Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tà Đế Triền Sủng: Thần Y Cửu Tiểu Thư

Chương 383: Hồ ly cơ quan biến thân.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thấy bàn tay Khanh Vũ dán lên ở trên lưỡi đao Huyết Ảnh, thoáng dùng sức thì máu tươi trào ra. Máu đỏ tươi một giọt cũng không lãng phí, toàn bộ bị đao Huyết Ảnh hấp thu cắn nuốt, ánh sáng đỏ lập loè bên trong đao Huyết Ảnh dần dần hiển lộ ra chân dung của nó.

Thanh âm của Tiểu Ảnh từ phía sau truyền đến: "Thiên thạch vàng đen, Huyết Ảnh vô song."

Thiên thạch vàng đen là một loại nguyên liệu hiếm thấy nhất trong thiên thạch thiên ngoại, thiên thạch tốt nhất được luyện khí sư thiên chuy bách luyện, mới tạo thành ra một thanh loan đao vô song này. Tên là Huyết Ảnh, lấy tên này có nghĩa là uống máu phệ hồn. Nó từng ở trong tay Huyết Ảnh Vương, gϊếŧ địch ngàn vạn! Huyết Ảnh vừa ra, địch nhân không một ai nghe thấy mà không khỏi kinh hồn táng đảm.

"Chúc mừng ngươi. Thành công nhận chủ, đao Huyết Ảnh là của ngươi." Tiểu Ảnh nói.

Tươi cười trên mặt Khanh Vũ tràn đầy cao hứng lang thang, ánh mắt phi dương. Hắn bước đi đến trước mặt Quân Cửu, đôi tay nâng đao Huyết Ảnh như hiến vật quý đưa qua, nói: "Tiểu sư muội muội nhìn xem! Muội cảm thấy đao Huyết Ảnh này như thế nào?"

Tiểu Ảnh: .

Chẳng hiểu sao hắn có loại cảm giác hắn nói nửa ngày, còn chẳng quan trọng bằng một ánh mắt của Quân Cửu. Không nhìn thấy Khanh Vũ làm lơ hắn, hiện tại đang chờ mong chờ Quân Cửu trả lời sao?

Khóe môi đỏ hồng hơi hơi nhếch lên, Quân Cửu vươn ngón tay ra vuốt ve dọc theo thân đao, cảm xúc lạnh lẽo đến xương, ánh sáng sắc bén thị huyết nghênh diện mà đến. Không cái nào không chứng thực đây là một thanh thần binh lợi khí cực kỳ không tồi! Đao Huyết Ảnh không tồi, nhưng Quân Cửu vẫn càng yêu thích U Ảnh Bạch Nguyệt của nàng.

Gật gật đầu, Quân Cửu khen: "Thực sự không tồi, sư huynh cầm trong tay chắc chắn như hổ thêm cánh."

"Ừ! Tiểu sư muội đao Huyết Ảnh này và truyền thừa Huyết Ảnh Vương đều là muội tặng cho huynh. Huynh sẽ vĩnh viễn nhớ rõ hôm nay. Đao Huyết Ảnh tồn tại trong tay huynh, đó là vì bảo hộ muội! Huynh sống một ngày, liều chết cũng sẽ không để cho người khác bắt nạt muội." Khanh Vũ ánh mắt sáng quắc nhìn Quân Cửu, không biết là lời thề tương tự đã lập ra lần thứ bao nhiêu.

Từ khi Quân Cửu gia nhập vào Thiên Võ Tông, bắt đầu cho tới nay Khanh Vũ đều là lời thề, liều chết muốn bảo hộ nàng. Tình nghĩa như vậy xa xa vượt qua sư huynh muội, bọn họ là thân nhân người nhà.

Tình cảm như vậy là kiếp trước Quân Cửu chưa bao giờ tiếp xúc qua. Nghe vào trong tai, đáy lòng ấm áp an bình thoải mái. Nàng câu môi cười cười với Khanh Vũ: "Muội cũng sẽ bảo hộ sư huynh. Được rồi, chúng ta nên chuẩn bị đi ra ngoài."

"Ừ."

