Chương 29: Không phải biếи ŧɦái mà là yêu nghiệt.

"Giải ra!"

Ánh mặt trời chiếu vào trên mặt cắt của nguyên thạch, chiết xạ ra ánh sáng mỹ lệ, linh khí tinh thuần tràn ra, tiếng trào phúng đột nhiên im bặt.

Mọi người trừng lớn mắt, sợ ngây người!

Linh thạch!

Lại giải ra linh thạch!

Vân Kiều câu môi cười nhạt: "Chúc mừng Quân cô nương giải ra linh thạch."

Tuy rằng không phải một khối hắn chọn kia. Nhưng Quân Cửu giải ra linh thạch, Vân Kiều liền nhẹ nhàng thở ra. Thắng là tốt rồi.

Quân Uyển Nhi đã trợn tròn mắt. Nàng ta trừng lớn mắt, ngực kịch liệt phập phồng. Sao có thể! Sao nó có thể giải ra linh thạch? Một tiểu nha đầu không biết chui ra từ chỗ nào, sao có thể giải ra linh thạch?

Quân Cửu cũng không phản ứng Quân Uyển Nhi. Mà là lấy toàn bộ nguyên thạch còn lại tới đây, để giải thạch sư giải ra.

Một khối lại một khối nguyên thạch được giải mở, mọi người ở đây từ khϊếp sợ, kinh ngạc, mộng bức, lại đến chết lặng.

Nàng lại.. lại mỗi một khối nguyên thạch đều giải ra linh thạch!

Oanh động toàn bộ Hội Thưởng Thạch, tất cả mọi người tới vây xem. Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Quân Cửu, tựa như lại nhìn một tên biếи ŧɦái. Tuổi nhỏ như vậy, lại lựa ra nguyên thạch mỗi cái đều có linh thạch. Không phải biếи ŧɦái, thì đó cũng là yêu nghiệt.

Vân Kiều cũng kinh ngạc nhìn Quân Cửu. Đối với bọn họ khϊếp sợ, Quân Cửu phảng phất giống như không nghe thấy. Nàng kêu quản sự cất chứa tất cả linh thạch, thu xong mới nhàn nhạt nhìn về phía Quân Uyển Nhi: "Ngươi thua, thực hiện đánh cược đi."

"Cái gì!"

Quân Uyển Nhi hoảng hốt một trận. Kêu nàng quỳ xuống xin lỗi cho Quân Cửu? Không có khả năng! Mơ tưởng!

Nàng trừng mắt lui về phía sau: "Bổn tiểu thư không biết ngươi đang làm cái gì!"

"Không biết?" Quân Cửu nhướng mày, lạnh lùng câu môi: "Ta đây không ngại giúp ngươi hồi ức một chút."

Giọng của nàng lạnh lẽo vô tình. Như lợi kiếm ra khỏi vỏ, nhất định nhuốm máu.

Quân Uyển Nhi thấy hoa mắt, mất đi bóng dáng Quân Cửu. Nàng ta còn ở trong sững sờ, bả vai đột nhiên trầm xuống.

Bịch!

Chân đau đớn một trận, Quân Uyển Nhi đau kêu thình thịch quỳ trên mặt đất. Một cú ném này, nước mắt của nàng ta đều chảy ra.

Quân Uyển Nhi muốn đứng lên. Nhưng trên vai trọng lượng nặng trĩu, làm nàng ta không cách nào nhúc nhích. Hoảng loạn, mờ mịt ngẩng đầu. Quân Uyển Nhi thấy Quân Cửu đứng ở trước mặt mình, trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lẽo khát máu tàn nhẫn.

Đυ.ng phải cặp mắt kia, trong lòng Quân Uyển Nhi không khỏi run sợ: "Ngươi làm gì?"

"Giúp ngươi hồi ức một chút. Đổ thạch thua, quỳ xuống bò đi ra ngoài, sau đó xin lỗi."

"Không sai! Xin lỗi! Bò đi ra ngoài!" Tiểu Ngũ dậm chân ngẩng đầu. Nhưng mà nghe vào trong tai mọi người, chỉ có tiếng kêu meo meo.

Không!

Không được!

Nàng chính là đại tiểu thư Quân gia Phong La Thành. Sao nàng có thể quỳ bò đi ra ngoài? Tiện nha đầu này mơ tưởng thực hiện được. Quân Uyển Nhi lập tức giãy giụa, nhưng cố tình giống như là bị trúng tà, quỳ trên mặt đất không thể động đậy.

Nàng ta đương nhiên không biết, Quân Cửu điểm huyệt tê của nàng ta. Không quỳ, vậy đừng mong đứng lên.

Ở trước mặt nàng, chơi xấu không nhận nợ? Không tồn tại.

Quân Cửu: "Quân Uyển Nhi, đừng lãng phí thời gian của mọi người."

"Ngươi tiện nha đầu này, ngươi biết ta là ai sao? Ta là đại tiểu thư Quân gia! Ngươi dám đối với ta như vậy?"

Quân Lôi cũng đứng ra, sắc mặt âm trầm khó coi. Quân Uyển Nhi này mất mặt không chỉ có là Phong La Thành. Truyền ra ngoài, cũng sẽ ảnh hưởng thanh danh bổn gia Hoàng thành bọn họ. Nhưng hắn còn chưa mở miệng, đối diện ánh mắt lạnh lùng của Vân Kiều dừng ở trên người hắn, Quân Lôi lập tức cứng lại rồi.

Vân Kiều nói: "Không bằng ngươi tới quỳ thay nàng ta?"

Sao có thể!

Quân Lôi lập tức trừng Quân Uyển Nhi, tức giận quát lớn: "Quân Uyển Nhi ngươi còn thất thần làm gì! Còn không mau xin lỗi, sau đó quỳ bò đi ra ngoài."

Đều do Quân Uyển Nhi, tự mình ngu xuẩn làm ra tiền đặt cược như vậy. Đáng đời! Hắn dựa vào cái gì phải quỳ giúp ả?