Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tà Đế Triền Sủng: Thần Y Cửu Tiểu Thư

Chương 61: Quang minh chính đại vào Quân phủ.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trước khi nói, ông lão còn cố ý nhìn trái nhìn phải xác định không có người nghe lén, lúc này mới dọn ghế tới gần Quân Cửu, trong lúc đó Tiểu Ngũ mơ hồ hồ mở mắt ra, thấy là một lão nhân không có uy hϊếp, lại lập tức ngủ tiếp.

Quân Cửu lẳng lặng nhìn ông lão ấp ủ một phen, mới mở miệng: "Trước khi nói, lão hủ nói chuyện xưa cho tiểu cô nương nghe trước."

"Được. Ông nói đi."

"Ta đây có một đứa cháu nhỏ, vừa sinh ra thì có hôn ước với một đứa nhỏ khác. Đây là cô dâu nhỏ, cháu biết đi? Vốn dĩ lão hủ ta cho rằng, sau khi bọn họ lớn lên thì sẽ ở bên nhau, nhưng ai biết, Quân gia xấu xa này!"

Lão nhân nhíu mày trừng mắt, râu đều tức thổi bay lên.

Tiếp theo ông ta căm giận nói: "Bọn họ ghét bỏ đứa nhỏ này không tốt, lại muốn kết thân cho một đứa nhỏ khác, lại còn nghĩ ra độc kế, tới hại đứa bé này!"

"Đứa nhỏ thật đáng thương, không có cha cũng không có nương. Bị bọn họ ức hϊếp không có cách nào, cứ như vậy bị đoạt mất vị hôn phu. Cháu nói có nên tức giận không? Lão hủ ta lần này trở về, chính là phải hỏi rõ một chút, có phải tim gan bọn họ đều bị ăn mất hay không."

Quân Cửu: "..."

Quân Cửu không lên tiếng, ông lão lại hỏi nàng: "Tiểu cô nương cháu nói xem, đợi lát nữa lão hủ gặp bọn họ. Nên giáo huấn bọn họ như thế nào?"

Quân Cửu rốt cuộc có phản ứng, nàng chớp chớp mắt, ánh mắt lạnh như băng nhìn ông lão, nhìn từ trên xuống dưới, Quân Cửu cẩn thận nghiêm túc đánh giá ông ta.

Sau một phen đánh giá, Quân Cửu nheo đôi mắt lại, nàng tiếp tục vuốt mèo, không chút để ý mở miệng: "Ông có thể giáo huấn bọn họ sao?"

"Đương nhiên có thể! Đám tiểu bối đó làm ra chuyện quá đáng như thế, lão hủ đương nhiên có thể giáo huấn bọn họ. Lão hủ cần thiết phải xả giận cho đứa nhỏ kia! Đòi bọn hắn một cái kết quả."

"Ông và đứa bé kia là quan hệ gì?" Quân Cửu chỉ hỏi một vấn đề này.

Ông lão há miệng đang muốn nói, bên cạnh đột nhiên có tiếng bước chân tiếp cận. Quân Cửu ngẩng đầu nhìn lại, là Bích La đã trở lại. Khi nàng quay đầu lại lần nữa, thì ông lão kỳ quái kia đã không thấy.

Quân Cửu tối sầm mắt. Thân phận của ông lão này là gì, vì sao ông ấy phải nói một phen lời nói như vậy với nàng? Ông ta là ai?

Bích La cúi đầu thấp giọng nói: "Chủ nhân, xe ngựa Vân gia tới."

"Ngươi chờ ở chỗ này."

"Dạ." Bích La ngồi vị trí ở bên cạnh Quân Cửu.

Quân Cửu đứng dậy đi ra ngoài, lướt qua mành quán trà, người bên trong lúc này mới phát hiện thì ra nơi này vẫn luôn có tiểu cô nương xinh đẹp kinh người ngồi đây!

