Chương 40: Đau lòng như đao cắt.

Bộp!

Quân Cửu biểu tình lạnh nhạt, duỗi tay vỗ rớt tay của Mặc Vô Việt: "Không nên động thủ động cước, chúng ta không thân."

"Không thân?" Mắt vàng hiện lên bạo ngược trong một chớp mắt. Lại trong một cái chớp mắt, đã khôi phục vẻ tà mị.

Mặc Vô Việt cười, hắn lui ra phía sau một bước, lắc mình ngồi ở đối diện Quân Cửu. Quân Cửu ngưng mắt. Thân thủ vẫn nhanh như vậy, khói độc không có hiệu quả gì đối với Mặc Vô Việt. Xem ra thực lực của hắn càng mạnh hơn nàng suy đoán trước đó!

Mặc Vô Việt hoàn toàn làm lơ thân thể hư thối của Quân Lôi dưới chân, một đôi mắt vàng chuyên chú nhìn Quân Cửu.

Hắn nói: "Tiểu Cửu Nhi định nghĩa, thế nào mới tính là thân? Chúng ta ôm qua, chẳng lẽ muốn hôn hôn? Hay là cùng nhau ngủ mới đủ thân?"

"Khụ!" Mèo bị sặc rồi.

Tiểu Ngũ: Người này cũng quá vô sỉ! Thế nhưng quang minh chính đại chơi lưu manh với chủ nhân!

Quân Cửu run rẩy khóe miệng. Không nên bị kẹo mạch nha dính lên không bỏ, biện pháp tốt nhất chính là làm lơ hắn! Quân Cửu xoa nắn Tiểu Ngũ thành cục bột trắng. Xoa xoa, tâm tình tốt hơn nhiều.

Quân Cửu làm lơ Mặc Vô Việt. Nàng quay đầu nhìn về phía Quân Hải Thiên, biểu tình thật nghiêm túc kia giống như trong phòng căn bản không có người nào là Mặc Vô Việt vậy.

Mặc Vô Việt cũng không buồn chán. Hắn theo ánh mắt Quân Cửu nhìn về phía Quân Hải Thiên: "Tiểu Cửu Nhi muốn xử trí hắn như thế nào? Ngại dơ tay mà nói, thì ta có thể giúp nàng gϊếŧ hắn."

"Gϊếŧ hắn?" Quân Cửu nhướng mày.

Nàng đứng dậy ôm Tiểu Ngũ đi qua, cúi đầu lạnh lùng nhìn Quân Hải Thiên. Theo nàng tới gần, sắc mặt Quân Hải Thiên càng ngày càng trắng bệch, mí mắt đều đang run.

A, giả bộ bất tỉnh?

Quân Cửu nhấc chân, đạp lên trên mu bàn tay của Quân Hải Thiên. Cảm giác được bàn tay dưới chân đang run rẩy, dưới chân nàng dùng sức, rắc!

"A ngao!" tiếng kêu thảm thiết thê lương đổi giọng.

Quân Hải Thiên mở mắt ra, duỗi tay bắt lấy cánh tay nỗ lực rút ra bên ngoài: "A! Đau! Quân Cửu buông ra!"

Quân Cửu cười lạnh câu môi, lực đạo dưới chân lại mạnh thêm.

"A ngao -- nga!" Quân Hải Thiên đau đến tròng trắng mắt đều đang lật ngược lên trên.

Mặc Vô Việt cười tà khí, sủng nịch nhìn Quân Cửu. Hắn hoàn toàn không cảm thấy Quân Cửu có bao nhiêu tàn nhẫn lãnh khốc, ngược lại là càng thêm thích, chỉ còn kém vỗ tay.

Quân Cửu: "Không muốn chết, thì mang ta đi bảo khố của Quân phủ."

"Được được được! Quân Cửu ngươi buông ra được không? Đau quá! Ngao! Ngươi buông ra. Ta mang ngươi đi!"

Quân Cửu thu hồi chân, Quân Hải Thiên lập tức ôm tay đau lăn lộn trên mặt đất.

Quân Hải Thiên vẫn luôn giả bộ bất tỉnh, ý đồ lừa dối qua đi. Hắn cũng nghe hết thảy quá trình, hắn hận Quân Uyển Nhi không màng tình cha con, quay đầu liền chạy, cũng không cứu hắn!

Nhưng hắn càng sợ Quân Cửu. Đây là một nha đầu rất tàn nhẫn!

Hắn sợ chết!

Chỉ cần có thể bảo mệnh, hắn cái gì cũng nguyện ý làm. Từ trên mặt này mà xem, Quân Uyển Nhi không hổ là con gái ruột của hắn. Cá mè một lứa!

Quân Cửu: "Đứng dậy dẫn đường. Quân Hải Thiên, ta biết bảo khố không chỉ một cái, nếu như ngươi lừa gạt ta. Thiếu một cái, ta liền băm một bàn tay của ngươi."

Quân Hải Thiên sợ tới mức run cầm cập: "Sẽ không. Ta lừa ai cũng không dám lừa ngươi! Tiểu cô nãi nãi, Cửu tiểu thư! Ta mang ngươi đi bảo khố, ngươi ngàn vạn lần đừng gϊếŧ ta!"

"Dẫn đường, đừng vô nghĩa!"

"Dạ dạ." Quân Hải Thiên bò dậy, đi qua bên người Quân Lôi, sợ tới mức đôi mắt nhắm chặt không dám nhìn.

Đi ra Hải Đường Uyển, Quân Cửu một đường nhìn thấy gia nô thị nữ Quân phủ ngã trên mặt đất. Tiện tay nhặt một thanh kiếm, một đường uống máu, tàn nhẫn độc ác, Quân Hải Thiên sợ tới mức rất nhiều lần đều thiếu chút nữa ngất xỉu đi. Lại không dám ngất.

Gia chủ phân gia Quân phủ chật vật như vậy, chỉ sợ nói ra ngoài cũng không có ai sẽ tin.

Kiến thức được Quân Cửu hung tàn, Quân Hải Thiên an tĩnh như gà mà dẫn đường. Trơ mắt nhìn Quân Cửu cướp sạch Quân phủ không còn gì, tất cả đáng giá đều không buông tha. Quân Hải Thiên đau lòng như đao cắt.

Thổ phỉ mà!

--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----

Link: https://truyenhdx.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/