Chương 49: Người chỉ trích Tiểu Cửu Nhi, gϊếŧ không tha.

Không nghĩ tới gϊếŧ một Quân Cửu, lại phiền toái như vậy! Bà ta phái người đi nhiều lần còn để Quân Cửu chạy thoát.

Thượng Quan Dĩ Dung chau mày. Chợt, đáy mắt bà ta hiện lên vẻ hung ác nham hiểm tàn nhẫn. Thượng Quan Dĩ Dung: "Thu Ngọc, chuyện này ngươi tự mình đi làm!"

"Dạ, chủ mẫu thỉnh ngài phân phó."

Thượng Quan Dĩ Dung vẫy tay, kêu Thu Ngọc quỳ xuống nghe bà ta nói thầm bên tai. Dứt lời, Thượng Quan Dĩ Dung cười lạnh liên tục: "Ta muốn trước khi tiểu tiện nhân Quân Cửu trở về, thân bại danh liệt, vạn người thóa mạ! Đến lúc đó cho dù ta không gϊếŧ ả. Ả cũng không có đường sống!"

"Thái Tử sẽ từ hôn, gia chủ cũng sẽ vì danh dự, đuổi nó ra ngoài. Vân gia cho dù muốn lợi dụng nó đối phó Quân gia chúng ta, cũng sẽ không nhặt một quân cờ nát vụn để dùng. Ha ha ha ha!"

Thu Ngọc hành lễ: "Chủ mẫu anh minh!"

* * *

Quân Cửu biết Thượng Quan Dĩ Dung sẽ nghĩ ra các loại độc kế để đối phó với nàng. Nhưng không nghĩ tới Thượng Quan Dĩ Dung não động lớn như vậy, lại nhấc lên quan hệ giữa nàng cùng Vân gia. Cũng không nghĩ tới, Thượng Quan Dĩ Dung cuối cùng ra chiêu, lại là loại độc kế nham hiểm này.

Nàng cùng Mặc Vô Việt tiến đến Hoàng thành Thiên Túng Quốc, liền nghe được bá tánh nghị luận hai chuyện ở đại sảnh quán trà.

Thứ nhất, là xấu danh phế vật Quân gia truyền xa!

"Này này, nghe nói gì chưa? Tiểu thư phế vật Quân gia kia, kêu là Quân Cửu ấy. Thế nhưng lại làm ra cái loại gièm pha như vậy ở Phong La Thành! Thật không biết xấu hổ!"

"Chứ còn gì nữa? May mắn cha mẹ nàng ta đều chết hết, bằng không có loại nữ nhi bại hoại nề nếp gia đình, không biết xấu hổ kiểu này, chỉ sợ cũng sẽ bị sống sờ sờ mà tức chết thôi!"

Có người không biết tiền căn hậu quả, tò mò truy vấn: "Làm sao vậy? Quân Cửu kia làm chuyện xấu gì?"

"Chuyện xấu? Phi! Đó chính là hạ tiện, lả lơi ong bướm. Tới đây, ta nói tỉ mỉ cho ngươi nghe.."

Lập tức người chung quanh đều đi qua vây quanh. Cho dù Quân Cửu là phế vật, chỉ cần dính tới cái danh Quân gia, là có thể làm cho người đời bàn tán không ngừng.

Quân Cửu mặt không biểu tình dừng lại bước chân, nghe bọn hắn nói.

Chỉ nghe: "Các ngươi đều biết Quân Cửu kia là phế vật đi! Gia chủ, chủ mẫu Quân gia hiện tại chính là người tốt vô cùng tốt. Niệm tình nàng ta đều mất cả cha mẹ khi còn bé, dốc lòng chăm sóc nàng ta. Thấy nàng ta vài lần thí nghiệm ra phế vật, không thể tu luyện, cũng không vứt bỏ nàng ta."

"Mà là tốt bụng để nàng ta đi Phong La Thành giải sầu. Muốn trở lại khi nào, thì lúc đó đón nàng ta trở về, tếp tục sống qua ngày lành làm tiểu thư! Ai ngờ nàng ta không cha không mẹ thì thôi, vậy mà ngay cả lễ nghĩa liêm sỉ cũng không có. Lần này đi Phong La Thành, lại tằng tịu với dã nam nhân ở địa phương đó!"