Lãnh Uyên đang âm thầm yên lặng đi theo, nhìn theo Quân Cửu lên xe ngựa của Vân gia.

Bánh xe lộc cộc lộc cộc đi tới cửa Quân phủ thì dừng lại. Xe ngựa có kí hiệu của Vân gia, đã được Quân gia nhiệt liệt hoan nghênh. Chung quanh khách nhân khác tới, cũng sôi nổi thân thiện vây lên chào hỏi.

Vân Trọng Cẩm xả giao ở phía trước, Vân Kiều đánh thủ thế cho Quân Cửu, nhích lại gần bên cạnh: "Ta không thích nhiều người, để ca ta huynh ấy có thể ứng phó mấy thứ này. Quân cô nương, chúng ta đi vào trước đi!"

"Được." Quân Cửu gật đầu.

Có Vân Kiều dẫn đường, hộ vệ giữ cửa tất cung tất kính nghênh đón bọn họ đi vào. Hoàn toàn không biết, Quân Cửu mà Quân phủ bọn họ lùng bắt gần hai tháng, cũng bắt không được, cứ quang minh chính đại đi vào như vậy.

Tiểu Ngũ rốt cuộc tỉnh lại, nó ghé vào trong lòng Quân Cửu, đánh giá Quân phủ.

"Meo!" nơi này thật khí phái, thoạt nhìn thực đáng giá!

Vừa vặn Vân Kiều giới thiệu ở bên tai, đồ vật của bổn gia, ngay cả một cây cột đều là hồng gỗ nam tơ vàng giá trị ngàn vàng. Nơi này có thể nói khắp nơi giá trị hoàng kim. Nhưng mà Vân Kiều chỉ cảm thấy tục tằng, giống như nhà giàu mới nổi.

Vân Kiều nói: "Quân gia trước kia không phải như thế. Lúc trước thời điểm tam gia, ngũ gia Quân gia còn ở thì uy thế của Quân gia, ngay cả Vân gia của ta cũng rất kính nể."

Nói tới đây, Vân Kiều dừng một chút, thật cẩn thận nhìn về phía Quân Cửu.

Thân phận của Quân Cửu ở Quân gia, vẫn luôn rất xấu hổ. Lần đầu tiên khi bọn họ biết Quân Cửu, là Quân gia truyền ra tin tức, nói tam gia Quân gia Quân gia tuổi xuân chết sớm có một nữ nhi, mẹ thì không rõ, đột nhiên lòi ra đứa nhỏ!

Khi đó giới thượng lưu quyền thế Thiên Túng Quốc cũng đều có nghi hoặc. Liền thấy Quân gia gióng trống khua chiêng tuyên bố thừa nhận thân phận của Quân Cửu. Nàng là đích tiểu thư của Quân gia, đứng hàng thứ chín.

Ngay từ đầu, Quân Cửu còn rất được mọi người chú ý. Thẳng đến khi Quân gia truyền ra một đám lời đồn đãi không chịu nổi về nàng, thẳng đến khi nàng thí nghiệm thiên phú, phát hiện không cách nào tu luyện, Quân Cửu liền thành phế vật mỗi người rơi lệ.

Vân Kiều cho rằng trong đó nhất định có ẩn tình, nhưng hắn không thể vượt qua mạo phạm mà đi hỏi.

Hắn cơ trí nhanh chóng nói sang chuyện khác, không hề đề cập tới tam gia Quân gia. Hắn nói: "Ta nói một chút về ngũ gia Quân gia cho cô đi, ngài ấy là nhân vật huy hoàng nhất Quân gia, cũng là chiến thần tướng quân của Thiên Túng Quốc! Càng là một thế hệ tình si."

"Quân ngũ gia niên thiếu thành danh, lấy tu vi Linh Sư cấp bảy, là người mạnh nhất Thiên Túng Quốc chúng ta! Ngài ấy suất lĩnh tướng sĩ Thiên Túng Quốc, quét ngang ngàn quân. Đặt Thiên Túng Quốc chúng ta ở vị trí bá chủ ba nước dẫn đầu trong mười quốc! Là chiến thần hoàn toàn xứng đáng!"

