Chương 389: Song tu không?

Linh thù lệnh không chỉ là chìa khóa thay đổi linh thù tuyền, bản thân nó chính là linh thù tuyền. Chỉ thấy vết sâu trên cục đá sách, linh thù lệnh hòa tan bị cục đá sách hấp thu. Quân Cửu có thể rõ ràng cảm nhận được, năng lượng tàn lưu trên cục đá sách dao động chính là năng lượng linh thù tuyền, giống nhau như đúc.

Biện pháp như vậy rất không tồi, đã cho linh thù tuyền, lại bảo đảm tuyệt đối công bằng một người một lần cơ hội, cũng sẽ không bị người khác giấu đi để sau này sử dụng.

Những ý tưởng này chỉ là chợt lóe mà qua ở trong đầu Quân Cửu, nàng dựa lưng vào bên cạnh ao linh thù tuyền, giơ tay sờ sờ đầu Tiểu Ngũ. Trên ngón tay dính nước, sờ đến Tiểu Ngũ thì lông tóc ướt dầm dề dính thành từng nhúm từng nhúm, Quân Cửu không nhìn nên cũng không nhận thấy được.

Càng làm cho nàng chú ý, là Phương Cô!

Vì sao bà ta nhìn đến nàng thì giật mình kinh ngạc như vậy? Vì sao sẽ có phản ứng đối với họ của nàng? Chẳng lẽ Phương Cô quen biết cha mẹ nàng, Quân Cửu chỉ thấy suy đoán này là có vẻ hợp lý.

Hơn nữa cẩn thận phân tích một phen, nguyên nhân không phải là Quân Minh Dạ. Bởi vì cha nàng chưa bao giờ tới tam đại học viện, càng chưa từng đi qua Phủ Thái Hoàng. Sẽ không quen biết được Phương Cô! Nhưng nương nàng có lai lịch thần bí, lại có bảo vật như thời gian mật thìa để lại cho nàng. Khả năng rất lớn, Phương Cô quen biết nương nàng, cho nên mới có kinh ngạc đối với nàng.

Tiếng nước chảy rầm rào, Quân Cửu giơ tay sờ sờ mặt của mình. Dung mạo của nàng giống nhau như đúc cùng kiếp trước, nàng cũng từ trong miệng Hà Thượng biết được, gương mặt này cực kỳ giống vợ chồng Quân Minh Dạ.

Nghĩ như vậy, Quân Cửu khẽ nhíu mày. "Phương Cô quen biết cha mẹ ta hay không, cái này còn chưa thể chắc chắn. Sau này tìm cơ hội thử xem, hiện tại cũng không thể lãng phí linh thù tuyền."

Năng lượng trong linh thù tuyền, qua lâu không hấp thu luyện hóa, sẽ bốc hơi ở trong không khí. Lãng phí vô ích, vậy thì đáng tiếc!

Vì thế Quân Cửu che chắn tất cả tâm tư, nàng dựa lưng ngồi xếp bằng vào bên cạnh ao, đôi tay chắp ở ngực, Quân Cửu nhắm mắt lại bắt đầu hấp thu năng lượng trong linh thù tuyền. Thể hồ quán đỉnh, linh thù tuyền là năng lượng tinh thuần gần với tủy Linh Ngọc.

Nó có thể gột rửa gân mạch, rèn luyện huyết nhục, đạt tới giới hạn đột phá thân thể, do đó rộng mở thiên phú có được hiệu quả tăng thực lực lên.

Quân Cửu mở đan điền ra, linh lực dẫn đường năng lượng trong linh thù tuyền du tẩu gân mạch, hoàn toàn đi vào bên trong huyết nhục gân cốt. Nàng đã sớm tẩy gân phạt tủy, lại dùng ngọc chủng rèn luyện qua thân thể, chất lượng cường độ thân thể ưu tú vượt xa mọi người! Theo lý thuyết, lại dùng linh thù tuyền thể hồ quán đỉnh lần nữa hẳn là sẽ trở nên thực dễ dàng mới đúng, chỉ là nàng thất bại.

