Chương 380: Khoe chim trước mộ có tuyệt không.

"Truyền thừa Huyết Ảnh Vương thuộc về Quân Cửu." Phó Lâm Trạm không sợ dơ ngồi xuống đất ở ngay cửa, hắn thoạt nhìn cũng không thất vọng. Ngược lại còn đang sờ sờ cằm cân nhắc, Quân Cửu làm sao mà treo ngược huyết tế Hồng Anh?

Mục Cảnh Nguyên cười cười: "Được rồi. Chúng ta cứ ở chỗ này chờ nàng xuất hiện đi."

"Mục sư huynh chẳng lẽ các huynh cũng không tức giận sao? Truyền thừa Huyết Ảnh Vương thuộc về Quân Cửu, nàng ta thì có tài đức gì. Bất luận là ai trong các huynh đều càng thích hợp, càng ưu tú hơn nàng ta!" Vân Nghê không cam lòng nhìn Quân Cửu đi vào trong cửa, nàng ta quay đầu liền xúi giục châm ngòi Mục Cảnh Nguyên bọn họ.

Nhưng mà bọn họ chỉ là liếc mắt nhìn Vân Nghê, thờ ơ.

Vân Nghê còn muốn mở miệng nói cái gì, Khanh Vũ vẫy vẫy tay đánh gãy nàng ta: "Ta nói này Vân Nghê sư tỷ, ngươi có đố kỵ tiểu sư muội của ta thì cũng vô dụng. Hiện tại truyền thừa Huyết Ảnh Vương đã là của muội ấy, ngươi nhìn không được có thể đi trước."

"Ngươi!" Muốn chửi ầm lên, nhưng Vân Nghê không quên gương mặt giả tạo của mình. Nàng ta chỉ có thể đổi tới đổi lui sắc mặt, nỗ lực khống chế mình cười gượng gạo rồi rời đi.

Vân Nghê không nghĩ tới, sau lưng Mục Cảnh Nguyên bọn họ đồng thời nhìn về phía nàng ta, đều là vẻ mặt hoài nghi.

* * *

Quân Cửu đi vào trong cánh cửa kia, bóng tối ngắn ngủi qua đi, là ánh sáng nhàn nhạt như ánh trăng lương bạc.

Ngẩng đầu, trong tầm mắt là một cái nóc vòm cao lớn đồ sộ. Dưới nóc vòm là một tòa mộ bia, trước mộ bia đặt một khối ngọc giản, còn có một cái hộp phủ tro bụi thật dày. Quân Cửu đoán bên trong hẳn chính là huyết ảnh đao.

Hoàn cảnh là thê lương bi thương như vậy, từng là hào kiệt kiêu hùng một thế hệ hạ màn, táng ở địa phương tịch liêu lạnh băng như vậy. Nhưng tâm tình Quân Cửu mới vừa yên lặng không đến ba giây, nàng dừng một chút ngẩng đầu nhìn về trong bóng đêm phía trước, nơi đó có một người đang đứng.

Xào xạt.. Tiếng bước chân truyền đến, người kia bước ra khỏi bóng đêm.

Quân Cửu thấy được gương mặt kia trước, hơi ngơ ngác trong óc chỉ có hai chữ để hình dung, yêu dã. Một đôi mắt phượng kiều mị tựa hồ ly, dưới sóng mũi cao thẳng là môi mỏng nhếch lên, cười cực kỳ.. muộn tao.

Đẹp giống như một hồ ly tinh là nam nhân hay nữ nhân? Khó phân nam nữ, Quân Cửu chỉ có thể nhìn tiếp đi xuống. Khi nhìn đến hai hạt chu sa đậu đỏ bình thản trước ngực, Quân Cửu đưa ra kết luận. Là một nam!

Chờ đã! Từ từ!

Ánh mắt của Quân Cửu dừng nửa giây ở trên bộ ngực trần trụi của nam nhân hồ ly tinh, tầm mắt dịch xuống chút nữa..

"Có vừa lòng chỗ ngươi đã thấy không?" Nam nhân hồ ly tinh gợi lên nụ cười giảo hoạt, vô cùng tự hào ưỡn ngực khoe chim.

