Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tà Đế Triền Sủng: Thần Y Cửu Tiểu Thư

Chương 63: Tra nam kết đôi với gà gắn bó keo sơn.

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Quân cô nương, ta.." Vân Kiều mới vừa mở miệng, đã bị Quân Cửu đánh gãy.

Quân Cửu dừng ánh mắt ở một góc, lạnh lùng mở miệng: "Ta có việc rời đi trước một lát. Đợi lát nữa tới tìm hai người."

"Khoan đã, tiệc mừng thọ sẽ lập tức bắt đầu, Quân cô nương cô đi đâu vậy?" Vân Kiều nhìn qua theo, nhìn thấy Tiểu Ngũ chờ ở trong góc, Quân Cửu vừa đi qua thì nó đi lên dẫn đường.

Vân Kiều lúc này mới phát hiện, giống như từ khi tiến vào Quân phủ thì không thấy được Tiểu Ngũ. Kỳ quái. Tiệc mừng thọ lập tức phải bắt đầu rồi, Tiểu Ngũ lúc này đột nhiên muốn dẫn Quân cô nương đi chỗ nào?

Còn đang nghi hoặc, thì nghe một loạt tiếng bước chân đi tới, Vân Kiều quay đầu lại, nhìn thấy Thu Ngọc lãnh một chúng hộ vệ tản ra, mơ hồ có xu thế vây quanh nơi này. Mà Thu Ngọc càng là thẳng tắp đi tới chỗ hắn cùng Vân Trọng Cẩm.

Vân Trọng Cẩm nhíu mày, thanh âm lạnh lẽo: "Các ngươi làm gì vậy?"

Thu Ngọc khom người hành lễ: "Vân thiếu chủ quấy rầy. Nô tỳ là thị nữ bên người chủ mẫu Quân gia, muốn đến xin hỏi Vân thiếu chủ một chút, có nhìn thấy một vị cô nương chừng mười ba tuổi không?"

"Chủ mẫu nhà ta vừa mới phát hiện, thọ lễ chư vị khách quý đưa tới thiếu mấy thứ, có người phát hiện là vị cô nương trộm. Hơn nữa nhìn thấy nàng ta đi đến bên này, đúng rồi bên người nàng ta giống như còn đi theo một con mèo!"

Mọi người kinh ngạc, chừng mười ba tuổi, còn có mèo, đó không phải thánh thủ Quân Cửu sao?

Nhưng Quân Cửu vẫn luôn ở chỗ này, sao có thể trộm đồ vật. Lại nói nữa, một viên đan dược của Quân Cửu đáng giá như vậy, cần phải trộm? Nếu như nàng muốn cái gì, nói ra thì biết bao người tranh nhau mang tới để lấy lòng nàng rồi. Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn về phía Thu Ngọc cổ quái lên.

Đây là cố ý bôi nhọ đi?

"Nói hươu nói vượn!" Vân Kiều giận mắng.

Tiểu công tử thanh nhã như trúc lại nhíu mày đen mặt, cũng có khí thế kinh người. Vân Kiều nhìn chằm chằm Thu Ngọc, ánh mắt không tốt: "Tiện tì nho nhỏ, nói bậy gì đó? Quân gia của ngươi trông giữ thọ lễ không thỏa đáng, bị người trộm, đó là Quân gia ngươi vô dụng, cái gì phát hiện là vị cô nương trộm, còn có mèo? Chứng cứ đâu?"

"Vị cô nương trong miệng ngươi, là khách quý Vân gia ta. Ngươi đây là nhục nhã ta cùng với Kiều Kiều là ăn trộm sao?" Vân Trọng Cẩm cười nhạt, ánh mắt lại lạnh băng khϊếp người.

Thu Ngọc bị hai người nhìn chằm chằm, thân thể hơi hơi run run.

Nàng ta hoảng sợ trong lòng, nàng ta không nói rõ là Quân Cửu mà! Hai vị thiếu chủ Vân gia này, chẳng lẽ không phải hẳn là vì danh dự, phủi sạch quan hệ sao? Như thế nào, như thế nào còn quang minh chính đại che chở Quân Cửu.