Lần đầu tiên thất bại, Quân Cửu nhíu mày mở mắt ra hồ nghi khó hiểu: "Sao lại thất bại?"

Trình tự của nàng cũng giống như sử dụng ngọc tích nhưỡng. Không có đạo lý ngọc tích thì thành công, linh thù tuyền lại không thể hấp thu. Quân Cửu đè lại mạch đập, nội coi thân thể cũng không phát hiện vấn đề. Nàng chỉ cho là ngoài ý muốn, lại nhắm mắt thử nghiệm lần nữa.

Ngoài linh thù tuyền, một người cất bước đi tới làm lơ cơ quan nỏ tiễn do Quân Cửu bố trí ở bốn phía. Mấy thứ này, căn bản không thể ngăn cản hắn nửa bước.

Ngừng ở bên suối linh thù, khẽ nhíu mày, mắt vàng ngóng nhìn Quân Cửu thật sâu. Hắn nhìn đến Quân Cửu cau mày, sắc mặt nghiêm túc thâm trầm tựa như đυ.ng phải phiền toái. Ánh mắt dịch sang bên cạnh nửa phần, quét mắt Tiểu Ngũ cuộn thành một đoàn, còn đang ở trong ngủ say không biết khi nào mới có thể tỉnh lại.

"Sao lại thế này?"

Giọng nói ảo não của Quân Cửu truyền đến. Nàng vừa nhấc đầu nhìn thấy người tới, chớp chớp mắt hỏi: "Vô Việt huynh tới làm gì?"

"Nàng thể hồ quán đỉnh thất bại." Mặc Vô Việt không trả lời, ngược lại nói ra một cái hiện thực phiền lòng.

Quân Cửu nhàn nhạt gật đầu, nhíu mày không nghĩ ra. Nàng lại không phải tay mới, càng không phải là kẻ ngu dốt trì độn. Chuyện thể hồ quán đỉnh dễ dàng như vậy làm sao lại sẽ đều thất bại không thuận chứ? Thân là thánh thủ, Quân Cửu rất rõ ràng phương pháp của nàng không có sai, thân thể cũng không có vấn đề.

Vậy vì sao nàng sẽ thất bại? Một lần hai lần đều không thể thành công thể hồ quán đỉnh, năng lượng còn chưa tới đan điền thì đã tán loạn.

"Tiểu Cửu Nhi!" Mặc Vô Việt nắm lấy tay Quân Cửu, Quân Cửu cho rằng hắn muốn bắt mạch cho nàng lại chưa từng nghĩ tới Mặc Vô Việt lôi kéo ra sau, kéo nàng đến trước mặt.

Quân Cửu còn để lại cho mình một kiện váy, tóc đen buông xuống rối tung ở sau người, hoàn toàn đi vào trong nước, còn có vài sợi bị ướt dính ở trên má.

Người trong nước đã duyên dáng lại càng xinh đẹp, hai tròng mắt thanh lãnh giống như bị hơi nước mờ mịt làm ướt, sáng ngời mà thủy nhuận, liếc mắt nhìn một cái lại khó mà dời tầm mắt.

Mặc Vô Việt hơi hơi híp mắt, hắn nắm cổ tay Quân Cửu không buông ra. Mặc Vô Việt nói: "Nàng thất bại, nguyên nhân không phải bởi vì phương pháp của nàng sai rồi, hoặc là thân thể. Mà là linh hồn của nàng dẫn tới."

"Linh hồn của ta?" Quân Cửu nhíu mày.

Thể hồ quán đỉnh và linh hồn của nàng có quan hệ gì?

Không nghĩ khoảng cách quá xa, Mặc Vô Việt nửa ngồi xổm cúi người lại đến gần Quân Cửu thêm vài phần. Hắn tiếp tục nói: "Linh Sư tu luyện không chỉ có là thân thể, đồng thời còn có linh hồn. Linh hồn của Tiểu Cửu Nhi rất đẹp rất cường đại, nhưng riêng thân thể này quá yếu nên không thể thừa nhận linh hồn của nàng."