"Nói ngài ấy tình si, là bởi vì yêu một nữ tử không biết lai lịch. Lúc ấy Quân gia không đồng ý, ngài ấy liền đá mình ra khỏi gia phả, lập môn hộ khác cưới nữ tử này. Bọn họ vốn hẳn là hạnh phúc mỹ mãn, chỉ tiếc ý trời trêu người."

Quân Cửu gấp không chờ nổi truy vấn: "Bọn họ làm sao vậy?"

So với Quân tam gia, Quân Cửu càng bức thiết muốn nghe Vân Kiều giảng chuyện xưa của Quân ngũ gia. Có loại cảm giác khó có thể hình dung, làm nàng không khống chế được chính mình, muốn chú ý biết càng nhiều hơn.

Vân Kiều thở dài, nói: "Quân ngũ gia một lần xuất chiến cuối cùng, gặp địch quốc mai phục, như vậy mà ngã xuống, ngay cả thi thể cũng không tìm thấy. Phu nhân của Quân ngũ gia nghe tin, ngàn dặm đuổi tới chiến trường. Sau đó không lâu, nghe nói cũng đi theo Quân ngũ gia."

Anh hùng tình si, không nghĩ tới cuối cùng là một kết cục khiến người ta thổn thức như thế này.

Quân Cửu nhíu nhíu mày, nàng không tự chủ được mà đè đè ngực, cảm thấy buồn bực đến hoảng. Trong đầu vừa mới chợt lóe mà qua đoạn ngắn nào đó, nàng không kịp bắt giữ liền qua đi, chỉ còn lại nghi hoặc nơi đáy lòng của Quân Cửu.

Nàng cứ cảm thấy không thích hợp!

"Kiều Kiều, Quân Cửu cô nương. Hai người ở chỗ này à, làm ta tìm khắp nơi." Vân Trọng Cẩm đi tới, đánh gãy Quân Cửu suy nghĩ.

Giọng nói của hắn dung túng trách cứ Vân Kiều vài câu, mới nhìn về phía Quân Cửu: "Quân Cửu cô nương, tiệc mừng thọ cũng sắp bắt đầu rồi, chúng ta nên đi qua. Cô.. Quân Cửu cô nương cô nghĩ kỹ rồi sao?"

"Một khi cô vào bàn, rất có khả năng sẽ bị phát giác thân phận. Ta cùng với Kiều Kiều chắc chắn sẽ bảo hộ cô chu toàn! Nhưng những người Quân gia đó, cô có thể thừa nhận được sao?"

Vân Trọng Cẩm không biết Quân Cửu trước kia đã trải qua cái gì. Nhưng mỗi lần hắn nhắc tới Quân gia, đáy mắt Quân Cửu chợt lóe sát ý đều làm cho hắn kinh hãi.

Quân Cửu thần sắc thản nhiên, không gió không gợn sóng, nàng nói: "Đi thôi."

"Được." Vân Trọng Cẩm xoay người dẫn đường.

Hắn và Vân Kiều liếc nhau, đều có thể cảm giác được tiệc mừng thọ của Quân gia, không khí náo nhiệt phồn vinh, thực mau thì sẽ bị xé nát tan biến.

Quân Cửu trở về, Quân gia có từng nghĩ đến hôm nay không?

Đi đến trung tâm náo nhiệt, mọi người sôi nổi nhìn về phía hai vị công tử Vân gia, theo đó thấy được Quân Cửu. Không biết là ai kinh hô một tiếng: "Thánh thủ Quân Cửu, nàng cũng tới!"

Ầm --

Thượng Quan Dĩ Dung quăng ngã bể nát chén trà trong tay, thánh thủ Quân Cửu? Quân Cửu!
« Chương TrướcChương Tiếp »