Chương 4: Nguyên chủ thê thảm.

Quân Cửu lấy ra một thanh chủy thủ từ trong không gian vòng tay. Để ở trên miệng Quân Thiên Thiên: "Ngoan ngoãn hé miệng. Ta xuống tay thực mau, sẽ không đau."

"Ô ô ô!" Quân Thiên Thiên nào dám há miệng, gắt gao cắn chặt hàm răng, lắc đầu không ngừng.

Nàng ta sợ tới mức run rẩy, đôi mắt trợn to trừng trừng Quân Cửu, hoảng sợ sợ hãi cực kỳ. Quân Cửu biến thành lệ quỷ, ả thật đáng sợ!

Quân Thiên Thiên muốn cầu cứu. Nhưng gia nô lăn lộn đầy đất, Bích La sợ tới mức mất khống chế. Ở đáy mắt của bọn họ, Quân Cửu không phải phế vật từ trước kia, nàng là lệ quỷ hung tàn bạo lực. Nàng trở về báo thù!

Quân Cửu nhướng mày: "Không há miệng, thì cho rằng ta sẽ không có biện pháp sao?"

Ngón tay vừa động, Quân Cửu tháo trật khớp cằm của Quân Thiên Thiên.

"..."

"Dừng tay!" Tiếng hét lôi đình, tiếng bước chân vội vàng đi tới.

Chủy thủ mới vừa mở ra miệng Quân Thiên Thiên, máu tươi trào ra. Quân Cửu nghe tiếng quay đầu lại, thấy trung niên nam nhân vừa khϊếp sợ lại phẫn nộ trừng mắt với nàng. Nàng tìm ra người này ở trong trí nhớ, Phong La Thành, Quân Lôi Thiên gia chủ phân gia.

Một người, cũng hận nguyên chủ không thể chết sớm một chút.

Quân Lôi Thiên hét lớn: "Quân Cửu ngươi thật to gan. Còn không mau buông Thiên Thiên ra!"

Quân Thiên Thiên muốn cầu cứu, nhưng cằm bị tháo khớp, trong miệng còn chống một thanh chủy thủ. Chỉ có thể hoảng sợ sợ hãi rơi lệ, ánh mắt cầu cứu với Quân Lôi Thiên.

"Vì sao ta phải thả nàng ta?"

"Quân Cửu ngươi dám không nghe ta nói!" Quân Lôi Thiên trừng mắt.

Hắn thu được tin tức, nói viện ở Đông Nam truyền đến tiếng kêu thảm thiết. Nhớ tới Quân Thiên Thiên lúc trước báo tin vui nói gϊếŧ chết Quân Cửu, nàng muốn đi phóng hỏa thiêu viện. Để Quân Cửu không bao giờ tồn tại trên thế giới này!

Trong lòng cảnh giác, để ngừa sinh biến. Cho nên chạy tới. Quân Lôi Thiên như thế nào cũng không nghĩ tới sẽ nhìn thấy được một màn trước mắt này.

Không phải nói Quân Cửu đã chết sao?

Quan sát Quân Lôi Thiên, Quân Cửu cười. Trên mặt nàng còn mang theo máu đen, nụ cười này có cực kỳ xinh đẹp đi nữa, cũng càng giống như Tử Thần mỉm cười làm cho Quân Lôi Thiên hung hăng run rẩy trong lòng.

Quân Cửu rút chủy thủ ra lau lau máu ở trên mặt Quân Thiên Thiên. Một phen động tác Quân Lôi Thiên nhìn mà hãi hùng khϊếp vía. Ngẩng đầu, Quân Cửu lạnh lùng nhìn Quân Lôi Thiên: "Quân Lôi Thiên, ngươi chỉ là gia chủ phân gia nho nhỏ, có tư cách gì bắt bổn tiểu thư nghe lời ngươi nói?"

"Ngươi!"

"Ta nhớ rõ, thân phận của ta là tiểu thư dòng chính bổn gia. Dựa theo quy củ, ngươi thấy ta hẳn là hành lễ vấn an." Quân Cửu lười biếng mở miệng.

"Ha ha ha!" Quân Lôi Thiên cười vang: "Quân Cửu ngươi đang nằm mơ sao? Ngươi một đứa phế vật ngay cả linh khí nhập thể cũng không làm được, còn muốn làm tiểu thư dòng chính? Cha mẹ ngươi đều đã chết, lưu lại ngươi tên phế vật. Quân gia chịu nuôi dưỡng ngươi, đều là khai ân."

"Ngươi sẽ không quên ngươi vì cái gì mà tới phân gia đi? Ngươi đắc tội đại tiểu thư bổn gia. Bị đuổi ra ngoài! Hiện tại, gϊếŧ ngươi cũng là chủ mẫu bổn gia mệnh lệnh. Ngươi có tư cách gì nhắc tới thân phận ở trước mặt của ta?"

Ồ, có vụ này sao?

Quân Cửu lật lật ký ức, phát hiện Quân Lôi Thiên chưa nói sai. Hiện tại nàng cũng đã biết rồi, Quân Thiên Thiên xuống tay là do chủ mẫu bổn gia, nữ nhân ác độc kia mệnh lệnh.

"Chủ nhân, thân thể này thì ra là một vị chủ tử sống thật thê thảm!" Giọng nói trong vòng tay đồng tình nói.

Ừ. Quân Cửu tán đồng, là thực thảm!

Quân Lôi Thiên thấy Quân Cửu không nói lời nào, cho rằng Quân Cửu sợ hãi. Lập tức vung bàn tay lên, sai người vây quanh Quân Cửu.

Quân Lôi Thiên cười lạnh nhìn chằm chằm Quân Cửu: "Quân Cửu, ngươi hôm nay cần phải chết! Thả Thiên Thiên, ta để ngươi chết dễ chịu chút."

"Ngươi muốn gϊếŧ ta? Chỉ dựa vào ngươi?" Quân Cửu một chút cũng không gấp gáp, ngược lại cười.

Giọng nói trong vòng tay cũng đang cười: "Chỉ dựa vào bọn họ mà cũng muốn gϊếŧ chủ nhân, nằm mơ! Chủ nhân lên, cho bọn hắn một cái giáo huấn nhìn xem."

--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----

Link: https://truyenhdx.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/