Chương 35: Ra tay tàn nhẫn quyết đoán.

Quân Lôi ánh mắt âm ngoan, biểu tình dữ tợn hung ác. Giống như tiểu nhân âm hiểm.

Mặt của hắn vô hạn đặt nặng ở trong đầu Quân Cửu. Ở bổn gia, Quân Lôi đã ức hϊếp nguyên chủ từ nhỏ đến lớn. Chỉ từ trong trí nhớ, Quân Cửu còn có thể cảm thấy sợ hãi của nguyên chủ khi đối mặt với Quân Lôi.

Dĩ vãng Quân Lôi vừa rống như vậy, đều có thể dọa nguyên chủ khóc. Chẳng qua, nàng cũng không phải là nguyên chủ.

Ánh mắt lạnh băng, Quân Cửu câu môi cười bừa bãi: "Ta nói ngươi là chó, ngươi điếc sao?"

"Quân Cửu ngươi tìm chết!" Quân Lôi bạo nộ xông tới, giơ tay vung một cái tát xuống.

Quân Cửu phế vật này, cũng dám hô to gọi nhỏ với hắn. Hắn muốn cho ả cẩn thận "hồi ức" một chút. Phế vật này thực mau thì sẽ giống như trước kia, quỳ xuống kêu rên, khóc lóc thảm thiết. Nghĩ đến đây, trong lòng Quân Lôi cực kỳ bành trướng cùng dữ tợn vặn vẹo.

Quân Uyển Nhi và Quân Hải Thiên ở một bên nhìn. Bọn họ không ngăn cản, ngược lại lộ ra dáng vẻ cực kỳ chờ mong.

Nam nhân trốn tránh ở trên cây đối diện cũng chuẩn bị nghĩ cách ra tay cứu viện. Chỉ là, phát triển kế tiếp không giống như bọn họ tưởng.

Quân Cửu giơ tay dễ dàng bắt lấy cánh tay của Quân Lôi. Con ngươi lạnh băng, thị huyết tàn nhẫn. Nàng hơi hơi mỉm cười: "Tìm chết, ngươi đang nói ta sao?"

Tiếng nói khinh mạn, lộ ra kiệt ngạo bừa bãi.

Quân Cửu nắm chặt ngón tay, rắc!

"..."

Quân Lôi kêu thảm thiết thê lương. Tay hắn! Tay hắn gãy rồi!

"Thật ồn ào." Quân Cửu nhấc chân chân đá một cái vào giữa hai chân dưới thân Quân Lôi.

"A a!" Thân thể Quân Lôi ngã về phía trước co lại thành hình con tôm, kêu thê lương đến vặn vẹo. Nhưng hắn cũng đưa mình đến trước mặt Quân Cửu.

Tay cũng thành chưởng, Quân Cửu ra tay mau như gió, hoành đao chém vào yết hầu Quân Lôi, cánh tay lại khẽ chuyển, ấn ở trên vai Quân Lôi. Bịch! Đè nặng hắn quỳ rạp thật mạnh xuống đất.

Động tác liên tiếp. Từ sau lúc Quân Cửu nói ra "thật ồn ào", trong nháy mắt long trời lở đất.

Quân Lôi quỳ trên mặt đất, một cánh tay bị gãy rũ ở bên người, một bàn tay gắt gao che lại yết hầu. Hắn há to miệng, lại chỉ có thể phát ra tiếng thống khổ khàn khàn. Hắn trừng lớn mắt, trừng mắt nhìn Quân Cửu mà vẫn còn chưa phản ứng kịp đây là có chuyện gì.

Hít!

Quân Uyển Nhi hít ngược một hơi, không thể tin tưởng nhìn Quân Cửu.

Đây là Quân Cửu? Ra tay tàn nhẫn quyết đoán, nhanh như tia chớp. Sao ả ta làm được? Quân Lôi tuy là quản sự, nhưng cũng là Linh Sư cấp hai. Sao ả có thể trong nháy mắt liền bắt lấy được Quân Lôi.

Quân Uyển Nhi không khỏi nhớ lại, trên Hội Thưởng Thạch thủ đoạn của Quân Cửu đối phó với mình có thể nói là quỷ dị.

Lại thấy Quân Cửu nhìn về phía mình. Đối diện cặp mắt kia, Quân Uyển Nhi rùng mình một cái: "Quân Cửu."

"Quân Cửu ngươi thật to gan. Ngươi dám công kích Quân Lôi đại nhân! Người đâu! Bắt tiện nhân này lại. Nếu phản kháng, gϊếŧ chết không cần hỏi!" Quân Hải Thiên vừa kinh vừa sợ, càng hận Quân Cửu đến tận xương tủy.

Nhìn thấy Quân Lôi ngã xuống, lập tức hiệu lệnh chúng gia nô lung bắt Quân Cửu.

Gia nô đã sớm ẩn nấp giấu ở bốn phía lao ra bao vây chung quanh Quân Cửu lại. Quân Hải Thiên vẻ mặt kiêng kị sợ hãi lui về phía sau. Quân Uyển Nhi nhìn Quân Lôi quỳ gối trước mặt Quân Cửu, vẫn cảnh giác không tùy tiện đi qua.

Quân Cửu này, quá xa lạ!

Quân Cửu bị bổn gia đuổi tới phân gia, Quân Uyển Nhi gặp qua nàng không chỉ một lần. Nhưng khi đó, Quân Cửu nhát gan sợ người, căn bản không dám nói chuyện giao lưu cùng người ta. Chỉ là đứng ở nơi đó, cũng giống như không khí rất dễ dàng bị người khác xem nhẹ.

Sao chỉ trong nháy mắt, Quân Cửu như là trở thành một thanh lợi kiếm ra khỏi vỏ! Sắc bén, lạnh băng, vô tình. Làm nàng ta đều cảm thấy sợ hãi.

Quân Uyển Nhi lại không khỏi hoang mang, ả thật là Quân Cửu sao?

Thanh âm tràn ngập sợ hãi của Quân Hải Thiên hô to ở bên tai: "Lên! Một đám phế vật các ngươi còn thất thần làm gì!"

Quân Uyển Nhi lập tức bổ sung: "Bắt lấy Quân Cửu, thưởng một trăm lượng bạc! Gϊếŧ ả, thưởng một ngàn lượng bạc!"