Chương 391: Chủ nhân động tâm.

Tiểu Ngũ vốn còn chưa tỉnh lại, lực lượng cũng chưa hấp thu xong có lẽ nó còn phải ngủ thêm non nửa tháng nữa. Chỉ là Tiểu Ngũ nghe được!

Nó nghe được tiếng lòng của chủ nhân nhà mình. Cái gì song tu? Bạn lữ linh hồn? Chờ nó tỉnh có phải liền phải tham gia hôn lễ của chủ nhân cùng Mặc Vô Việt hay không? Tiểu Ngũ nháy mắt bị dọa tỉnh, nhe răng mài móng vuốt.

Như hổ rình mồi trừng mắt Mặc Vô Việt, Tiểu Ngũ nói: "Chủ nhân, đừng để bị lừa. Chủ nhân tỷ có cả một khu rừng rậm có thể tuyển chọn, vì cái gì phải treo cổ ở trên người hắn?"

"Phốc." Quân Cửu phun, cười ra tiếng.

Nàng duỗi tay đẩy Mặc Vô Việt nhưng đẩy không ra, ngẩng đầu nhìn mặt Mặc Vô Việt biến thành màu đen, câu môi bỡn cợt: "Tiểu Ngũ không nói sai nha. Vì huynh mà vứt bỏ cả một khu rừng rậm, ta giống như thiệt thòi rồi."

"Một trăm cái rừng rậm cộng lại, cũng không tốt bằng một cái cây ta đây. Tiểu Cửu Nhi xác định nàng sẽ thiệt thòi?" Mặc Vô Việt nhíu mày, trong mắt vàng lập loè ngạo mạn bá đạo. Có một mình hắn, thắng qua ngàn ngàn vạn vạn.

Tự luyến cuồng! Nhưng mà ai kêu Mặc Vô Việt có tư bản để tự luyến này.

Độ cung khóe miệng lại cong cong, Quân Cửu nói: "Lỗ hay không lỗ là do ta định đoạt. Hiện tại trước buông ta ra trước, bằng không mèo của ta muốn cào huynh." Xem tư thế của Tiểu Ngũ, còn không phải là chuẩn bị cào Mặc Vô Việt thành một con mèo mặt hoa sao. Cho dù là nhào tới cũng cào không được, nhưng Tiểu Ngũ vẫn ngo ngoe rục rịch.

Mặc Vô Việt không buông ra, hắn ánh mắt thâm trầm nhìn Quân Cửu. Môi mỏng khẽ nhếch, ngữ khí trong ám ách còn mang theo chờ mong: "Tiểu Cửu Nhi còn chưa trả lời ta. Nàng có muốn không?"

"Nguyện ý, nhưng ta không muốn."

"Vì sao?"

"Ta chưa từng thích một người nào, càng chưa từng yêu một ai. Nhưng ta nghĩ, một khi ta yêu thì đó chính là chuyện một đời một kiếp, tuyệt không thay đổi." Quân Cửu bắt lấy tay Mặc Vô Việt, đặt ở trái tim trên của mình.

Quân Cửu tiếp tục nói: "Mẫu thân của ta tốn mười tháng tạo cho ta một trái tim, bản thân ta lại cẩn thận che chở mấy năm. Ta quyết không cho phép bất luận kẻ nào có cơ hội thương tổn nó, bao gồm cả bản thân ta. Vô Việt huynh hiểu chưa?"

Không yêu, thì sẽ không tổn thương. Cho nên nàng thật cẩn thận, cũng không cho phép mình dễ dàng động tâm.

Cho dù Mặc Vô Việt cho nàng cảm giác chưa từng có bao giờ, sẽ làm tim nàng đập gia tốc, làm nàng vui vẻ, làm nàng cầm lòng không đậu. Nhưng nàng vẫn tình nguyện cẩn thận một chút, rốt cuộc hiểu biết của nàng đối với Mặc Vô Việt quá ít. Cái này làm cho Quân Cửu sẽ có một chút không an toàn.

