nàng lên.

Quân Cửu vừa muốn giãy giụa. Thì nghe nam nhân hỏi nàng: "Tiểu nha đầu, ngươi muốn đi chỗ nào?"

"Phong La Thành, Quân gia."

Vừa dứt lời. Quân Cửu chỉ cảm thấy thân thể thoáng nhẹ, chớp mắt ra khỏi phạm vi sương trắng bao phủ. Quân Cửu mắt trợn trừng, bọn họ đang bay? Nam nhân giơ tay, lấy tay áo che ở trước mặt Quân Cửu, chắn đi gió thổi tới nàng.

Tốc độ của hắn thực mau. Ngắn ngủn một nén nhang, liền đến cửa Quân gia ở Phong La Thành.

Quân Cửu vừa nâng đầu, thì thấy phía Đông Nam của Quân gia nổi lên lửa lớn hừng hực.

Đôi mắt nhíu lại, trong mắt Quân Cửu hiện lên vẻ tàn bạo. Đó là chỗ ở của nguyên chủ! Thủ đoạn thật tàn nhẫn, gϊếŧ chết nguyên chủ còn chưa đủ, còn muốn hủy diệt tất cả dấu vết tồn tại của nàng ấy.

Quân Cửu duỗi tay chỉ tới: "Qua bên kia."