Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tà Đế Triền Sủng: Thần Y Cửu Tiểu Thư

Chương 65: Bôi nhọ.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vân Tuyết hơi há miệng, tức giận đến sắc mặt lúc trắng lúc xanh, nhưng chính là không nói một câu nên lời! Phản bác? Đích xác là hôn ước của Phượng Thiên Khải cùng Quân Cửu vẫn còn. Nàng ta nói chuyện chính là vả mặt!

Thấy mọi người nhìn trên người mình đánh giá, Quân Vân Tuyết xấu hổ và giận dữ đan xen, kéo không được cao ngạo băng thanh ngọc khiết, gần muốn té xỉu.

"Tuyết Nhi!" Thượng Quan Dĩ Dung rốt cuộc lấy lại tinh thần, bà ta kinh hoảng tiến lên nâng Quân Vân Tuyết lại. Quân Cửu liên tiếp lôi đình bạo kích quá mạnh, làm cho bọn họ cũng chưa cơ hội nói chuyện. Hiện tại thấy không khí trong đại đường ngưng trọng, Thượng Quan Dĩ Dung kinh hoảng suy tư đối sách.

Có rồi!

Thượng Quan Dĩ Dung giận trừng Quân Cửu: "Hôn ước cái gì? Ngươi nói hươu nói vượn cái gì? Quân Cửu ngươi là tiện nhân lả lơi ong bướm, không biết xấu hổ! Thế nhưng bôi nhọ Tuyết Nhi."

"Không sai, ngươi đây là bôi nhọ ta? Quân Cửu, ngươi quá ghê tởm!" Quân Vân Tuyết rốt cuộc ở dưới sự trợ giúp của Thượng Quan Dĩ Dung, tìm được ngôn ngữ phản bác.

Nhưng hôn ước Quân Cửu cùng Phượng Thiên Khải chỉ cần đưa ra ánh sáng, thì bọn họ sai rồi.

Bởi vậy Thượng Quan Dĩ Dung đảo quanh tròng mắt, tiếp theo vội vàng quát lớn: "Cái thứ không biết xấu hổ, còn tưởng bôi nhọ làm hỏng thanh danh Tuyết Nhi của ta! Quân Cửu ngươi thật là quá ác độc. Chư vị cũng ngàn vạn lần không cần nghe lời nó nói, Quân Cửu nó là thanh danh gì, chẳng lẽ các ngươi không biết sao?"

Vân Kiều đứng ra, cười nói: "Thánh thủ Quân Cửu, mỗi người tranh đoạt chỉ vì một viên đan dược của nàng. Thanh danh này như sấm bên tai, có vấn đề gì sao?"

Thượng Quan Dĩ Dung bị Vân Kiều làm nghẹn, nghẹn không thở nổi, lại thấy mọi người sôi nổi gật đầu, sắc mặt bà ta cũng xanh.

Tại sao lại như vậy?

Chẳng lẽ không phải hẳn là đều mắng Quân Cửu lả lơi ong bướm, không biết liêm sỉ, bại hoại nề nếp gia đình, vạn người thóa mạ sao! Tiểu tiện nhân này chẳng qua là biết luyện đan dược mà thôi, như thế nào lại có thể lật trời? Đồn đãi vớ vẩn đều không dùng được?

Lúc này, thị nữ Thu Ngọc bên người bà ta vọt vào tới, chỉ vào Quân Cửu lớn tiếng nói: "Nàng là một tên ăn trộm! Nàng trộm thọ lễ mà chư vị khách quý đưa tặng cho gia chủ nhà ta. Người đâu! Mau bắt tên ăn trộm này lại!"

"Không sai! Nó là ăn trộm! Bắt nó lại." Quân Vân Tuyết lập tức hét lớn.

Quân Cửu híp mắt, cười lạnh nhìn Quân Vân Tuyết bọn họ. Nàng cho dù bị vây quanh, cũng bình tĩnh. Ngược lại khẽ nâng cằm, bộ dáng cười lạnh khinh miệt làm nổi bật Quân Vân Tuyết bọn họ buồn cười giống như là con khỉ.

Phượng Thiên Khải ở bên cạnh ngơ ngác nhìn Quân Cửu, thần sắc có chút hoảng hốt.

