Chương 6: Ta đi đường ta, ngươi đi đường ngươi.

Khó mà tin được, Quân Lôi Thiên mới vừa rồi còn muốn gϊếŧ Quân Cửu, hiện tại lại nháy mắt thừa nhận kinh sợ.

Quân Cửu cười cười, tựa như cũng không ngạc nhiên. Nàng nói: "Viện của ta bị Quân Thiên Thiên thiêu hủy. Ta muốn một tòa viện hoàn toàn mới, Quân Lôi Thiên ngươi biết nên làm như thế nào đúng không?"

"Được. Ta lập tức kêu người chuẩn bị Đông Hồ Uyển cho ngươi, thế nào?"

Đông Hồ Uyển?

Quân Cửu lật lật ký ức. Phát hiện không có vấn đề gì, liền gật đầu đồng ý.

Lau khô máu trên chủy thủ. Quân Cửu lạnh lùng liếc xéo cha con Quân Lôi Thiên: "Các ngươi có thể cút. Còn có lần sau nữa, bọn họ chính là kết cục của các ngươi."

Mặt Quân Lôi Thiên đều cương cứng rồi. Uy hϊếp! Quân Cửu dám uy hϊếp hắn!

Nhưng hiện tại, Quân Cửu có thực lực này.

Quân Lôi Thiên âm thầm cắn răng, mặt ngoài gật đầu. Ngay sau đó kéo Quân Thiên Thiên nằm ngã sống xoài trên mặt đất, sợ tới mức run rẩy muốn đi. Quân Cửu gọi lại bọn họ: "Chậm đã."

"Ngươi còn có chuyện gì!"

"Gia chủ phân gia nho nhỏ, thấy tiểu thư dòng chính bổn gia. Phải làm như thế nào?" Quân Cửu khẽ nâng cằm, hài hước nhìn Quân Lôi Thiên.

Gương mặt Quân Lôi Thiên vặn vẹo một trận, không tình nguyện cúi đầu hành lễ: "Quân Lôi Thiên gia chủ phân gia gặp qua Cửu tiểu thư. Còn thỉnh Cửu tiểu thư cho phép chúng ta cáo lui."

"Cút đi."

Quân Lôi Thiên tức muốn hộc máu. Ngày xưa phế vật, thế nhưng bò đến trên đầu hắn! Bắt hắn hành lễ, đây không phải là ném mặt hắn trên mặt đất mà dẫm sao?

Quân Lôi Thiên lửa giận vội vàng rời đi. Lại không chú ý tới, có cây ngân châm bay tiến vào trong cơ thể Quân Thiên Thiên. Thân thể Quân Thiên Thiên run lên, mắt trừng lớn biểu tình thống khổ đến vặn vẹo. Chỉ là nàng ta hé miệng, lại nói không thành lời.

Quân Cửu cong cong khóe miệng. Nàng đã nói qua muốn cắt đầu lưỡi Quân Thiên Thiên, thì sẽ không nuốt lời.

Quân Thiên Thiên đời này, rốt cuộc sẽ không nói chuyện được nữa. Lại còn phải chịu đựng đau đớn đốt cháy trong cơ thể ngày ngày. Coi như là Quân Cửu thuận tay báo thù giúp nguyên chủ.

Lúc này giọng nói trong vòng tay hỏi Quân Cửu: "Chủ nhân, vì sao tỷ buông tha bọn họ."

"Thân thể này quá phế. Đối phó với mấy tên lâu la kia, khí lực đã dùng hết rồi. Thực lực của Quân Lôi Thiên càng cao hơn một chút, cố hết sức đối phó với hắn cũng không đạt được kết quả tốt. Hơn nữa ta lưu trữ hắn còn có tác dụng."

Quân Cửu nói, bóp nhẹ xuống cánh tay.

Thật mỏi, đau quá.

Thân thể này mới vận động một hồi, liền thoát lực. Xem ra, nàng phải cẩn thận điều dưỡng, tẩy gân phạt tủy, mới có thể khôi phục thực lực kiếp trước. Chẳng qua thế giới này có Linh Sư, vậy đó lại là cái gì?

Một đôi tay đột nhiên khoát lên ở trên vai Quân Cửu, lực đạo xoa bóp vừa phải.

Vòng tay kêu to: "Chủ nhân, nam nhân kia tới!"

Xoa bóp làm Quân Cửu thoải mái rất nhiều. Nàng liếc xéo nam nhân một cái, lại không có bao nhiêu độ ấm: "Sao ngươi còn chưa đi?"

"Tiểu nha đầu ngươi gạt ta. Ngươi kêu Quân Cửu, không phải là Cửu Nguyệt."

"..."

Người không quen biết, vì cái gì phải nói thật tên thật của mình. Nàng cũng không phải là kẻ ngốc.

Liếc mắt một cái nhìn thấu ý tưởng nội tâm của Quân Cửu. Nam nhân nâng cằm Quân Cửu lên, mắt vàng sâu thẳm. Hắn nói: "Ta là Mặc Vô Việt. Hiện tại chúng ta quen biết."

"À, hạnh ngộ."

"Nhưng mà cái tên Cửu Nguyệt này cũng không tệ, trong nàng có ta, trong ta có nàng. Về sau nếu chúng ta có con trai con gái, vậy kêu tên này."

Quân Cửu: "?"

Vòng tay: "Chủ nhân, trêu ghẹo cao cấp nha! Giờ liền muốn sinh con với tỷ!"

Nếu thay đổi là người khác, Quân Cửu đâm một kim cho hắn liệt nửa người dưới. Nhưng Mặc Vô Việt, nể tình nhan giá trị.. Quân Cửu nàng nhân từ tha cho hắn một lần.

Chụp bay tay Mặc Vô Việt, Quân Cửu lui ra phía sau hai bước: "Chúng ta không thân. Ngươi đi đường dương quang của ngươi, ta qua cầu độc mộc của ta."

"Nhưng đường dương quang của ta chính là nàng."

Mặc Vô Việt câu môi, cười hại nước hại dân: "Nàng ở đâu, ta ở đó. Dù sao, nàng cũng không bỏ rơi ta được."

--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----

Link: https://truyenhdx.com/author/httpswww-facebook-comphamthi-thuha-9003/