"Cái gì!" Mọi người kinh hãi.

Quân Cửu đè lại Tiểu Ngũ muốn lao ra, một ngụm cắn chết những người này. Nàng tiếp tục nghe.

Những người đó cao giọng nói chuyện, trên đường phố gần đó đều nghe được rành mạch. Lại nói: "Lại còn có không chỉ một người nam nhân! Lả lơi ong bướm như vậy, giống như trời sinh thiếu nam nhân vậy. Cũng làm cho các quý nhân Quân gia tức chết."

"Đúng vậy đúng vậy, quá không biết xấu hổ!"

"Mặt hàng như vậy, khó trách không cha không mẹ, ta thấy là sao chổi chuyển thế, vừa sinh ra liền khắc chết người nhà. Hiện tại còn lấy oán trả ơn muốn phá hỏng thanh danh Quân gia. Đáng tiếc Quân gia là thế gia trăm năm, như thế nào lại sinh ra thứ hạ tiện như vậy."

"Nghe nói Quân gia đã phái người đi bắt nàng ta trở lại! Thật hy vọng Quân gia có thể đánh chết nàng ta, để chỉnh đốn gia phong!"

Rắc!

Bịch bịch -- ầm!

"Ai u!" "..."

"Cứu mạng!" Trong quán trà, trần nhà sụp xuống trực tiếp chôn đám người kia ở phía dưới.

Mặc Vô Việt thu hồi tay, cúi đầu nhìn về phía Quân Cửu: "Tiểu Cửu Nhi?"

"Ừ." Quân Cửu ngẩng đầu nghi hoặc nhìn về phía Mặc Vô Việt, biểu tình của nàng đạm mạc, không hề nhấp nhô. Ngược lại là Tiểu Ngũ giãy giụa ở trong ngực, cũng sắp không giữ được.

Cho dù là Mặc Vô Việt cho nhóm người này một giáo huấn, nhưng Tiểu Ngũ cũng muốn vọt vào cắn chết bọn họ!

Chửi bới chủ nhân như vậy, khốn nạn!

"Tức giận à. Ta đi gϊếŧ Quân phủ với nàng, thế nào? Huyết tẩy Quân phủ, là một ý kiến hay để nguôi giận."

Huyết tẩy Quân phủ?

Huyết tẩy Quân gia một trong hai đại thế gia của Thiên Túng Quốc, nói ra rất nhẹ nhàng, đơn giản tựa như đang nói thời tiết hôm nay thực đẹp. Quân Cửu đối với thực lực của Mặc Vô Việt, lại lần nữa kéo lên vài phần. Nàng không nghi ngờ Mặc Vô Việt, hắn nói như vậy, thì nhất định có thực lực huyết tẩy Quân phủ.

Đợi chút! Tiểu Ngũ cào tường, chủ nhân điểm chính tỷ chú ý là cái này sao?

Chẳng lẽ không phải cùng nhau vui vui vẻ vẻ huyết tẩy Quân phủ, xả giận sao? Lần đầu tiên, Tiểu Ngũ bởi vì Mặc Vô Việt đề nghị mà có ấn tượng tốt với hắn.

Quân Cửu trấn an sờ sờ Tiểu Ngũ, nàng mở miệng: "Không cần thiết. Gϊếŧ bọn họ, quá được lợi cho bọn họ."

"Cũng đúng." Mặc Vô Việt tán đồng.

Chỗ sâu trong ánh mắt của hắn, màu vàng thô bạo tàn nhẫn hiện lên nhàn nhạt. Tiểu Cửu Nhi là người của hắn, chửi bới nàng. Quân phủ đáng chết! Nếu là hắn, sẽ dùng trăm ngàn loại biện pháp tra tấn chết Quân phủ mới có thể nguôi giận.

Như vậy, Tiểu Cửu Nhi sẽ làm như thế nào đây?

Mặc Vô Việt lại lần nữa nhìn về phía Quân Cửu. Quân Cửu đang nhìn một nhóm người khác trên đường cái, bọn họ nhìn những người vỡ đầu chảy máu bò ra từ trong phế tích quán trà mà cười ha ha. Đồng thời cũng đang nghị luận chuyện thứ hai.

