Chương 56: Đi lêи đỉиɦ cao nhân sinh.

Chia làm hai tám. Còn là Quân Cửu tám, hội đấu giá của hắn được hai. Loại chia chác này cũng chưa bao giờ nghe nói qua!

Vân Trọng Cẩm buông chén rượu, khẽ nhíu mày nhìn Quân Cửu: "Quân Cửu cô nương, hội đấu giá Vân gia ta vẫn chưa bao giờ mở ra kiểu như vậy. Y thuật của cô thì ta không nghi ngờ, nhưng chia hai tám đúng là khó có thể đáp ứng."

"Đan dược của Quân Cửu ta, sau này sẽ chỉ bán đấu giá ở Vân gia ngươi." Quân Cửu câu môi: "Như vậy đủ chưa?"

Chỉ bán đấu giá ở hội đấu giá của Vân gia!

Trong lòng Vân Trọng Cẩm khẽ động. Từ Noãn Tâm Ích Khí Hoàn, đủ để nhìn ra y thuật của Quân Cửu cao thâm. Ngay cả trưởng lão Đan Các đều bị Quân Cửu bắt làm tù binh, thành tựu trong tương lai của nàng không thể hạn lượng.

Nhưng mà chia làm hai tám thật sự quá..

Vân Kiều đột nhiên mở miệng đánh gãy Vân Trọng Cẩm cân nhắc. Hắn nói: "Ca, đệ cảm thấy như vậy thực tốt. Luyện đan thuật của Quân cô nương không thể nghi ngờ, nhất định sẽ không làm chúng ta lỗ vốn! Ca huynh mau đồng ý, muốn ký khế ước hay không? Đệ đi lấy."

Vân Trọng Cẩm run rẩy khóe miệng. Quay đầu nhìn về phía Vân Kiều, đệ đệ này là nhặt được đi?

Nhưng Vân Trọng Cẩm cũng không biết Vân Kiều nói đúng. Hắn làm giao dịch với Quân Cửu, tuyệt đối sẽ không lỗ vốn!

Tương lai, hắn sẽ bởi vì đan dược của Quân Cửu. Mà phát huy thanh danh hội đấu giá của Vân gia đến mười quốc, cuối cùng nổi tiếng thiên hạ! Đan dược của thánh thủ Quân Cửu, chỉ có thể mua được ở phòng giao dịch Vân gia. Cái này đủ để khiến người trong thiên hạ chen chúc tới, chỉ vì cướp được một viên đan dược xuất phẩm từ thánh thủ Quân Cửu.

Nhưng Vân Trọng Cẩm cũng không có năng lực biết trước, hắn vẫn có chần chờ: "Quân Cửu cô nương vì cái gì lựa chọn Vân gia ta?"

"Bởi vì ta quen biết Vân Kiều. Bởi vì Vân gia các ngươi đối địch với Quân gia." Quân Cửu nhàn nhạt nói.

Câu đầu tiên nói làm Vân Kiều cao hứng, câu thứ hai tức khắc làm hai huynh đệ ngây ngẩn cả người.

Cái này cùng bọn họ đối địch với Quân gia thì có quan hệ gì?

Chờ một chút! Quân Cửu là họ Quân. Còn có, Quân Cửu! Phế vật Quân gia kia không phải cũng là tên này sao? Mà phế vật kia là bị Quân gia vứt bỏ tới Phong La Thành. Căn cứ theo như lời Vân Kiều, Quân Cửu là cứu hắn ở Phong La Thành.

Vân Trọng Cẩm và Vân Kiều liếc nhìn nhau, bọn họ giống như nháy mắt đã biết chân tướng khó lường!

Đột nhiên bị kí©h thí©ɧ mạnh, hai người yên lặng nâng chén, Vân Trọng Cẩm uống chính là rượu, thân thể Vân Kiều không tốt chỉ có thể rót một ly trà.

Quân Cửu: "Quyết định xong chưa? Đồng ý, thì khoản giao dịch này hiện tại có thể bắt đầu. Vân thiếu chủ ngươi có thể yên tâm, Quân Cửu ta tuyệt đối sẽ không làm ngươi thua thiệt."

"Meo meo!"

