Chương 57: Giữa ta với nàng, là loại thầy trò này.

Quân gia, Quân Cửu là căn bản không nghĩ sẽ trở về.

Nàng ở Phong La Thành, Thượng Quan Dĩ Dung đều có thể độc kế ùn ùn không dứt đối phó nàng. Nếu như trở về, chỉ sợ mỗi ngày một ngày ba bữa cơm, đều là đấu trí đấu dũng. Quá phiền toái! Nàng vẫn là thích một kích trí mạng hơn.

Không ra tay thì thôi, vừa ra tay tuyệt không mơ hồ!

Quân Cửu cất bước đi lên cầu thang, lại bỗng nhiên dừng lại. Nàng xoay người nhìn về phía Mặc Vô Việt, cười giảo hoạt: "Mặc Vô Việt, trai đơn gái chiếc ở cùng một chỗ không tốt lắm. Chúng ta dù sao cũng cần một lý do quang minh chính đại chứ?"

"Hả?" Mặc Vô Việt ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt thâm thúy hiện lên nghi hoặc.

Nháy mắt tiếp theo, hắn cười.

Xưa có họa thủy cười phục quốc, nay có yêu nghiệt cười câu hồn.

Quân Cửu lạnh mặt, đè lại tim mình nhảy lên bịch bịch. Nàng là thánh thủ Quân Cửu không có khả năng bị nam sắc dụ hoặc!

Mặc Vô Việt: "Tiểu Cửu Nhi yêu cầu lý do gì?"

"Thầy trò. Chúng ta đối với bên ngoài, ngươi chính là sư phụ ta, mà ta là đồ đệ của ngươi. Như vậy chúng ta ở cùng một chỗ, người khác cũng không lời gì để nói, thuận tiện cho ngươi cũng thuận tiện cho ta đúng không?"

"A~Tiểu Cửu Nhi là muốn giải thích ngọn nguồn thực lực của chính mình đi." Ở dưới cái nhìn chăm chú của Mặc Vô Việt, Quân Cửu hết thảy đều không chỗ nào che giấu.

Nàng biết Mặc Vô Việt cường đại, không thể đánh giá. Cho nên, nàng muốn mượn thế, đánh gió thu Mặc Vô Việt!

Có cái gì tốt hơn đột nhiên bái sư, nhiều thêm một sư phụ cường đại, càng có thể giải thích ngọn nguồn thực lực của chính mình? Đồng thời cũng có thể kinh sợ một phen đám người xấu ngo ngoe rục rịch.

Bị nhìn thấu, Quân Cửu vẫn cứ bình tĩnh, nàng khoanh tay ôm ngực, nhướng mày câu môi. "Thế nào? Muốn làm sư phụ ta không?"

"Được. Ta coi như là sư phụ của Tiểu Cửu Nhi."

Tươi cười trên khóe miệng Quân Cửu vừa mới minh diễm đắc ý vài phần, thì thấy Mặc Vô Việt một bước tới gần. Khoảng cách quá thân cận! Kí©h thí©ɧ tố bá đạo trên người Mặc Vô Việt, làm hô hấp của Quân Cửu cứng lại, theo bản năng lui về phía sau tránh đi.

Trên lưng dán lên một cánh cửa, Quân Cửu ngẩng đầu thì nàng đã bị Mặc Vô Việt chặn ở chỗ này.

Đôi mắt của Mặc Vô Việt đã biến trở về màu vàng, nhan sắc lộng lẫy mà hoa lệ, thắng qua hết thảy mọi ánh sáng trên thế gian. Mắt vàng thật sâu khóa chặt Quân Cửu, Mặc Vô Việt duỗi tay nâng cằm Quân Cửu lên.

Quá gần!

Quân Cửu cảm giác mình sắp không cách nào hô hấp, sắp bị đôi mắt Mặc Vô Việt hút đi vào.

Nàng gian nan nuốt nuốt nước miếng: "Mặc Vô Việt, ngươi làm gì?"

Chẳng lẽ bị nàng lợi dụng, thẹn quá thành giận, muốn hạ sát thủ?