Khanh Vũ mới vừa gật đầu. Vừa nhấc mắt thấy được Tiểu Ảnh cũng bước đi theo bọn họ, tức khắc nhíu mày mở miệng: "Mộ linh này cũng muốn đi ra ngoài cùng chúng ta?"

"Đúng vậy. Sư huynh có thể gọi hắn là Tiểu Ảnh, lúc trước muội mới lấy tên cho hắn." Công lực đặt tên của Quân Cửu, làm Khanh Vũ nhất thời khó có thể phun tào. Rõ ràng tiểu sư muội lớn lên cực kì xinh đẹp, trình độ thẩm mỹ cũng không kém, ánh mắt cũng cực tốt không có tỳ vết, nhưng sao cứ đặt tên thì đều tùy tiện như vậy?

Tên Tiểu Ngũ, Tiểu Ảnh này thật sự là.. Khanh Vũ ngẫm lại mà thở dài, thôi. TBản thân tiểu sư muội cũng đã kêu là Quân Cửu tùy ý đơn giản như vậy, nàng thích là được.

Khanh Vũ nhìn về phía Tiểu Ảnh: "Chỉ là hắn đi ra ngoài để Mục Cảnh Nguyên bọn họ nhìn thấy, chúng ta giải thích như thế nào? Chẳng lẽ nói hắn là mộ linh sao?"

"Không được! Ta sẽ không mang cái thân phận mộ linh đi ra ngoài, các ngươi yên tâm, ta càng không muốn để cho người khác nhìn thấy ta hơn các ngươi." Không đợi Quân Cửu mở miệng, Tiểu Ảnh liền phản bác trước. Hắn đi đến phía sau mộ bia, vừa vươn một bàn tay ra khỏi tay áo hồng y vẫy vẫy với bọn họ.

"Mau tới đây! Đừng quên lấy đi bảo tàng Huyết Ảnh Vương."

Tiểu Ảnh vốn còn tưởng Khanh Vũ và Quân Cửu trước chọn một cái dễ mang theo mà lấy đi. Kết quả Quân Cửu vung tay áo lên, bảo tàng chồng chất thành núi đều bị Quân Cửu chứa hết trong nhẫn không gian. Nhìn đến Quân Cửu có nhẫn không gian, Tiểu Ảnh không kinh ngạc khϊếp sợ chút nào, ngược lại ánh mắt nhìn về phía Quân Cửu càng thêm nóng bỏng.

Nhẫn không gian cũng đã có! Còn lo lắng không có đường đi Trung Tam Trọng sao? Theo sát Quân Cửu, thì mục đích của hắn nhất định có thể đạt thành.

Chỉ thấy tất cả bảo tàng cũng đều nhận lấy, không biết Tiểu Ảnh lấy ra từ chỗ nào một đồ vật giấu ở trong lòng bàn tay. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Quân Cửu cùng Khanh Vũ: "Ta và các ngươi đi ra ngoài, liền ẩn thân ở bên trong này."

"Cái gì?"

Hồng quang chợt lóe, cả người Tiểu Ảnh hóa thành một luồng ánh sáng đỏ hoàn toàn đi vào trong vật nhỏ trong lòng bàn tay của hắn. Tiếng động tĩnh rất nhỏ, vật nhỏ kia rơi xuống đất lộp cộp lắc lư thân thể một chút. Cái đuôi lắc lắc, ngẩng đầu nhìn về phía hai người Quân Cửu.

Khanh Vũ xem mà ngây người: "Ngươi biến thành hồ ly?"

"Không phải hồ ly, đây là hồ ly đồng thau, là cơ quan thú! Chỉ cần có đủ linh thạch, ta có thể bộc phát ra thực lực cực kỳ lợi hại, còn có thể biến lớn biến nhỏ." Nói xong, Tiểu Ảnh biểu thị ăn một khối linh thạch cấp hai, bọn họ tận mắt nhìn thấy Tiểu Ảnh từ từng con hồ ly cơ quan chỉ lớn cỡ ba ngón tay, biến lớn gần bằng bọn họ.

Thoạt nhìn bề ngoài cũng giống như bạo long đồng thau, chẳng qua là ngoại hình hồ ly. Mặt ngoài là da lông màu sắc đồng thau, mũi nhọn sắc bén không khỏi làm cho người lo lắng, sờ một chút thì tay có thể bị đâm thành con nhím hay không?