Trong lúc nhất thời ngàn vạn ngôn ngữ đều nói không nên lời một chữ, Quân Cửu sâu kín ngẩng đầu chỉ nhìn chằm chằm mặt nam nhân hồ ly tinh. Nàng ngàn vạn lần không nghĩ tới, nam nhân lớn lên giống như một hồ ly tinh này, lại lẳиɠ ɭơ như vậy, phóng túng như vậy! Ban ngày ban mặt, à không, khoe chim trước mộ người khác! Sẽ không sợ chủ nhân mộ bật dậy lao tới đánh ngươi sao?

Thở sâu, Quân Cửu trên mặt bình tĩnh, khi mở miệng thì ngữ khí lạnh như băng: "Ngươi là ai?"

"Mộ linh."

Quân Cửu: .

Nàng xem như hiểu rõ vì sao cứ cảm thấy quái quái mộ linh mà mở miệng, ngữ khí lại tang thương âm điệu thì mờ mịt khó nghe, tcứ cảm thấy muộn tao. Người như vậy, có ngụy trang thì cũng thay đổi không được vẻ lẳиɠ ɭơ trong xương cốt khí.

Thấy một màn như vậy không chỉ có là Quân Cửu, đừng quên chuông bạc trên cổ tay nàng, Mặc Vô Việt xem toàn bộ hành trình phát sóng trực tiếp kia kìa.

Ngoài mộ địa Huyết Ảnh Vương, Lãnh Uyên hóa thạch thành pho tượng, đờ đẫn nhìn hình ảnh tre6b thủy mạc, hắn hoảng sợ tuyệt vọng khẽ meo meo nhìn về phía chủ nhân nhà mình. Chủ nhân cũng đừng tức giận diệt thế! Kết quả vừa nhìn, Mặc Vô Việt một chút cũng không tức giận, ngược lại khóe miệng hơi câu lên tà nụ cười lười biếng.

Lãnh Uyên mở to hai mắt nhìn, không thể tin được nhìn Mặc Vô Việt. Có người không mặc quần áo khoe chim trước mặt ở Quân cô nương, chủ nhân lại còn cười không tức giận?

Dư quang khóe mắt nhìn đến biểu tình của Lãnh Uyên, Mặc Vô Việt trầm thấp mở miệng: "Có đối lập, mới biết được ai tốt nhất. Ta vì cái gì phải giận?"

Lãnh Uyên càng đờ đẫn, hắn vừa mới nghe được cái gì? Chủ nhân nhà mình khi nào thì tự luyến như vậy!

Một đầu khác, Quân Cửu ở sau khi biết được thân phận mộ linh thì rốt cuộc mở miệng. Nàng lại quét mắt nhìn mộ linh lần nữa, làm ra trả lời: "Không quá vừa lòng. Ta đã gặp càng tốt hơn rồi."

"Không có khả năng!"

Mộ linh lập tức phản bác. Hắn cất bước đi tới Quân Cửu, mắt phượng yêu dã mị hoặc ngưng tụ ngạo mạn. Hắn nói: "Ai có thể còn tốt hơn ta?"

"Hắn lớn hơn ngươi."

Thân thể chấn động, mộ linh trừng con mắt thật to. Hắn như là đang trừng Quân Cửu, lại như là không thể tin được muốn phản bác cái gì đó. Có nam nhân nào chịu được bị người ta nói nhỏ?

Còn không chỉ cái này, Quân Cửu sờ sờ cằm nhìn chằm chằm mộ linh soi mói đánh giá. Nàng nói theo: "Không chỉ có vai rộng eo thon chân dài mười phần hơn hẳn ngươi, còn có cơ ngực lớn hơn ngươi, cơ bụng hoàn mỹ hơn ngươi. Tóc, đôi mắt cũng đẹp hơn ngươi. Cho nên ngươi không cần phải sắc dụ ta, ta đối với ngươi không có hứng thú."

Thân hình trần trụi run thành nút lọ, mộ linh chỉ ngón tay vào Quân Cửu cũng sắp tức phát khóc.

