Chương 393: Không cho bọn chúng chạy thoát.

Quân Cửu tối sầm mắt lại, lạnh như băng nhìn chằm chằm Vân Nghê cùng đại trưởng lão. Nàng nói: "Tâm pháp luyện thể thuật?"

"Các ngươi muốn tâm pháp luyện thể thuật làm cái gì? Chẳng lẽ, tầng thứ tư luyện thể thuật ở trong tay các ngươi!" Khanh Vũ vừa chuyển tròng mắt nghĩ tới khả năng nào đó, tức khắc khϊếp sợ sắc mặt âm trầm lại. Bọn họ suy đoán trước kia có khả năng trở thành sự thật.

Chuyện tới hiện giờ, đại trưởng lão cũng lười phải lại che lấp cái gì nữa. Ở khi ông ta tính toán xuống tay với Quân Cửu, thì đã chuẩn bị tốt bại lộ hết thảy. Ông ta cười lạnh hung ác nham hiểm, nhìn chằm chằm Quân Cửu cùng Khanh Vũ nói: "Không sai! Tầng thứ tư luyện thể thuật đang ở trong tay lão phu."

"Tầng thứ tư luyện thể thuật gì? Các ngươi rốt cuộc đang nói cái gì!" Mục Cảnh Nguyên cũng muốn to đầu, hắn nhìn trái nhìn phải, trên gương mặt thanh tuấn kiêu ngạo, mang theo hoang mang khó có thể miêu tả.

Muốn hỏi Quân Cửu và Khanh Vũ, nhưng hắn biết hiện tại không phải thời điểm. Bởi vậy Mục Cảnh Nguyên đứng ở bên cạnh bọn họ, ngẩng đầu nhìn về phía đại trưởng lão nhíu mày nói: "Đại trưởng lão, ông bao vây uy hϊếp chúng ta ở nơi này, sẽ không sợ sư phụ biết thì ông không thể nào giải thích sao?"

"Ha ha ha, Mục Cảnh Nguyên à Mục Cảnh Nguyên, xem ra lão già viện trưởng kia đã nuôi dưỡng ra ngươi cũng quá ngây thơ rồi đi? Ngươi cho rằng lão phu ra tay rồi, còn sẽ tha một người nào trong các ngươi tồn tại rời đi sao?" Đại trưởng lão cười dữ tợn.

Ánh mắt ông ta hung ác nham hiểm tàn nhẫn, nhìn chòng chọc vào ba người Quân Cửu không rời.

Ông ta không màng tất cả mà ra tay, đã sớm chuẩn bị tốt kế hoạch chu toàn. Tâm pháp luyện thể thuật Thiên Võ Tông, ông ta nhất định phải lấy được! Lại nộp Quân Cửu và Khanh Vũ lên Thiên Tù, còn Mục Cảnh Nguyên thì gϊếŧ diệt khẩu.

Đại trưởng lão có mười phần nắm chắc, ông ta tự thân xuất mã, gϊếŧ ba tiểu tử tiện nhân miệng còn hôi sữa này, dễ như trở bàn tay!

Đại trưởng lão nói tiếp: "Quân Cửu, ngoan ngoãn giao tâm pháp luyện thể thuật ra đây đi. Còn có bảo vật Thiên Tù muốn, ngươi biết đó là thứ gì. Giao ra đây, ta có thể cho các ngươi chết thống khoái một chút, ít chịu chút tra tấn."

"Đều nghe rõ chưa? Quân Cửu ngươi còn thất thần làm gì?" Vân Nghê rút kiếm chỉ vào Quân Cửu quát khẽ.

Quân Cửu không trả lời, nàng đang phân tích địa thế, tình huống cùng biện pháp đối ứng. Đánh? Chỉ dựa vào ba người bọn họ là đánh không được. Đại trưởng lão là Đại Linh Sư cấp năm, một mình ông ta là có thể nhẹ nhàng gϊếŧ bọn họ. Trốn? Cần phải mở ra một cái đột phá trước rồi mới nói tiếp được.

