Chương 25: Chúng ta thực sự có duyên phận.

Thỏi vàng nặng trĩu đập tới làm Quân Uyển Nhi ai u hét thảm một tiếng. Bụm mặt, hốc mắt cũng đỏ. Lại ngẩng đầu, trước mắt làm sao còn có bóng dáng của Quân Cửu, Quân Uyển Nhi tức tới dậm chân.

Lại đối diện sắc mặt hồ nghi của Quân Lôi: "Uyển tiểu thư không nhận ra vàng?"

"..."

Quân Uyển Nhi tức muốn mắng mẹ. Tiện nha đầu kia rõ ràng là cố ý!

Không nghĩ tới nhục nhã nó không thành, ngược bị vả mặt bôm bốp.

Mặt đẹp vặn vẹo một trận. Quân Uyển Nhi miễn cưỡng khóe miệng kéo ra mỉm cười: "Quân Lôi đại nhân, chúng ta vẫn là đi tới Hội Thưởng Thạch đi. Vừa rồi chỉ là một tiện nha đầu mà thôi, bé nhỏ không đáng kể."

"Ừ." Quân Lôi bài cái giá tự đại kiêu ngạo, đi vào Hội Thưởng Thạch cùng với Quân Uyển Nhi.

Lưu lại quản sự cùng bọn thị vệ cướp đoạt thỏi vàng trên mặt đất. Cuối cùng vẫn là quản sự ỷ vào thân phận, nuốt riêng khối vàng này.

Lại nói Quân Cửu quay đầu đi vào Hội Thưởng Thạch. Tiểu Ngũ nằm liệt ở trong lòng Quân Cửu cười lộ ra cái bụng: "Chủ nhân làm xinh đẹp! Thật đáng tiếc không thưởng thức thêm một hồi sắc mặt nữ nhân xấu xa kia."

"Muội biết nàng ta là ai sao?" Quân Cửu vuốt ve lông Tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ tò mò: "Chủ nhân, nàng ta là ai?"

"Quân Uyển Nhi."

"Cái gì!" Tiểu Ngũ trừng lớn mắt mèo. Lông tóc cả người lại nổ tung lần nữa: "Lại là nàng ta! Chủ nhân, Quân Uyển Nhi này cũng thật xấu."

Quân Cửu gật gật đầu. Quân Uyển Nhi không nhận ra nàng, thần sắc đối đãi cũng giống như là với người thường còn như vậy. Càng khó tưởng tượng được, sau khi Quân Uyển Nhi nhận ra, sẽ là phản ứng gì?

Ngẫm lại vừa rồi mình một ném vàng trên mặt nàng ta, Quân Cửu bắt đầu chờ mong Quân Uyển Nhi nhận ra nàng. Biểu tình nhất định rất xuất sắc!

Ôm Tiểu Ngũ, Quân Cửu ngẩng đầu nhìn về phía bốn phía: "Được rồi, trước tham gia Hội Thưởng Thạch."

Nàng nhìn quanh bốn phía..

Đình viện tráng lệ, nơi chốn kỳ sơn dị thạch. Mọi người quần áo hoa lệ, thân phận tôn quý xuyên qua bốn phía, thỉnh thoảng dừng chân ở trước một cục đá, nghị luận bàn tán.

Mục đích Hội Thưởng Thạch, chính là bán các loại nguyên thạch còn chưa khai thác qua. Nguyên thạch có lớn có bé, hình dạng cũng muôn màu lắm vẻ. Quân Cửu nhìn giá cả, giá cả nguyên thạch rất xa xỉ.

Nhưng bên trong nguyên thạch có linh thạch hay không, vẫn là một dấu chấm hỏi.

Cái này thì cũng giống như đổ thạch kiếp trước Quân Cửu từng tham gia. Toàn dựa vào vận khí! Khóe miệng của Quân Cửu hơi hơi nhếch lên mọt độ cung. Đổ thạch, nàng cũng chưa bao giờ thua!

Tiểu Ngũ nheo lại mắt mèo, cũng đánh giá nguyên thạch theo Quân Cửu: "Chủ nhân, tỷ coi trọng khối linh thạch nào?"

"Quân cô nương!"

Tiếng nói ôn nhuận của thiếu niên đồng thời vang lên với Tiểu Ngũ. Quân Cửu quay đầu lại, nhìn thấy Vân Kiều vội vã đi tới chỗ nàng.

Vân Kiều đứng ở trước mặt Quân Cửu, ho khan một tiếng hơi hơi thu liễm kích động: "Quân cô nương, không nghĩ tới gặp được cô ở chỗ này. Chúng ta thực sự có duyên phận."

"Hử." Quân Cửu nhướng mày.

Duyên phận? Nàng không tin duyên phận gì, chỉ cảm thấy có chút khéo thôi.

Vân Kiều lại nói: "Quân cô nương cũng là tới đổ thạch đi? Vừa vặn ta có vài phần hiểu biết đối với đổ thạch, có cần ta giới thiệu cho Quân cô nương một phen hay không?"

"Được." Quân Cửu gật đầu.

Vân Kiều hình như là rất hiểu biết với Hội Thưởng Thạch. Xa đến lai lịch Hội Thưởng Thạch, gần đến kỹ xảo chọn lựa nguyên thạch, quá trình đổ thạch như thế nào. Một năm một mười toàn bộ nói cho Quân Cửu. Tốc độ giọng nói của hắn không nhanh không chậm, tiếng nói ôn nhuận làm người nghe cực kỳ thoải mái.

"Phía trước, chính là chuyện lớn nhỏ Hội Thưởng Thạch cần phải biết được. Quân cô nương nếu có nghi hoặc khác, cũng có thể hỏi ta." Vân Kiều nhìn Quân Cửu thật sâu, cười ôn nhã.

Hắn hiện tại vô cùng may mắn mình lưu lại tham gia Hội Thưởng Thạch, bằng không thì đã có thể bỏ lỡ Quân Cửu!

Vân Kiều mở miệng, đang muốn nói gì nữa. Phía sau một thanh âm bén nhọn phẫn nộ đánh gãy Vân Kiều: "Tiện nha đầu, thì ra ngươi ở chỗ này!"