Thu Ngọc đảo tròng mắt qua, nàng ta cũng không thấy được Quân Cửu ở chỗ này, chỉ có thể cắn răng xin lỗi: "Hai vị khách quý bớt giận, có thể là nô tỳ nhìn lầm rồi."

Vân Kiều: "Nhìn lầm rồi? Hừ, nếu không phải hôm nay là tiệc mừng thọ của gia chủ Quân gia các ngươi. Ta móc đôi mắt của ngươi! Mau cút!"

Thu Ngọc vội vàng chật vật mang theo một chúng hộ vệ rời đi.

Mọi người lại nhìn về phía Vân Kiều, âm thầm kinh hãi, xem ra Vân nhị công tử Vân gia thân kiều thể yếu này, cũng không hiền lành dễ nói chuyện đâu, giận lên, còn muốn hung hơn Vân thiếu chủ!

Vân Kiều mới mặc kệ cái nhìn của mọi người đối với hắn, hắn quay đầu nhìn về phía Vân Trọng Cẩm, sắc mặt khó coi: "Ca, Quân gia phát hiện Quân cô nương. Bọn họ rõ ràng là nhằm về phía Quân cô nương!"

"Không sai. Bọn họ muốn mượn kiểu nói này bắt Quân Cửu cô nương đi, còn như sau khi bắt đi thì làm cái gì?" Vân Trọng Cẩm không nói rõ, nhưng huynh đệ bọn hắn có thể đoán được.

Lúc này Vân Trọng Cẩm nhìn khắp nơi một cái, nghi hoặc hỏi: "Quân Cửu cô nương đâu?"

"Bị mèo mang đi." Vân Kiều nói, không khỏi nghĩ.

Con mèo này sẽ không phải là có năng lực biết trước. Cho nên mới kêu Quân Cửu rời đi trước, để tránh Quân gia thực hiện được âm mưu chứ?

Đáng tiếc Vân Kiều đã đoán sai, Tiểu Ngũ tìm Quân Cửu cũng không phải là vì cái này.

Quân Cửu cũng không đi xa, nàng chỉ ở phía sau núi giả, lười nhác dựa vào trên núi giả, nhìn thấy rõ ràng tình huống Vân Trọng Cẩm và Vân Kiều giằng co với Thu Ngọc. Hai người không chút do dự che chở, làm Quân Cửu cong cong khóe miệng.

Tiểu Ngũ ngồi xổm trên núi giả, mài móng vuốt nhe răng: "Quân gia hư thấu!"

"Bọn họ vì bắt chủ nhân, thế nhưng bôi nhọ chủ nhân tỷ trộm đồ vật! Tức chết mèo!"

Tiểu Ngũ vừa vào Quân phủ thì tách ra với Quân Cửu, là vì đi gặp Quân Uyển Nhi lấy được tin tức mới nhất. Không nghĩ tới lúc này vừa đi, trùng hợp làm Quân Cửu cùng Thu Ngọc bọn họ tránh đi, tránh thoát một hồi xung đột! Nhưng mà cho dù không né tránh, cũng không có gì.

Dỗi chính diện, ai sợ ai?

Tiểu Ngũ móng tay sắc bén, ở trên núi giả cào ra vết sâu thật sâu: "Vân Kiều nói đúng, hẳn là móc đôi mắt kêu là Thu Ngọc kia! Nhìn lầm rồi? Rõ ràng chính là bôi nhọ chủ nhân, ai tin nàng ta nhìn lầm rồi."

Quân Cửu thần sắc đạm nhiên, cũng không có phẫn nộ, nàng nhìn về phía Tiểu Ngũ: "Quân Uyển Nhi có tin tức mới gì?"

Tiểu Ngũ lập tức thu liễm cảm xúc, quy củ ngồi xong báo cáo tin tức: "Quân Uyển Nhi nói hôm nay Quân phủ đề phòng nghiêm ngặt, rất nguy hiểm! Meo~còn có nàng ta nói hôm nay tâm tình Quân Vân Tuyết rất tốt, giống như có đại hỉ sự gì đó muốn phát sinh. Sau đó hết rồi."

