Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tà Đế Triền Sủng: Thần Y Cửu Tiểu Thư

Chương 381: Chúng ta ký kết khế ước.

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Ngươi thật sự muốn cho sư huynh ngươi?" Mộ linh lấy lại tinh thần, cặp mắt phượng yêu dã khϊếp sợ trừng lớn, miệng cũng không khép được.

Phàm là trên đời có truyền thừa có bí bảo xuất thế, thì ai không phải là sống chết cướp đoạt cho bằng được. Chí thân cái gì? Thân bằng cái gì? Bao gồm cái gọi là người yêu, ở trước mặt bảo vật đều hóa thành hư ảo. Nhưng tiểu cô nương xinh đẹp trước mặt hắn đây, lại muốn chắp tay nhường lại truyền thừa đã tới tay?

Nàng nghĩ gì vậy! Nàng nghiêm túc sao?

Mộ linh không hỏi truy vấn: "Quân Cửu ngươi xác định? Truyền thừa Huyết Ảnh Vương chỉ có thể cho một người, ai có được truyền thừa thì người đó có thể cũng có được bảo tàng Huyết Ảnh vương. Đó chính là một vị cường giả cảnh giới Linh Vương, bảo tàng cả một đời! Ta khuyên ngươi nghĩ kỹ."

"Ta rất rõ ràng." Quân Cửu thần sắc nhàn nhạt như cũ.

Nàng chợt giơ tay sờ ở trước ngực một cái, ngay sau đó duỗi tay sờ vào trong vạt áo. Nhìn thấy nàng hành động, mộ linh trừng lớn mắt phượng hút khí, "Ngươi.. Ngươi! Ngươi làm gì!"

Quân Cửu nhướng mày hoang mang nhìn mộ linh, đồng thời từ nàng móc từ trong ngực ra một cục bột trắng. Mộ linh tập trung nhìn vào mới biết được là con mèo bên cạnh Quân Cửu. Là hắn hiểu sai, chỉ là mộ linh không khỏi nghĩ tới con mèo này là công hay mẫu, được nhét vào trong ngực, diễm phúc không cạn nhỉ.

Tiểu Ngũ còn đang ngủ say tiêu hóa năng lượng đá Linh Ngọc, tự nhiên không thể trả lời mộ linh. Quân Cửu ôm nó vào trong ngực, ánh mắt khóa chặt mộ linh.

Nàng nói: "Quy củ của mộ địa là ngươi định đúng không?"

"Đúng vậy."

"Nếu là ngươi định, vậy ngươi khẳng định biết biến đổi linh hoạt, truyền thừa Huyết Ảnh Vương cho người dùng kiếm như ta, thì quá lãng phí. Nhưng mà ta đã đến nơi này thì đại biểu truyền thừa thuộc về ta, là đồ vật của ta thì ta không thể chuyển tặng sao?"

Mộ linh nhíu mày, há miệng vừa muốn nói cái gì lại bị Quân Cửu lại giành trước lần nữa. Nàng câu môi cười lạnh lùng: "Hay là ngươi muốn lại phải thi đấu, tuyển chọn một lần nữa?"

Mộ linh nhất thời trầm mặc. Hắn nhìn Quân Cửu không nói lời nào.

Đối với hắn mà nói, truyền thừa Huyết Ảnh Vương là rất quan trọng, ý nghĩa của việc hắn ở chỗ này chính là vì tìm một người nối nghiệp cho truyền thừa Huyết Ảnh Vương. Nhưng quan trọng đồng dạng, là hắn muốn rời khỏi nơi này!

Trong tất cả mọi người tiến vào mộ địa Huyết Ảnh Vương, hắn đều chú ý toàn bộ hành trình. Hắn cảm thấy hứng thú, chỉ có Quân Cửu! Hơn nữa hắn có trực giác, chỉ cần đi theo Quân Cửu thì nhất định có thể đạt thành tâm nguyện cùng mục tiêu của hắn. Cho nên, mộ linh lựa chọn thỏa hiệp.