Tiểu Ngũ uống trộm một ngụm rượu, say nằm liệt ở trong lòng Quân Cửu. Nó nghe được Quân Cửu nói, choáng váng meo meo tán đồng.

Đồng bọn hợp tác với chủ nhân của nó, người nào mà không phải làm giàu, đi lêи đỉиɦ cao nhân sinh? Hợp tác cùng chủ nhân, ổn thỏa! Không hợp tác mới là tên ngốc.

Quân Cửu nghe được nó nói, câu môi duỗi tay gãi gãi cằm Tiểu Ngũ. Tiểu Ngũ khò khè khò khè ngẩng đầu lên, mắt mèo chống lại đôi mắt của Mặc Vô Việt. Con mèo nào đó nháy mắt thân thể cứng đờ.

Lủi đi như bị điện giật, Tiểu Ngũ vèo cái bò dậy, ngồi vào trên ghế bên cạnh Quân Cửu. Phản ứng đột nhiên này làm cho Quân Cửu kinh ngạc nhìn về phía Tiểu Ngũ, sao đột nhiên lại đi rồi?

Tiểu Ngũ: Nó cảm giác được sát khí, run bần bật QAQ

Lúc này, Vân Trọng Cẩm làm ra quyết định, Vân Kiều tự mình đi lấy bút mực, để Vân Trọng Cẩm viết xuống hai phần khế ước giao dịch, do Vân Trọng Cẩm và Quân Cửu mỗi người một phần.

Vân Trọng Cẩm nhìn hai chữ Quân Cửu trên giấy, đề bút nước chảy mây trôi, tùy ý kiêu ngạo. Thấy chữ như gặp người, quả nhiên không nói sai.

Hắn không khỏi nhìn về phía Quân Cửu, trực tiếp hỏi ra rối rắm trong lòng: "Quân Cửu cô nương, cô cùng Quân gia đông thành là quan hệ gì?"

Nghe vậy, Vân Kiều ngừng thở, cũng khẩn trương lại vội vàng nhìn Quân Cửu.

Khóe môi khẽ nhếch, Quân Cửu đứng dậy nhìn thẳng hai người. Nàng cười phúc hắc: "Các ngươi đã sớm đoán trúng rồi không phải sao?"

Vân Kiều kinh ngạc đến ngây người: "Quân cô nương thật là cô!"

"Đi không đổi tên ngồi không đổi họ, hai chữ Quân Cửu cũng không sẽ thay đổi. Đây là lần đầu tiên giao dịch, tên đan dược và dược hiệu đều ở trên giấy. Bán đấu giá thì giao cho các ngươi, khi cần thì ta sẽ liên hệ với các ngươi." Để lại hai bình đan dược, Quân Cửu vẫy tay rồi rời đi cùng Mặc Vô Việt.

Quân Cửu cảm thấy kỳ quái chính là Tiểu Ngũ thế nhưng không dính người. Khác thường không muốn nàng ôm, mà là tự mình đi trở về.

Ồ, chẳng lẽ mèo trưởng thành thành thục?

Quân Cửu nhớ thương Tiểu Ngũ nhà nàng. Phía sau, Vân Trọng Cẩm cùng Vân Kiều thật lâu mới lấy lại tinh thần, bọn họ liếc nhau, phun ra một ngụm trọc khí thật dài.

Vân Trọng Cẩm nói: "Không nghĩ tới nàng là Quân Cửu. Nàng lại là phế vật Quân gia nổi danh kia?"

"Ca, Quân cô nương không phải phế vật!" Vân Kiều lời lẽ chính đáng sửa đúng Vân Trọng Cẩm nói. Nếu Quân Cửu là phế vật, chỉ sợ trong thiên hạ cũng không có thiên tài.

"Quân gia lại truyền ra tin tức, nói nàng không chịu nổi như vậy. Hơn nữa muốn bắt nàng trở về. Ai biết Quân Cửu thế nhưng quang minh chính đại xuất hiện ở Đan Các. Mà Quân Vân Tuyết thì ở ngay tại chỗ, cũng không nhận ra nàng. Xem ra, lần này Quân gia có trò hay để xem rồi."

"Ca ý tứ của huynh là, Quân cô nương là trở về tìm Quân gia tính sổ?"