"Thời gian không còn sớm, chúng ta mau đi Đan Các đi! Đi xem đại sư mới sáng tạo ra đan phương, nhảy lên trở thành luyện dược sư. Nghe nói lần này, Vân gia cùng Thái Tử điện hạ đều sẽ tự mình tới đây, muốn mời chào hắn!"

"Đại sư đó gọi là gì nhỉ? Ta nhớ rõ hắn vốn chỉ là đại phu bình thường thôi."

"Là Triệu Hạc! Nghe nói tới từ Phong La Thành. Đại phu bình thường thì làm sao chứ, hắn chính là sáng tạo ra đan phương mới mà ngay cả luyện dược sư đều tán thưởng không thôi-- Noãn Tâm Ích Khí Hoàn. Hôm nay do Đan Các chứng kiến, hắn chính là luyện dược sư!"

"Méo!" Chủ nhân!

Tiểu Ngũ cũng nghe thấy bọn họ đối thoại. Mắt mèo trừng lớn, khó có thể tin: "Noãn Tâm Ích Khí Hoàn, đó không phải là đan phương của chủ nhân tỷ sao? Còn có Triệu Hạc, tên này sao lại nghe quen như vậy."

"Vân Kiều." Quân Cửu phun ra một cái tên.

Tiểu Ngũ gật đầu. Đúng! Chính là Vân Kiều!

Nó nghĩ tới, Noãn Tâm Ích Khí Hoàn, là đan phương của chủ nhân cứu thiếu niên tên Vân Kiều, sau đó cho hắn. Còn có Triệu Hạc, lúc ấy hắn cũng ở bên cạnh, còn kém chút nữa thì trị chết Vân Kiều.

Tiểu Ngũ: "Chủ nhân đan phương của tỷ, sao lại biến thành của hắn?"

A~Quân Cửu ánh mắt ám trầm, sát ý lạnh lẽo kinh người hội tụ thành hình. Làm Mặc Vô Việt không thể không nhìn về phía Quân Cửu, mắt lộ kinh ngạc.

Tiểu Cửu Nhi nhịn không được. Vẫn là muốn huyết tẩy Quân phủ sao?

"Chúng ta đi Đan Các!" Quân Cửu bế Tiểu Ngũ lên, lập tức đuổi kịp đám người lúc trước. Đi theo bọn họ, là có thể tìm được Đan Các.

Thật ra nàng cũng muốn chính mắt nhìn một cái, Noãn Tâm Ích Khí Hoàn của nàng, như thế nào liền thành Triệu Hạc hắn sáng tạo đây?

Mặc Vô Việt rơi ở phía sau nửa bước, hắn truyền âm cho Lãnh Uyên: "Lúc trước người chỉ trích Tiểu Cửu Nhi, gϊếŧ không tha."

"Dạ!" Lãnh Uyên lĩnh mệnh.

Những người mặt đầy máu bò ra từ trong phế tích còn không biết, bọn họ ngay cả ánh trăng đêm nay cũng không nhìn thấy. Chỉ sợ đến chết, bọn họ cũng không biết vì sao bị gϊếŧ?

Bên này, Quân Cửu đi theo đám người kia tới trước mặt Đan Các.

Đan Các hôm nay bởi vì việc của Triệu Hạc, không chỉ có bá tánh trong thành lại đây vây xem. Càng có không ít đại quan quý nhân, người tay cầm quyền thế cũng sôi nổi lui tới. Quân Cửu ở ngoài cửa, liền nhìn thấy xe ngựa của Quân phủ cùng phủ Thái Tử, đồng dạng cũng có Vân gia.

Muốn tiến vào Đan Các, cần thiết phải có danh thϊếp.

Quân Cửu chần chờ nửa giây, Mặc Vô Việt đi lên, nắm nàng đi vào: "Đi theo ta."

Chỉ thấy bọn họ đi đến trước mặt, người canh cửa Đan Các giống như không thấy được bọn họ, tiến vào Đan Các dễ dàng, không hề bị ngăn cản.