Thấy Quân Cửu không nói gì, Khanh Vũ đi phía trước một bước nghiêng người che chở Quân Cửu. Hắn ánh mắt sắc bén, phẫn nộ lạnh băng trợn trừng nói với đại trưởng lão cùng Vân Nghê: "Muốn tâm pháp luyện thể thuật? Có thể. Nhưng trước hết các ngươi cần phải thả tiểu sư muội của ta còn có Mục sư huynh rời đi."

"Ta là tông chủ Thiên Võ Tông, không có người nào rõ ràng tâm pháp luyện thể thuật Thiên Võ Tông hơn ta. Mà mục sư huynh, huynh ấy căn bản không có quan hệ với chuyện này. Các ngươi không thả? Vậy cuối cùng các ngươi cái gì cũng không chiếm được."

Khanh Vũ biết khả năng đàm phán tính bằng không. Nhưng hắn cần thiết phải thử một chút!

Hắn thân là sư huynh, có thể nào để Quân Cửu mạo hiểm? Tình huống hiện giờ bọn họ căn bản không đánh được, muốn trốn cũng khó như lên trời. Biện pháp tốt nhất, chính là hắn lưu lại ngăn cản bọn họ, để Quân Cửu cùng Mục Cảnh Nguyên không quan hệ việc này rời đi.

"Ha ha ha! Ngây thơ. Lão phu nói, các ngươi ai cũng đừng mong rời đi, cò kè mặc cả với lão phu là không có khả năng! Không nói? Vậy bắt các ngươi chậm rãi nghiêm hình tra tấn, rồi cũng sẽ nói thôi." Đại trưởng lão ra lệnh một tiếng, mệnh lệnh tất cả hắc y nhân cùng đệ tử lên.

Bọn họ đều là nô bộc trung tâm ông ta trộm bồi dưỡng. Không sợ Thiên Tù biết, cũng không sợ viện trưởng Thái Sơ phát hiện. Ông ta nhất định phải thành công!

Lạnh lùng nhìn hắc y nhân cùng đệ tử đang thắt lại vòng vây, đao kiếm trong tay chỉ thẳng vào bọn họ, Quân Cửu nhét Tiểu Ngũ vào trong lòng ngực, truyền âm nói cho hai người: "Bên phải bạc nhược nhất. Đợi lát nữa muội sẽ tưới xuống khói độc, có thể vây khốn đại trưởng lão cùng Vân Nghê nhất thời. Bắt lấy cơ hội này, liều chết phá vòng vây từ bên phải đi ra ngoài!"

"Được!" Mục Cảnh Nguyên nghe thấy, trong lòng nặng nề gật đầu.

Khanh Vũ ánh mắt thật sâu, nói: "Đợi lát nữa tiểu sư muội đi trước! Mặc kệ phát sinh cái gì cũng không cần quay đầu lại."

Người đã vọt tới, bọn họ nghênh diện mà lên!

Quân Cửu tu vi thấp nhất, nhưng nàng cầm U Ảnh trong tay ỷ vào thân pháp mau lẹ quỷ mị, nhanh nhạy xuyên qua ở bên trong hắc y nhân và đệ tử. So linh lực, nàng đánh không lại những người này. Nhưng so về cận chiến, thì nàng chưa chắc sẽ thua!

Trong đó Mục Cảnh Nguyên có thực lực mạnh nhất, hắn đứng mũi chịu sào kéo một đợt giá trị thù hận lớn nhất. Khanh Vũ phụ trợ hắn từ bên cạnh, khiến cho đám hắc y nhân cùng đệ tử này không thể tới gần bọn họ được chút nào. Cục diện một bên giằng co, một bên bình tĩnh chờ đợi tín hiệu của Quân Cửu.

Bọn họ dần dần tới gần vòng vây bên phải, đại trưởng lão và Vân Nghê nhìn chằm chằm cũng không phát hiện cái gì không ổn.

Gần! Càng ngày càng gần.