Quân Cửu gật gật đầu, khi nàng thu hồi ánh mắt, ngoài ý muốn thấy được Quân Tiểu Lôi bên núi giả hai mắt sáng lấp lánh nhìn nàng. Thấy nàng phát hiện mình, cũng không hoảng hốt, ngược lại là đôi tay ôm tim, sùng bái mở miệng: "Cửu tỷ tỷ tỷ còn nghe hiểu được miêu miêu nói chuyện à, thật là lợi hại!"

Quân Cửu: .

Tiểu Ngũ: .

Điểm chú ý của Quân Tiểu Lôi có phải có điểm kỳ ba hay không?

Quân Tiểu Lôi tiếp tục nói: "Cửu tỷ tỷ tỷ cũng tới tham gia tiệc mừng thọ của gia chủ sao? Nhưng mà vì sao tỷ phải ở chỗ này? Tiệc mừng thọ bắt đầu rồi, phải đi phía trước!"

Quân Cửu ánh mắt nhàn nhạt nhìn nàng, mở miệng hỏi: "Ngươi là người Quân gia?"

"Dạ dạ, ta là phân gia. Gia chủ để cho ta tới Thiên Túng Viện đọc sách, cho nên ta liền ở chỗ này." Quân Tiểu Lôi thanh âm ngọt ngào, không hề giấu giếm.

Quân Cửu thì lại nhướng mày. Thiên Túng Viện?

Thiên Túng Viện, là học viện do Thiên Túng Quốc tổ chức. Hội tụ thiên tài kiều nữ trên Thiên Túng Quốc. Quân Vân Tuyết cùng Phượng Thiên Khải đều nhập học ở bên trong. Mà Quân Tiểu Lôi có thể có được danh ngạch tiến vào Thiên Túng Viện, đủ để thấy thiên phú của nàng thực không tồi.

Quân Tiểu Lôi lại nói: "Cửu tỷ tỷ tỷ đi tiệc mừng thọ cùng ta đi! Có rất nhiều món ăn ngon, còn có biểu diễn để xem đó."

"Có thể, đi thôi." Quân Cửu đi ra núi giả, Quân Tiểu Lôi lập tức đuổi kịp. Lúc các nàng đến đó, tiệc mừng thọ đã bắt đầu rồi. Nhìn thấy Vân Trọng Cẩm cùng Vân Kiều ngồi ở đằng trước, Quân Cửu cũng không đi qua.

Nàng tới, không phải vì tham gia tiệc mừng thọ của Quân Hùng Thiên.

Quân Cửu dừng ánh mắt ở trên người ba người được chúng tinh củng nguyệt, khiến người chú ý nhất. Một là Quân Hùng Thiên, thân hình cao lớn đĩnh bạt, người đến trung niên, khí thế hết sức tinh tráng như long tựa hổ. Bởi vì tiệc mừng thọ, hắn tươi cười đầy mặt tâm tình rất tốt.

Hai là Thượng Quan Dĩ Dung, chồng lấp lên trong trí nhớ của Quân Cửu, không thấy gương mặt khinh bỉ căm hận, ánh mắt giống như tôi độc trong trí nhớ. Thượng Quan Dĩ Dung giờ phút này ung dung cao quý, quả nhiên mười phần khí thế chủ mẫu Quân gia.

Ba là Quân Vân Tuyết, nàng ta một bên ứng phó yến hội, một bên ánh mắt chờ mong nhìn lại bên ngoài. Tựa như đang đợi ai tới.

Vừa lúc lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng thông bẩm: "Thái Tử điện hạ đến --!"

Quân Vân Tuyết sắc mặt vui vẻ, nhưng thực mau thu liễm, một lần nữa bưng tư thái bạch liên cao nhã, thần nữ không thể xâm phạm, ở trong một đám khách nhân, giống như phong cảnh xinh đẹp bắt mắt.

Phượng Thiên Khải từ ngoài cửa đi tới, ánh mắt dừng ở trên người Quân Vân Tuyết càng thêm si tình.

Tiểu Ngũ lạnh nhạt meo meo: "Tra nam kết đôi với gà, gắn bó keo sơn."
« Chương TrướcChương Tiếp »