Quân Hùng Thiên lấy lại tinh thần, mặt mày thô bạo âm ngoan: "Quân Cửu ngươi dám bôi nhọ Thái Tử, hủy danh dự ái nữ của ta, còn trộm thọ lễ, tội không thể tha thứ! Người đâu, bắt nó lại nhốt vào phòng chất củi!"

Nói xong, Quân Hùng Thiên đưa mắt ra hiệu cho quản gia. Chỉ cần bắt lấy Quân Cửu, kéo đi ra ngoài tới địa phương không ai thì gϊếŧ nó!

"Chờ một chút." Quân Cửu lười nhác mở miệng.

"Mau bắt lấy nó!" Thượng Quan Dĩ Dung hét lớn, bà ta căn bản không dám để Quân Cửu mở miệng, sợ Quân Cửu nói ra chuyện gì không nên nói.

Hộ vệ vây quanh lên, mọi người sôi nổi tránh đường, chỉ có Vân Kiều muốn xông lên, bị Vân Trọng Cẩm đè lại: "Đệ thể nhược, để huynh!"

"Ca huynh mau đi! Đừng làm cho bọn họ ức hϊếp Quân cô nương!"

Vân Trọng Cẩm: "..."

Đệ đệ này chính là nhặt được đi! Không phải kêu hắn chú ý an toàn trước sao? Trong ánh mắt của Vân Kiều, cũng chỉ có Quân Cửu, đáng thương cho hắn người làm anh này bị làm lơ.

Vân Trọng Cẩm thở dài dưới đáy lòng, trong tay vận chuyển linh lực, hắn đang muốn ra tay, thì một tiếng hét thảm chấn trụ lại. Hắn ngẩng đầu vừa nhìn, ngây ngẩn cả người.

Chớp mắt công phu, những hộ vệ đó đều còn chưa tới gần Quân Cửu, không biết là vì sao lại thế, một đám ngã trên mặt đất kêu rên lăn lộn, trong đó một tên xui xẻo lăn ở dưới chân Quân Cửu. Quân Cửu vừa nhấc chân, đạp lên ngực hắn.

Rắc! Tiếng xương gãy, hộ vệ kia trừng to mắt oa oa hộc máu.

Mọi người xem mà đều sắc mặt trắng nhợt. Thật hung tàn!

Quân Cửu ngẩng đầu, hai mắt lạnh băng đến xương, nhìn đến ba người Quân Hùng Thiên đồng thời thân thể run lên. Quân Cửu lạnh lùng cười: "Ta ghét nhất có người đánh gãy ta nói chuyện."

Hít --

Hàn khí từ sống lưng quay cuồng leo lên, không tự chủ được cảm thấy sợ hãi. Đơn giản là Quân Cửu tức giận.

Quân Cửu nhìn về phía Thu Ngọc: "Nói ta trộm thọ lễ? Chứng cứ đâu?"

"Ta tận mắt nhìn thấy được, Quân Cửu ngươi chớ có giảo biện!" Thu Ngọc ưỡn ngực trừng mắt Quân Cửu. Nàng ta mới không sợ! Nơi này là Quân phủ, Quân Cửu lật trời cũng đừng mong chạy được.

Đáng tiếc ở đáy mắt Quân Cửu, Quân phủ nơi này cũng không phải là có khác biệt. Nàng nhìn về phía Tiểu Ngũ, khóe miệng hơi cong. Đi thôi.

Tiểu Ngũ tuân lệnh, hưng phấn nhảy đánh bật ra.

Miêu ảnh mạnh mẽ mau lẹ, ai cũng chưa phản ứng kịp, thì nghe được Thu Ngọc hét thảm một tiếng, nghe tiếng nhìn lại thì đồng thời hút khí lạnh.

Hai mắt Thu Ngọc phun máu tươi tung toé ào ạt, mấy vết mèo cào từ trán đến cằm Thu Ngọc, xỏ xuyên qua che kín cả khuôn mặt. Hình ảnh này, kí©h thí©ɧ kinh tủng đến mọi người không thể hồi hồn. Đây là mèo làm? Hung tàn như vậy!

"Meo meo!"