Nghĩ như vậy, tay Quân Cửu giấu ở sau lưng lập tức mở ra. Chủy thủ từ trong tay áo trượt xuống, nắm chặt. Nếu như Mặc Vô Việt động thủ, nàng sẽ cho hắn một đao trước.

Nhưng mà, Mặc Vô Việt mở miệng: "Tiểu Cửu Nhi, quan hệ giữa thầy trò, mỗi người đều không giống nhau. Mà giữa ta và nàng, là loại thầy trò này."

"Cái.." Chữ gì còn chưa nói ra lời, thì đã bị chặn ở trong miệng.

Quân Cửu trừng lớn mắt, khϊếp sợ nhìn mặt của Mặc Vô Việt vô hạn tới gần. Còn có dấu vết ấn kí một cái hôn nóng bỏng trên khóe miệng.

Keng!

Chủy thủ từ dưới mà lên, thẳng đánh trái tim Mặc Vô Việt, Mặc Vô Việt không động, hai ngón tay nhẹ nhàng bâng quơ kẹp lấy chủy thủ. Sau đó hắn mới thu hồi cái hôn kia, cười tà yêu nghiệt nhìn Quân Cửu: "Tiểu Cửu Nhi nhớ kỹ, chúng ta là loại quan hệ thầy trò này."

Quân Cửu không nói chuyện, nàng thấy không rút chủy thủ ra được, thì dứt khoát từ bỏ. Tay phải bắt lấy cổ áo Mặc Vô Việt, uốn gối hung hăng đυ.ng tới giữa hai chân Mặc Vô Việt. Chiêu này quá tàn nhẫn, Mặc Vô Việt không thể không nghiêng người tránh đi.

Động tác của hắn, làm tay Quân Cửu kéo ra cổ áo. Nhìn đến cảnh xuân gần trong gang tấc, tay Quân Cửu run lên lập tức buông ra, Mặc Vô Việt lui về phía sau kéo ra khoảng cách.

Không khí tự do trở lại bên người một lần nữa, gió nhẹ thổi tan hơi thở của Mặc Vô Việt, Quân Cửu thở sâu.

Nàng giơ tay sờ sờ khóe môi, ánh mắt lạnh băng tàn nhẫn nhìn chằm chằm Mặc Vô Việt: "Nếu có lần sau nữa, ta phế đi cái chân thứ ba của ngươi!"

"Tiểu Cửu Nhi, dĩ hạ phạm thượng chính là đại nghịch bất đạo!"

"..."

A ahihi, Quân Cửu nháy mắt hối hận.

Nàng đề nghị thầy trò cái gì? Nàng bị choáng váng mới muốn làm đồ đệ, mà để Mặc Vô Việt làm sư phụ áp nàng một đầu. Nhưng lời cũng đã nói ra, lại không thể thu hồi.

Quân Cửu lại sờ sờ khóe môi. Nóng bỏng, nàng cảm giác mặt của mình đều thiêu cháy toàn bộ, ngay cả hô hấp, cũng đều nóng rực.

Bình tĩnh!

Đặt ở thời hiện đại thì cũng chỉ một cái lễ kề mặt mà thôi. Chỉ là, còn chưa từng có người nào dám có lễ kề mặt thân cận như vậy cùng với nàng, Mặc Vô Việt là người thứ nhất ăn đậu hủ của nàng.

Quân Cửu thở sâu, nàng giương khóe miệng lên, lộ ra một cái mỉm cười hung tàn với Mặc Vô Việt: "Ta không ngại khi sư diệt tổ, sư phụ!"

Hai chữ cuối cùng, nghiến răng nghiến lợi.

Hừ lạnh một tiếng, Quân Cửu lại sờ sờ khóe môi, tức điên quay đầu vào trong nhà.

Đi? Nàng cũng sẽ không chịu tổn thất như vậy lại bỏ đi rồi. Nếu Mặc Vô Việt là sư phụ của nàng, như vậy từ giờ trở đi, thì nàng phải chiếm tiện nghi kiếm trở về! Nhưng mà Quân Cửu không biết, cuối cùng nàng ngay cả bản thân mình cũng sẽ bồi thường cho Mặc Vô Việt.

