Chương 37: Ngươi lấy bổn gia uy hϊếp ta.

"Quân Cửu!" Tiếng nói giống như trước là tràn ngập phẫn nộ cùng sát ý, khàn khàn giống như cố nặn ra từ trong cổ.

Quân Cửu quay đầu lại, nhướng mày. Nha! Quân Lôi đã tỉnh lại?

"Tiểu Ngũ."

"Meo!" Giao cho muội!

Tiểu Ngũ lao ra. Lợi trảo bắn ra, bắt lấy mặt của Quân Lôi mà cào loạn một trận. Quân Lôi kêu thảm thiết thê lương, hắn muốn giãy giụa phản kháng, nhưng cả người không có lực, quỳ trên mặt đất lại muốn bò cũng bò không nổi. Chỉ có thể kêu thảm tùy ý Tiểu Ngũ mài móng vuốt.

Mấy cái chớp mắt qua đi, Tiểu Ngũ cảm thấy mỹ mãn nhảy xuống mặt đất, lưu lại Quân Lôi mang một gương mặt máu, kêu thảm thiết liên tục.

Quân Uyển Nhi: "Quân Cửu sao ngươi làm được! Quân Lôi chính là Linh Sư cấp hai, hắn sao có thể mặc cho ngươi.."

Thanh âm đột nhiên im bặt, sắc mặt Quân Uyển Nhi trong nháy mắt thay đổi, vô cùng hoảng sợ, vô cùng khϊếp sợ, vô cùng hoảng loạn. Sao có thể!

Thu hết phản ứng của Quân Uyển Nhi vào đáy mắt, Quân Cửu hơi cong khóe miệng: "Như thế nào? Có phải cảm giác mình cả người vô lực, ngay cả linh lực cũng không thể sử dụng hay không?"

"Ngươi! Đây là ngươi làm!" Quân Uyển Nhi khϊếp sợ.

Quân Hải Thiên nghe được, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, chân cẳng hắn run rẩy, vô cùng hoảng sợ. Quân Cửu hạ dược bọn hắn!

"Chuyện này không có khả năng. Bích La vẫn luôn giám thị ngươi, sao ngươi có thể hạ dược cho chúng ta được?" Quân Uyển Nhi hô to.

Quân Cửu sao có thể có cơ hội hạ độc bọn hắn?

Quân Uyển Nhi không tin.

Quân Cửu thong thả ung dung thưởng thức phản ứng của nàng ta. Lười biếng nói: "Các ngươi phái Bích La giám thị ta, lại không biết Bích La là người của ta. Chẳng lẽ các ngươi không hề phát hiện, sương mù sao?"

Sương mù?

Lúc này, Quân Hải Thiên cùng Quân Uyển Nhi mới phát hiện. Ngoài phòng, toàn bộ Quân phủ đều bao phủ ở trong sương mù nhàn nhạt. Nhưng hiện tại là mùa hè, sao có thể sương mù? Hai người phản ứng thực mau, sương mù này chính là độc? Nhưng Quân Cửu là làm sao làm được!

"Ta kêu Bích La hạ độc ở trong nước. Độc này bình thường không có bất luận vấn đề gì, chỉ có phấn hoa La Hoa mà Tiểu Ngũ mang theo trên người, mới có thể kích phát độc tố, sinh ra sương mù. Ở trong sương mù này, tất cả mọi người sẽ bị tê mỏi thân thể, không thể động đậy."

"Meo meo meo!" Tiểu Ngũ đắc ý nâng cằm lên. Lúc trước nó đi ra ngoài đi hết một vòng ở Quân phủ, chính là vì kích phát độc tố.

Chủ nhân tuyệt nhất! Đám tiểu lâu la này, cũng không đủ tư cách làm địch nhân của chủ nhân.

Quân Uyển Nhi khó có thể tin. Bọn họ thiết lập thế cục muốn gϊếŧ Quân Cửu, kết quả lại là Quân Cửu đào một cái hố cho bọn họ. Còn làm cho bọn họ chủ động nhảy vào đi.

Quân Cửu nói không sai, Quân Uyển Nhi hiện tại cả người vô lực, linh khí trong đan điền không cách nào vận chuyển, ngay cả động một chút cũng cảm thấy thở không nổi. Càng đừng nói công kích Quân Cửu, hoặc là chạy trốn. Nàng ta ngẩng đầu nhìn về phía Quân Hải Thiên, người sau vẻ mặt tuyệt vọng hoảng sợ, căn bản không trông cậy vào được.

Trong lòng mắng thầm, Quân Uyển Nhi hung tợn trừng mắt Quân Cửu. "Ngươi muốn như thế nào? Gϊếŧ chúng ta sao? Quân Cửu, ngươi gϊếŧ chúng ta, bổn gia là sẽ không bỏ qua ngươi!"

"Ngươi lấy bổn gia uy hϊếp ta?" Quân Cửu lạnh lùng cười.

Quân Cửu đang trào phúng nàng, Quân Uyển Nhi không cam lòng. Chỉ là nàng cũng chỉ có bổn gia là có thể sử dụng tới để uy hϊếp Quân Cửu. Nếu không, Quân Cửu nhất định sẽ gϊếŧ bọn họ!

Quân Uyển Nhi không muốn chết. Nàng thừa nhận hôm nay là ngã trong tay Quân Cửu. Tròng mắt đảo quanh, Quân Uyển Nhi nhanh chóng nghĩ biện pháp giải cứu. Nàng ta nói: "Quân Cửu, phái người gϊếŧ ngươi cũng là chúng ta bất đắc dĩ. Là bổn gia uy hϊếp chúng ta, không gϊếŧ ngươi, thì sẽ gϊếŧ chúng ta!"

"Quân Cửu, ngươi cho dù là muốn báo thù, cũng nên tìm bổn gia. Chúng ta là vô tội!"

"Vô tội?" Quân Cửu nhướng mày: "Quân Thiên Thiên năm lần bảy lượt xui khiến Bích La, hạ dược ở trong thức ăn của ta, cắt xén áo cơm của ta, nuốt riêng ngân lượng ta mang đến từ bổn gia. Đây cũng là vô tội?"