Nhưng mà Quân Cửu nói nghiêm túc một phen, rơi vào trong tai Mặc Vô Việt bắt lấy trước hết lại chính là một câu đầu.

Mặc Vô Việt nhếch khóe miệng lên, mắt vàng lóe sáng. Hắn nhìn Quân Cửu thật sâu nói: "Nói như vậy, ta sẽ là người đầu tiên Tiểu Cửu Nhi thích cũng là người đầu tiên nàng yêu?"

Quân Cửu: .

Tiểu Ngũ: .

"Ta cũng không có thừa nhận, ta thích huynh!" Khóe miệng run rẩy, Quân Cửu tức giận trừng mắt Mặc Vô Việt.

Mặc Vô Việt vẫn cứ cười, tà nịnh mị hoặc lại trêu người.

Hắn nâng cằm Quân Cửu lên, ở trước khi Quân Cửu phản ứng kịp thì rơi xuống một hôn, cánh môi hơi lạnh, đầu lưỡi giảo hoạt công phá hàm răng. Khi Quân Cửu nhíu mày đang muốn tiến công, một đồ vật lạnh lạnh hoàn toàn đi vào trong miệng, theo sau Mặc Vô Việt cũng lui lại.

Đồ vật vào miệng là tan, Quân Cửu cũng chưa phản ứng kịp đây là thứ gì. Nàng nhíu mày nhìn về phía Mặc Vô Việt: "Huynh vừa mới cho ta ăn cái gì?"

"Tâm đầu huyết."

Quân Cửu: ?

Mặc Vô Việt cúi đầu, cái trán nhẹ nhàng dựa vào trên trán Quân Cửu. Một đôi mắt vàng vô cùng gần nhìn thẳng vào đôi mắt của Quân Cửu, nhìn đến ánh mắt của Mặc Vô Việt, Quân Cửu không khỏi an tĩnh lại.

Hắn nói: "Ta lấy tâm đầu huyết làm lời thề, tất cả của ta đều là thuộc về nàng. Nàng còn chưa yêu ta, không sao cả. Tất cả thời gian của ta đều có thể dùng để chờ Tiểu Cửu Nhi nàng, chờ nàng phát hiện ta mới là lựa chọn tốt nhất cho nàng."

"Quá tự tin cũng không tốt."

"Không phải tự tin." Mặc Vô Việt gợi lên khóe môi, cười tà bá đạo nói: "Ta là độc nhất vô nhị, một nửa kia thuộc về Tiểu Cửu Nhi."

Bá đạo trêu người, ham muốn chiếm hữu nổ tung.

Trái tim Quân Cửu đập nhanh bịch bịch hai tiếng, nếu không phải nàng ổn định bình tĩnh tỉnh táo, thay đổi là nữ hài bình thường thì đã sớm nhào vào trong lòng Mặc Vô Việt rồi. Quân Cửu nghĩ thầm Mặc Vô Việt không nói sai, hắn, thật là độc nhất vô nhị, thế gian lại khó tìm được một người khác.

Tiếng của Tiểu Ngũ, đột nhiên im ắng tiếng vọng ở trong đầu Quân Cửu: "Chủ nhân động tâm?"

Ánh mắt Quân Cửu chợt lóe, nàng lạnh mặt đẩy Mặc Vô Việt ra. Lúc này đây thuận thuận lợi lợi đẩy ra, Quân Cửu thối lui đến phía sau cách Mặc Vô Việt khoảng cách rất xa bờ ao. Tiểu Ngũ đi tới đứng ở phía sau nàng, mắt mèo trợn trừng nhìn chòng chọc vào Mặc Vô Việt.

Quân Cửu ho khan một tiếng: "Song tu không hẹn, ta muốn tiếp tục tu luyện, Vô Việt huynh nên làm gì thì làm đi."

"Không sai!" Quân Cửu đột phá cấp năm, là Tiểu Ngũ có thể miệng nói tiếng người.