Lại nhìn về phía Tiểu Ngũ, mèo nhỏ mới vừa hung tính quá độ, hiện tại vòng ở bên người Quân Cửu meo meo bán manh, tương phản làm bọn họ còn tưởng rằng đây là hai con mèo bất đồng. Bọn họ càng nghe không hiểu miêu miêu ngữ của Tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ hầm hừ nói: Vừa mới nhìn lầm, hiện tại tận mắt nhìn thấy rồi? Bôi nhọ chủ nhân, nên móc đôi mắt nàng ta. Meo hừ!

Hai mắt Thu Ngọc huyết nhục mơ hồ, nàng ta ngã quỵ trên mặt đất, duỗi tay cầu cứu với Thượng Quan Dĩ Dung. "Chủ mẫu cứu ta! Cứu ta!"

Đại đường trừ bỏ tiếng kêu thảm thiết, chỉ còn lại có thanh âm từng tiếng hút khí lạnh.

Thượng Quan Dĩ Dung sau lúc kinh hãi, trong đầu đột nhiên hiện lên một cái chủ ý. Bà ta ác độc trừng mắt liếc nhìn Quân Cửu một cái, mở miệng: "Mọi người nhìn thấy đi! Thủ đoạn của tiểu tiện nhân này ngoan độc tàn nhẫn, các ngươi không cần tin nó lời nói! Người đâu, mang cha con Quân Hải Thiên tiến vào."

Thượng Quan Dĩ Dung cao ngạo ngẩng đầu, cười đắc ý: "Quân Cửu, ngươi không nghĩ đến cha con Quân Hải Thiên ở chỗ của ta đi? Hôm nay ta liền phải vạch trần gương mặt thật của ngươi, gϊếŧ ngươi tiểu tiện nhân này!"

Tiểu Ngũ nghe thấy, meo meo nhìn về phía Quân Cửu. Chủ nhân, bọn họ mang Quân Hải Thiên cùng Quân Thiên Thiên tới đây!

Quân Cửu câu môi, bên trong dự kiến, không cần lo lắng.

Nàng nhìn Thượng Quan Dĩ Dung tự cho là nắm chắc thắng lợi, nàng búng tay, một cây ngân châm lặng yên không một tiếng động bay ra. Tránh đi tai mắt mọi người, đâm ở trên người Thượng Quan Dĩ Dung. Thượng Quan Dĩ Dung chỉ cảm thấy đau xót, trong thân thể giống như có đồ vật lạnh như băng lưu động. Nhưng chỉ chợt hoảng thần, lại cũng chưa có cảm giác gì.

Thượng Quan Dĩ Dung nhíu mày bỏ qua một bên sự khác thường trong lòng, bà ta gắt gao nhìn chằm chằm Quân Cửu, hiện tại là muốn dẫm Quân Cửu đến trong bùn! Muốn nàng không trở người được, chỉ có Quân Cửu xong đời, Tuyết Nhi của bà mới có thể dẫm lên Quân Cửu thượng vị!

Thực mau Quân Hải Thiên cùng Quân Thiên Thiên bị mang vào. Mọi người thấy Quân Hải Thiên điên khùng ngu dại, còn có Quân Thiên Thiên tê liệt. Sôi nổi chán ghét nhíu mày, lại hoang mang khó hiểu Thượng Quan Dĩ Dung đây là muốn làm cái gì.

Quân Hùng Thiên cũng là vẻ mặt khϊếp sợ: "Phu nhân, bọn họ không phải là người phân gia Phong La Thành sao? Vì sao lại biến thành cái dạng này."

"Đương nhiên phải hỏi Quân Cửu!" Thượng Quan Dĩ Dung lộ ra biểu tình đắc ý. Quân Cửu xong rồi!

Bà ta gắt gao nhìn chằm chằm Quân Cửu, mở miệng: "Chư vị, đây là gia chủ phân gia Quân gia ta, còn có nữ nhi của hắn, đều là tới từ Phong La Thành! Bọn họ vốn đều là người bình thường, ai ngờ Quân Cửu đi vào ở lại không biết cảm ơn, thế nhưng ác độc huyết tẩy phân gia!"
« Chương TrướcChương Tiếp »