"Cho nên sao?"

"Thể hồ quán đỉnh không chỉ có rèn luyện là thân thể, còn có linh hồn. Hợp hai làm một, mới có thể đạt tới hiệu quả thể hồ quán đỉnh. Tẩy gân phạt tủy, ngọc tích nhưỡng rèn luyện, thân thể của Tiểu Cửu Nhi nàng đã đạt tới trình độ bão hòa, rốt cuộc ăn không vô lực lượng cường đại của linh hồn nàng." Mặc Vô Việt nói.

Nghe vậy, Quân Cửu trầm mặc. Bởi vì nàng không thể nào giải quyết được vấn đề này!

Linh hồn mới là căn nguyên của nàng. Từ kiếp trước đến kiếp này, xuyên qua đến một thế giới bất đồng khác hẳn, chỉ có linh hồn mới chân chính thuộc về nàng. Thân thể này ở dưới sự rèn luyện của nàng, đã thực không tồi, thiên phú đạt tới trình độ tím cấp bảy. Nhưng như vậy, vẫn không thể đủ để thừa nhận linh hồn quá mức cường đại của nàng.

Quân Cửu nhất thời không biết là nên cảm thán linh hồn của mình quá mạnh, hay là bất đắc dĩ cường độ thân thể của mình vẫn là yếu đây nữa?

Nàng bĩu môi, ngẩng đầu nhìn về phía Mặc Vô Việt nói: "Ta đây cũng không thể cứ thế mà lãng phí linh thù tuyền này đi? Nước suối nơi này đặc thù ta không thể nào mang đi, cho dù bỏ vào bình rồi thì năng lượng cũng sẽ biến mất. Tuy rằng ta có ngọc tích nhưỡng, nhưng lãng phí là đáng xấu hổ."

Nàng chính là cũng muốn không lãng phí.

Hơn nữa, nàng dựa vào bản lĩnh mà lấy được khen thưởng, vì cái gì phải lãng phí mà thả bay như không khí? Tiếp theo, đây là một vấn đề nghiêm túc cũng cần thiết phải giải quyết.

Ngay tại khi Quân Cửu nghĩ giải quyết vấn đề này như thế nào, Mặc Vô Việt cất tiếng nói trầm thấp trêu người truyền vào trong tai, giống như vuốt mèo nhẹ nhàng dẫm dẫm tim nàng. Mặc Vô Việt: "Không muốn lãng phí? Ta có thể giúp nàng."

Mặc Vô Việt buông tay ra, ngón tay hắn trượt dọc theo cổ tay đến tay lòng bàn tay của Quân Cửu. Lại mở tay ra bao bọc lấy ngón tay trắng nõn như ngọc Quân Cửu ở bên trong, độ ấm từ địa phương hai người tiếp xúc truyền lại, thẳng tới trái tim.

Giúp nàng?

Quân Cửu run rẩy lông mi, vì sao ngữ khí của Mặc Vô Việt làm nàng có loại dự cảm không quá hay. Liếc mắt nhìn địa phương Mặc Vô Việt nắm tay nàng, Quân Cửu hồ nghi nhìn chằm chằm hắn hỏi: "Giúp ta như thế nào?"

Mặc Vô Việt cười, yêu nghiệt cười hại nước hại dân, thiên địa đều vì hắn mà thất sắc. Quân Cửu thấy hắn cười, lại càng thêm cảm thấy trong lòng như nổi trống, trực giác nói cho nàng có vấn đề!

"Vốn định chờ trở về lại nói cho nàng kinh hỉ, nhưng hiện tại cũng không tồi. Chỉ có biện pháp này mới có thể hoàn toàn giải quyết vấn đề của Tiểu Cửu Nhi, song tu không?"