Mặc Vô Việt cũng sờ sờ môi, nhưng hắn là thỏa mãn, cười tà câu môi, Mặc Vô Việt cất bước đi vào theo.

Chỉ còn lại ngoài cửa hai tôn pho tượng hóa đá, thật lâu không cách nào hoàn hồn. Một mèo một người nửa ngày sau cứng đờ nhìn mắt đối phương.

Tiểu Ngũ: Chủ nhân nhà ta bị vô lễ rồi!

Lãnh Uyên: Thật khéo, chủ nhân nhà ta vô lễ với chủ nhân nhà ngươi!

"Méo méo méo!" Tiểu Ngũ lấy lại tinh thần, kêu thê lương lắc mình vọt vào. Chủ nhân, Tiểu Ngũ cứu giá chậm trễ, hiện tại Tiểu Ngũ liền đi cắn chết người xấu!

Lãnh Uyên khϊếp sợ lớn hơn nữa, bóng dáng cất bước đều có vẻ đặc biệt cứng đờ dại ra. Chủ nhân nhà hắn thế nhưng phi lễ Quân Cửu, còn nói ra lời nói trêu chọc cảm thấy thẹn như vậy. Thì ra chủ nhân là loại tâm tư này sao?

Chỉ là coi trọng một tiểu cô nương, có phải có chút quá biếи ŧɦái hay không?

* * *

Mặc phủ đủ lớn, có mấy viện nhỏ, Quân Cửu chọn cái tốt nhất, phân phó Bích La thu thập. Mặc Vô Việt đi theo ở phía sau bị nàng hoàn toàn bỏ qua.

Thẳng đến khi.. Mặc Vô Việt mang theo một con mèo hoảng đến nàng trước mặt: "Tiểu Cửu Nhi, mèo của nàng."

"Meo meo meo QAQ" Tiểu Ngũ ủy khuất cực kỳ.

Đánh không lại, ngay cả một góc quần áo của Mặc Vô Việt cũng chưa đυ.ng tới, đã bị hắn bắt được.

Quân Cửu nghe được Tiểu Ngũ vừa ủy khuất lại phẫn nộ lên án. Nàng run rẩy khóe miệng, giải cứu Tiểu Ngũ từ trong tay Mặc Vô Việt. Mặc Vô Việt cực kỳ tự nhiên, ngồi xuống ở trước mặt Quân Cửu.

Ở trước khi Quân Cửu đuổi người, Mặc Vô Việt nói: "Lãnh Uyên nói, trong thành vẫn luôn đang tìm bắt Quân Cửu."

Bọn họ muốn bắt là Quân Cửu phế vật, bởi vậy dù như thế nào cũng không thể tưởng được Quân Cửu đại náo Đan Các, nổi danh như vậy sẽ là người bọn họ muốn bắt. Tất nhiên làm như thế nào cũng sẽ không bắt được chính chủ.

Quân Cửu câu môi, cười lạnh phúc hắc: "Cứ để cho bọn họ bắt. Bắt một hai tháng cũng không cần phải vội, Thượng Quan Dĩ Dung càng tức càng gấp thì mới tốt."

"Tiểu Cửu Nhi không tính toán lộ diện?"

"Hiện tại không phải thời điểm. Ta muốn đi về, thì nhất định phải làm Quân phủ long trời lở đất." Quân Cửu vuốt mèo, giữa lông mày hiện lên vẻ lãnh lệ.

Hiện tại toàn bộ Quân phủ là thiên la địa võng, nàng không nóng vội, nàng có thể chậm rãi chờ, chờ tháng sau đến tiệc mừng thọ gia chủ Quân gia rồi lại trở về. Nhưng mà nàng vẫn cần cơ sở ngầm, giúp nàng nhìn chằm chằm động tĩnh của Quân gia.

Đáy lòng Quân Cửu, hiện lên tên một người.