Mặc Vô Việt câu môi nhìn một người một mèo. Người trước rõ ràng chột dạ trốn tránh hắn, bởi vì hắn nghe thấy được thanh âm của Tiểu Ngũ. Động tâm? Chỉ trêu không cưới Tiểu Cửu Nhi rõ ràng chính là túng (sợ).

Không sao cả, Tiểu Cửu Nhi thật đáng yêu như vậy. Chỉ cần nàng trêu đùa chính là hắn, có cưới hay không cũng không sao cả. Cuối cùng trêu về nhà, đổi hắn tới cưới không phải là được rồi sao. Còn Tiểu Ngũ ấy à, trung tâʍ ɦộ chủ đáng giá khen ngợi! Tóm lại, tâm tình Mặc Vô Việt rất là tốt.

Tiểu Cửu Nhi không đáp ứng song tu, cũng ở bên trong dự kiến của Mặc Vô Việt. Cho nên hắn mới có chuẩn bị tâm đầu huyết, cái này đối với Quân Cửu chỉ có chỗ tốt không chỗ xấu. Chẳng qua đã xác định là nàng, trừ bỏ hắn thì Quân Cửu không có khả năng lại song tu cùng bất luận kẻ nào. Long tộc bá đạo cùng ham muốn chiếm hữu, thì Mặc Vô Việt sẽ là người dẫn đầu.

Trên đây là ý tưởng, chỉ ở trong nháy mắt, Mặc Vô Việt cười tà, cất bước đi ra linh thù tuyền.

Nước suối làm ướt quần áo của hắn, ướt đẫm dính sát ở trên người phác họa ra dáng người hoàn mỹ mê người. Cơ ngực này, cơ bụng này, chân dài kia. Chảy nước miếng! Quân Cửu gian nan dời tầm mắt đi. Sắc đẹp mê người!

Mặc Vô Việt: "Tiểu Cửu Nhi an tâm tu luyện đi. Có tâm đầu huyết của ta, thể hồ quán đỉnh sẽ không thất bại."

Tâm đầu huyết còn có loại công hiệu này? (tâm đầu huyết: Máu trên đầu quả tim)

Quân Cửu sờ sờ môi, dư quang khóe mắt thoáng nhìn qua Mặc Vô Việt đang nhìn mình. Độ ấm trên đầu ngón tay và trên môi nháy mắt nóng bỏng tăng cao, Quân Cửu ra vẻ bình tĩnh ngẩng đầu nhìn về phía Mặc Vô Việt: "Ta đã biết, huynh còn không đi?"

"Đi đây."

Nhìn theo Mặc Vô Việt biến mất khỏi tầm mắt, Quân Cửu chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí. Tiểu Ngũ nghiêng đầu nhìn chằm chằm nàng: "Chủ nhân chính là động tâm."

"Ừ, ta là động tâm. Nhưng ta không đáp ứng hắn, yêu chính là chuyện cả một đời, bao nhiêu là phiền toái chứ?" Quân Cửu lại sờ sờ môi, theo sau nhắm mắt lại ngồi ở trong linh thù tuyền, lại đả tọa tu luyện lần nữa.

Mặc Vô Việt không nói sai, lần này không có thất bại nữa!

Tiểu Ngũ nhìn nhìn Quân Cửu, lại nằm sấp xuống tới cuộn chính mình thành một nửa vòng tròn. Nó khò khè khò khè không ngừng, mắt mèo híp thành một đường thẳng. Tiểu Ngũ nghĩ, phiền toái sao?

Dựa vào hiểu biết của nó với chủ nhân, rõ ràng chính là e thẹn! Làm càn trêu chọc, còn muốn thượng Mặc Vô Việt chính là ai?

Nhưng mà! Tiểu Ngũ run run chòm râu, miêu miêu hừ lạnh. Chủ nhân làm gì cũng đúng! Làm fan ngốc nghếch của chủ nhân, phải ủng hộ chủ nhân vô điều kiện. Phun tào gì đó coi như chưa từng phát sinh qua.

Nơi này khi Quân Cửu chuyên tâm tu luyện, cách đó không xa Phương Cô lẳng lặng đứng chờ ở ven đường.