Hắn gật đầu: "Được. Truyền thừa liền cho sư huynh của ngươi, sư huynh cảu ngươi là người nào?"

"Khanh Vũ."

Mộ linh vung tay lên, một đoàn sương mù màu xám hình thành hình người. Cách không biến mất, có thể nghĩ là đi ra ngoài. Mộ linh nói: "Sư huynh ngươi sẽ đi theo tiến vào."

* * *

Nhất cử nhất động đều nhìn ở trong mắt, ánh mắt Mặc Vô Việt hơi tối sầm một chút. Tiểu Cửu Nhi không nói sai, truyền thừa Huyết Ảnh Vương cho nàng thật là vô dụng! Tuy rằng nàng cũng có thể từ bỏ kiếm dùng đao, nhưng Tiểu Cửu Nhi của hắn thực thông minh, huyết ảnh đao nho nhỏ làm sao so được Bạch Nguyệt cùng U Ảnh?

Đầu ngón tay khẽ động, một cái ngọc giản xoay vài vòng ở trong tay. Mặc Vô Việt câu môi cười tà: "Không cần truyền thừa Huyết Ảnh Vương, Tiểu Cửu Nhi, chúng ta có đồ vật càng tốt hơn."

"Là công pháp chủ nhân tìm thấy cho Quân cô nương sao?" Lãnh Uyên tò mò hỏi.

"Ừ." Mặc Vô Việt híp mắt, ý cười trên khóe miệng thêm vài phần tà tứ trêu người. Đây không phải Tiểu Cửu Nhi luyện một mình, mà là bọn họ cùng nhau tu luyện. Liên tưởng đến hình ảnh kia, Mặc Vô Việt bắt đầu có chút chờ mong.

Bên kia, sương mù màu xám hình người đột nhiên xuất hiện dọa cho Phó Lâm Trạm bọn họ nhảy dựng.

Mộ linh quét mắt bọn họ, mở miệng cất tiếng nói tang thương: "Ai là Khanh Vũ."

"Ta!" Khanh Vũ đứng ra, nhìn chằm chằm vào mộ linh nhíu mày mở miệng: "Ngươi tìm ta có việc gì? Hay là tiểu sư muội có chuyện gì muốn tìm ta!"

"Ngươi đi theo ta." Mộ linh căn bản không giải thích gì với Khanh Vũ, hắn lạnh nhạt ném xuống những lời này tồi xoay người bỏ đi. Thấy vậy Khanh Vũ cau mày, vừa hồ nghi lại cảnh giác. Nhưng nghĩ đến Quân Cửu ở bên trong, hắn lo lắng nên không hề chần chờ mà trực tiếp cất bước đi vào.

Lưu lại Phó Lâm Trạm bọn họ ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, kinh ngạc lại kinh ngạc. Phó Lâm Trạm: "Sao cũng kêu Khanh Vũ đi vào rồi?"

"Không biết." Phó Lâm Sương ngẩng đầu nhìn cánh cửa, sắc mặt lạnh băng không biết suy nghĩ cái gì.

Mục Cảnh Nguyên khí độ cao quý ưu nhã cũng hiện lên hoang mang, hắn nhìn xem cánh cửa lại nhìn về phía Phó Lâm Trạm cùng Phó Lâm Sương. Hắn hỏi: "Chúng ta vẫn ở chỗ này chờ sao?"

"Chờ chứ!"

Phó Lâm Trạm nói, dù sao bọn họ cũng không có chuyện gì. Cũng đã chờ tới bây giờ rồi, thêm mấy ngày cũng chả sao. Hắn còn muốn nhìn một cái Quân Cửu có được Huyết Ảnh vương truyền thừa, sẽ trở nên có bao nhiêu lợi hại?

Lúc này bọn họ hoàn toàn đã quên, bọn họ vốn là tới tham gia thú linh hội! Thú linh hội chưa ngưng hẳn, bên vẫn còn ngoài bao phủ cái chắn, người tam đại học viện đều còn đang đợi tin tức của bọn họ.