"Đương nhiên. Nàng không giống như là người mặc cho người ta bôi nhọ chửi bới, mà không đánh trả. Kiều Kiều chẳng lẽ đệ đã quên, phụ thân từng thầm nhắc qua, Quân Cửu và Thái Tử Phượng Thiên Khải có hôn ước."

Ít người biết Quân Cửu cùng Phượng Thiên Khải có hôn ước, nhưng Vân gia là nhất định hiểu rõ tình hình!

Trước kia nói Quân Cửu phế vật, hiện tại Quân Cửu trở về thì lời đồn tự sụp đổ. Hôn ước còn ở đó, Phượng Thiên Khải lại chỉ lo tình chàng ý thϊếp cùng Quân Vân Tuyết. Quân Cửu sẽ làm như thế nào đây?

Nghĩ đến phong cách hành sự của Quân Cửu ở trong Đan Các, Vân Trọng Cẩm khẽ cong khóe miệng, lộ ra tươi cười vui sướиɠ khi người gặp họa.

Hắn nói: "Chỉ sợ bản thân Quân gia cũng không biết. Mình đã trêu chọc làm tức giận nhân vật như thế nào."

* * *

Ra khỏi phủ đệ của Vân Trọng Cẩm, Quân Cửu nhìn trái nhìn phải để phân biệt phương hướng. Nàng duỗi tay: "Đi bên này! Bích La hẳn là tìm xong khách điếm, chúng ta hiện tại đi hội họp với nàng ta."

"Sai rồi, là đi bên này." Mặc Vô Việt nắm tay Quân Cửu, thay đổi một phương hướng.

Quân Cửu nhướng mày: "Bên này?"

"Đúng. Tiểu Cửu Nhi đi theo ta là được rồi."

Mặc Vô Việt tiếng nói lười biếng, lại mang theo bá đạo không cho phép kháng cự. Hắn mở ra nắm tay của Quân Cửu, sửa thành nắm lấy tay nàng. Quân Cửu có chút hồ nghi, nhưng vẫn đuổi kịp Mặc Vô Việt.

Chỉ có Tiểu Ngũ giương nanh múa vuốt, táo bạo tán loạn khắp nơi.

Dắt tay rồi!

Cái tên xấu xa này ăn đậu hủ của chủ nhân! Mèo méo meo, chính là đánh không lại. Không cứu vớt được trong sạch của chủ nhân, tức giận QAQ

Mặc Vô Việt liếc nhìn Tiểu Ngũ, khóe miệng gợi lên nụ cười tà khí. Khi hắn cúi đầu nhìn về phía Quân Cửu, đôi mắt màu đen thâm thúy u ám, Mặc Vô Việt nói: "Ta mệnh cho Lãnh Uyên mua một tòa nhà ở trong Hoàng thành. Sau này Tiểu Cửu Nhi liền ở nơi này."

"Mua tòa nhà, ở đâu?"

"Tiểu Cửu Nhi nàng ngẩng đầu!" Mặc Vô Việt điểm đầu ngón tay ở lòng bàn tay Quân Cửu một cái, nháy mắt tê tê dại dại giống như điện giật cả người.

Quân Cửu nhíu mày bỏ qua loại cảm giác này. Nàng ngẩng đầu nhìn lại, trước mặt liền có một tòa nhà, trên bảng hiệu treo hai chữ Mặc phủ, Lãnh Uyên đang đứng ở cửa, duỗi tay đẩy cửa chính ra: "Mời."

Đang giữa tháng ba, khi đẩy cửa, một trận gió thổi tới, cuốn lên từng cánh hoa đào bay tới, mùi hoa nhợt nhạt thẳng vào đáy lòng Quân Cửu, nổi lên gợn sóng.

Quân Cửu không đi vào, mà là ngẩng đầu nhìn về phía Mặc Vô Việt: "Ta và ngươi ở chung với nhau?"

"Chẳng lẽ, Tiểu Cửu Nhi muốn trở về Quân gia, mỗi ngày đối mặt với đám con kiến sốt ruột kia sao?" Mặc Vô Việt một lời trúng đích, làm nàng không cách nào phản bác.

--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----

Link: https://truyenhdx.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/