Không chỉ có bị nói nhỏ, còn bị so thành cặn bã. Hắn thở sâu, giơ tay lên mặc vào hồng y lóa mắt. Che khuất thân thể, mộ linh ưỡn ngực trừng mắt Quân Cửu nói: "Ta không tin! Là ai? Ngươi dẫn ta đi xem, ngươi khẳng định là gạt ta."

"Mộ linh còn có thể rời đi mộ địa?"

"Đương nhiên có thể, chỉ cần ngươi tiếp thu truyền thừa Huyết Ảnh Vương, nhất định phải dẫn ta đi." Mộ linh trả lời.

Ai ngờ hắn vừa nói như vậy, Quân Cửu lại xoay người liền bỏ đi. Mộ linh không thể tin tưởng trừng lớn mắt, hắn nhìn Quân Cửu không giống làm bộ mà là thật sự muốn đi. Vội vàng lắc mình ngăn cản ở trước mặt Quân Cửu: "Ngươi không cần truyền thừa Huyết Ảnh Vương?"

Ngẩng đầu, Quân Cửu ôm ngực nhướng mày nhìn mộ linh, nàng câu môi lạnh lùng nói: "Nếu tiếp thu truyền thừa Huyết Ảnh Vương, nhất định phải mang theo ngươi thì vẫn là thôi đi."

"Vì sao?" Mộ linh cả người đều không tốt. Không phải không cần truyền thừa Huyết Ảnh Vương, mà là ghét bỏ hắn! Vì sao? Hắn ngẫm lại mình chính là mỹ nam tử danh chấn thiên hạ, nam nữ già trẻ đều thông sát. Quân Cửu vẫn là người đầu tiên kháng cự, thờ ơ sắc đẹp của hắn.

Lúc này, mộ linh tự động làm lơ Quân Cửu nói câu nàng gặp qua càng tốt hơn kia. Dù sao hắn không tin!

Quân Cửu: "Ta nói, ta không có hứng thú với ngươi. Tiếp theo, Huyết Ảnh Vương nổi danh chính là đao pháp, nhưng ta dùng kiếm."

"Ngươi không cần vậy ngươi tiến vào làm gì?"

"Ta thắng thì ta tiến vào nhìn xem không được sao?" Quân Cửu lãnh đạm nhìn nam hồ ly tinh yêu dã trước mặt, hắn thoạt nhìn sắp khóc. Không thấy muộn tao, chỉ có ủy khuất cực kỳ. Quân Cửu ngược lại cảm thấy mới lạ.

Nàng vẫn lần đầu tiên có thể dỗi một nam nhân đến khóc, còn là một mỹ nam lớn lên rất không tệ, vì thế Quân Cửu thay đổi một tư thế càng thoải mái tự tại nhìn chằm chằm mộ linh. Mộ linh thấy thì thuận miệng hỏi câu: "Ngươi nhìn ta làm gì?"

"Chờ ngươi khóc."

Gương mặt yêu dã mộ linh chính là vặn vẹo thêm vài phần. Hắn âm thầm nghiến răng, khó có thể tin trừng mắt Quân Cửu: "Ngươi! Ngươi còn là nữ nhân sao?"

Quân Cửu: "Như thế nào, ngươi muốn thử xem?"

Thân thể cứng đờ, mộ linh đờ đẫn nhìn Quân Cửu há miệng một câu cũng nói không nên lời. Thở dài, Quân Cửu lắc đầu: "Xem ra là ngươi sẽ không khóc. Như vậy chúng ta tới nói chính sự đi, truyền thừa Huyết Ảnh Vương không bằng cho sư huynh ta? Đao pháp của sư huynh ta rất có thiên phú, sẽ không bôi nhọ truyền thừa của Huyết Ảnh Vương."

___________

Đọc truyện xong đừng quên vote - bình luận - đề cử - donate mạnh mạnh giúp tác giả/ dịch giả nhé.

Ấn theo dõi trang chủ cá nhân "Hủ Ngốc" để cập nhật chương nhanh nhất.

Link: https://truyenhdx.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/

---------------