Quân Cửu còn nhớ rõ con đường từng đi qua. Đột phá từ bên phải, bọn họ vẫn luôn tiến về phía trước là có thể trở lại chỗ linh thù tuyền. Hiện tại bọn họ lựa chọn tốt nhất chính là trở lại linh thù tuyền, bên cạnh Phương Cô. Đại trưởng lão dù dã tâm có lớn đi nữa, cũng tuyệt đối không dám động thủ ở nơi đó.

U Ảnh trong tay quay cuồng, Quân Cửu một đao cắt đứt yết hầu hắc y nhân. Máu tươi phun tung toé, nàng đặt đầu ngón tay tay trái ở trên dược bình. Thời gian đếm ngược, chính là lúc này!

Quân Cửu lạnh lùng quát khẽ: "Đi!"

Lời còn chưa dứt, nàng giương tay mở dược bình ra, vung bột phấn màu trắng ra, Quân Cửu vận lực chưởng một cái bột phấn bay lả tả phảng phất giống như một cơn sương mù.

Thuốc bột có chứa hiệu quả tê mỏi mãnh liệt, Quân Cửu căn cứ kinh nghiệm thực chiến trước kia mà nghiên cứu ra. Nhưng nàng còn chưa biết thuốc bột này đối với Đại Linh Sư thì có bao nhiêu ảnh hưởng, hiện tại cũng không quản được, chỉ hy vọng có thể lâu một chút.

Thuốc bột vừa ra, hắc y nhân và đệ tử nháy mắt động tác cứng đờ trì độn xuống. Chỉ chớp mắt bị ba người Quân Cửu liên thủ gϊếŧ bảy tám người, xé rách vòng vây bên phải mở ra một khe hở. Lắc mình, Quân Cửu bọn họ lao ra cũng không quay đầu lại.

Vân Nghê kinh hãi: "Không được cho bọn chúng chạy thoát!"

Vừa gào lên, thì Vân Nghê mới phát hiện bản thân mình hành động cũng thật chậm chạp gian nan. Còn đang kinh hoảng, một viên đan dược nhét vào trong miệng Vân Nghê. Đại trưởng lão không bị thuốc bột ảnh hưởng, ông ta lắc mình biến mất, giây tiếp theo xuất hiện ở trước mặt Quân Cửu bọn họ.

Bước chân cấp tốc rời đi thoáng dừng, Quân Cửu bọn họ khẽ biến sắc mặt, lại thấy đại trưởng lão vận lực chụp tới một chưởng, Quân Cửu hét lớn: "Mau lui lại!"

Ầm!

Một chưởng như mưa rền gió dữ đánh tới, bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất trốn tránh đi, nhưng vẫn bị một phần chưởng phong quét đến, tức khắc cảm thấy ngực buồn bực, từng trận phát đau.

Ngẩng đầu, đại trưởng lão cười ha ha nhìn chằm chằm bọn họ. Ông ta cười nói: "Quân Cửu! Lão phu biết ngươi là thánh thủ Quân Cửu, nếu muốn bắt ngươi làm sao có thể không làm đề phòng? Xem ra hiệu quả giải dược của độc dược sư không tồi, không uổng công lão phu tốn số tiền lớn mua một đống."

Đáng chết! Đại trưởng lão lại sớm có đề phòng.

Lúc này Vân Nghê dùng giải dược, khôi phục hành động lực bước lớn chạy tới. Nàng ta gắt gao khóa chặt Quân Cửu nói: "Gia gia, giao Quân Cửu cho con đi!"

"Được. Vừa lúc để gia gia nhìn xem sau khi con đột phá Đại Linh Sư, có bao nhiêu tiến bộ." Đại trưởng lão gật gật đầu, cười nhìn về phía Vân Nghê thoái nhường đường. Vân Nghê hưng phấn đắc ý đi ra, lại nghênh diện đυ.ng phải hai người ngăn ở trước mặt Quân Cửu.

Mục Cảnh Nguyên và Khanh Vũ như hổ rình mồi trừng mắt nhìn nàng ta, Mục Cảnh Nguyên nói: "Vân Nghê ngươi mơ tưởng! Ngươi là một Đại Linh Sư, bắt nạt Linh Sư cấp năm, có mặt mũi sao?