* * *

Khanh Vũ đi vào, liền nhìn đến Quân Cửu ôm Tiểu Ngũ, trước mặt còn đứng một người khó phân nam nữ, đẹp giống như hồ ly tinh. Ánh mắt nhìn chằm chằm hồng y y mặc, vùng ngực bằng phẳng mới có thể xác định đây là một người nam nhân.

Sao mộ địa Huyết Ảnh Vương lại còn có người khác?

Đáy lòng hồ nghi, Khanh Vũ bước đi đến bên cạnh Quân Cửu: "Tiểu sư muội làm sao vậy?"

Quân Cửu lập tức nói cho Khanh Vũ ý nghĩ của mình. Vừa nghe Quân Cửu muốn nhường truyền thừa cho mình, Khanh Vũ lập tức lắc đầu. Nhưng không đợi hắn mở miệng phản bác cự tuyệt, Quân Cửu trước nói: "Sư huynh muốn cô phụ hảo ý của muội sao?"

"Tiểu sư muội, muội.."

"Truyền thừa Huyết Ảnh Vương thực thích hợp cho sư huynh. Thoái thác thì quá làm kiêu, sư huynh vẫn đừng lãng phí thời gian, nhanh chóng tiếp thu truyền thừa rồi chúng ta rời khỏi nơi này." Quân Cửu nói.

Liền mộ linh cũng đang thúc giục: "Mau đi đi! Đừng trì hoãn thời gian, lưu tại mộ địa có gì tốt? Chẳng lẽ không muốn sớm một chút đi ra ngoài phơi nắng, hóng gió sao."

Khanh Vũ không biết là bị hai người thuyết phục, hay là không thể nào cự tuyệt Quân Cửu. Hắn liếc mắt nhìn Quân Cửu thật sâu một cái, nói: "Được." Mộ linh lập tức đi qua, lãnh Khanh dập đầu hành lễ Vũ ở trước mộ, cuối cùng cầm lấy ngọc giản cùng hộp chứa huyết ảnh đao, bắt đầu chính thức tiếp thu truyền thừa.

Truyền thừa nghe thì thần thần bí bí, nhưng thực tế rất đơn giản. Chỉ cần dán ngọc giản ở giữa mày, truyền thừa sẽ tự động hoàn toàn đi vào trong đầu Khanh Vũ bắt đầu dạy dỗ truyền thừa cho hắn.

Mà huyết ảnh đao, chờ Khanh Vũ tiếp thu xong truyền thừa sau, sẽ lại lấy máu nhận chủ.

Đến đây thì đã không còn việc của mộ linh, mộ linh quay đầu đi tới trước mặt Quân Cửu. Mắt phượng híp lại, mắt sáng như đuốc. Dựa vào diện mạo này của hắn, biểu tình thoạt nhìn rất là hồ ly tinh giống muốn đi hút tinh khí người khác. Vừa yêu lại mị, nhất cử nhất động đều lộ ra cổ yêu khí.

Quân Cửu bình tĩnh thong dong sờ sờ lông Tiểu Ngũ, nàng bình tĩnh nhìn mộ linh đứng ở trước mặt: "Có việc?"

"Truyền thừa cho sư huynh ngươi, ngươi phải mang ta rời khỏi nơi này."

"Vì sao là ta?" Quân Cửu giương đuôi lông mày lên, tiếng nói lạnh băng: "Truyền thừa thuộc về sư huynh ta, ngươi đi ra ngoài cùng huynh ấy không phải được rồi sao?"

Mộ linh nhíu nhíu mày, chần chờ tạm dừng nửa giây sau đó trực tiếp mở miệng nói: "Ta không có hứng thú với sư huynh ngươi. Ngươi dẫn ta rời đi nơi này, ta có thể ký kết khế ước cùng ngươi, chúng ta cùng có lợi."

Ký kết khế ước?

Nghe bốn chữ này, Quân Cửu ngẩng đầu ánh mắt khả nghi nhìn chằm chằm vào mộ linh một phen. Giọng nói của nàng tò mò: "Chẳng lẽ ngươi thật là một con hồ ly tinh nam?"
« Chương TrướcChương Tiếp »