Tiểu Ảnh: "Xem đi, ta thu nhỏ là có thể danh chính ngôn thuận đi ra ngoài cùng hai người rồi. Quân Cửu đón lấy ta!"

Nói xong, Tiểu Ảnh thả người nhảy dựng lên trên người Quân Cửu. Nhưng mà Quân Cửu phản ứng nhanh đã lui về phía sau nửa bước, Tiểu Ảnh thất bại. Lỗ tai hồ ly kéo sụp xuống, Tiểu Ảnh dùng một đôi mắt hồng bảo thạch u oán nhìn chằm chằm Quân Cửu: "Vì sao cô lại né tránh?"

Quân Cửu lãnh đạm nhìn Tiểu Ảnh, nàng giơ tay sờ sờ lông tóc Tiểu Ngũ trong lòng. Quân Cửu nói: "Tính chiếm hữu của Tiểu Ngũ nhà ta rất mạnh, thích ăn dấm. Nếu như thấy ngươi dựa gần ta, nó sẽ cáu kỉnh."

Tiểu Ảnh: .

Đột nhiên thật hâm mộ con mèo này!

"Tiểu Ngũ là rất thích làm nũng ghen tị. Tiểu Ảnh đúng không? Nếu không thì ngươi tới chổ của ta." Khanh Vũ nheo đôi mắt lại, tò mò nhìn chằm chằm Tiểu Ảnh biến thành hồ ly cơ quan đánh giá. Hắn vươn một bàn tay với Tiểu Ảnh, Tiểu Ảnh ghét bỏ nhìn vài lần không nhúc nhích.

Quân Cửu: "Chúng ta phải đi. Ngươi là đi cùng, hay là lưu lại nơi này?"

"Cùng nhau đi!" Tiểu Ảnh nghiến răng, vừa ghét bỏ lại không có biện pháp mà bò lên trên lòng bàn tay Khanh Vũ. Khanh Vũ đặt hắn ở trong tay áo, cổ tay áo đủ lớn để cho Tiểu Ảnh có thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng sẽ không bị người khác phát hiện. Cứ như vậy, bọn họ mang theo mộ linh Tiểu Ảnh cùng nhau, đi ra trung tâm mộ địa Huyết Ảnh Vương.

Vừa đi ra, Mục Cảnh Nguyên bọn họ động tác nhất trí quay đầu nhìn qua. Mục Cảnh Nguyên cười nho nhã: "Ra rồi?"

"Ừ." Quân Cửu gật đầu, lạnh lùng cười nhạt với mọi người thăm hỏi.

Mục Cảnh Nguyên bọn họ bớt việc nhất, chính là sẽ không tìm hiểu rõ ràng căn nguyên đến cùng. Bọn họ không có người nào hỏi Quân Cửu, về mấu chốt truyền thừa Huyết Ảnh Vương. Cũng không hỏi Khanh Vũ đi vào làm cái gì. Chỉ là mở miệng quan tâm: "Hết thảy thuận lợi sao?"

"Coi như thuận lợi. Đi thôi, mộ linh nói cho ta một con đường trực tiếp đi thông ra bên ngoài, không cần phải quay lại chỗ cũ vòng tới vòng lui lãng phí thời gian." Quân Cửu nói.

Vừa nghe vậy, Mục Cảnh Nguyên bọn họ đồng thời gật đầu. Như vậy cũng tốt! Đi đường cũ thật sự quá lãng phí thời gian, hơn nữa có vài con đường bị hủy không còn an toàn. Bọn họ ở dưới sự dẫn dắt của Quân Cửu, tìm được một lối ra vào khác trực tiếp thông qua một đường hầm rất là lớn, khi ánh sáng hiện ra trước mắt, bọn họ đi ra mộ địa Huyết Ảnh Vương.

"Tiểu tỷ tỷ! Phó sư huynh mọi người ra rồi." Vừa ra thì đã nghe được thanh âm vui mừng của Quý Nhất Minh. Hắn chạy tới chỗ bọn họ, lẩm bẩm oán giận: "Đệ đã chờ mọi người thật lâu! Mọi người rốt cuộc ra rồi."
« Chương TrướcChương Tiếp »