Chương 8: Tin ở ta

“Cũng may là ta đến kịp lúc.” Lê Cát Thuần đỡ tôi ngồi xuống một mỏm đá phẳng, không ngần ngại mà đem bao rượu đeo bên hông qua đưa cho tôi. “Nào uống một ngụm đi, ta thấy sắc mặt Dương công tử không được tốt.”

Tôi nhận lấy, nhưng chỉ thẫn thờ mà cầm trên tay. Thấy tôi như vậy, Lê Cát Thuần cũng chỉ cười: “Kia là rượu nhẹ thôi, ta thường mang bên người để tiện xử lý vết thương. Nhưng cũng chưa dùng qua lần nào, ngươi đừng ngại.”

“Cát Thuần đại nhân, vì sao ngài lại ở đây a?”

Bao rượu thoảng mùi thơm của gạo nếp, sộc vào cánh mũi khiến tôi tỉnh táo thêm vài phần. Tôi mở bao rượu, ngửa cổ tu ừng ực. Lê Cát Thuần cũng không vội đáp, chậm rãi nhìn tôi gạt gạt rượu hai bên mép rồi mới lên tiếng: “Ta trên đường đi thăm tình hình của một thôn nhỏ nghe nói có dịch bệnh hoành hành, liền nhận được tin từ Hiểu Nguyệt muội. Thế nên ta nhanh chóng an bài người trong thôn nọ rồi vội vã tới đây.”

Việc này công chúa đã từng nói qua với tôi rồi, thế nên tôi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Lại nghe giọng nói trầm ấm vang lên: “Khi gần tới đây, ta nhận được tin báo gấp phát hiện địa điểm giao dịch của lũ buôn người, liền đổi hướng ngựa tới luôn. Ta tưởng ta là kẻ sớm nhất rồi, ai ngờ Dương công tử còn liều mạng hơn.”

“Ai nga, đại nhân nói quá rồi. Ta rất cần cái mạng nhỏ này đó!”

“Nhờ công chúa cho người theo dõi gã tri huyên này từ sớm, nên ta mới nhận được tin cấp báo kịp thời. Bằng không ta cũng chẳng dám nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra.”

Lê Cát Thuần liếc nhìn cái đầu người chỏng chơ dưới đất mà ‘hừ’ lạnh một tiếng. Tôi rùng mình, gai ốc nổi đầy người. Quả thực nếu anh ta không kịp thời xuất hiện, tôi đã xuống ký tên vào sổ của diêm vương rồi. Đang định mở miệng cảm tạ một tiếng thì tôi lại chợt nhớ ra một thân áo đạo sĩ của mình đã nhuốm đầy máu tanh, liền kinh hãi mà nhảy dựng lên. “Trời ơi máu!!”

“Bẩm tướng quân, đã bắt trói hết những kẻ buôn người, chờ lệnh tướng quân xét xử.” Người vừa hô lên là Dục Thiên, anh cận vệ siêu cấp võ nghệ bên cạnh tướng Lê Cát Thuần. Tôi ngừng vùng vẫy, hớn hở phi thân tới bên cạnh anh ta. Dục Thiên giật mình, sau một khắc khi nhìn rõ gương mặt tôi liền kinh ngạc hỏi: “Dương công tử đó sao?”

“Đúng đúng, là ta.” Tôi gấp gáp nói liền một mạch, “Dục Thiên huynh, huynh có biết Từ Vệ giờ ở nơi nào không?”

Dục Thiên nhìn tôi đầy áy náy, anh ta đáp. “Việc này ta cũng không rõ, thực xin lỗi.”

Cánh tay tôi buông thõng, chút hi vọng vừa lóe lên nhanh chóng lụi tàn. Dục Thiên là huynh đệ vào sinh ra tử thân thiết bên cạnh Từ Vệ, đến anh ta cũng nói không biết Từ Vệ ở đâu, thì việc tìm con bé Tiếu Trình cũnh gần như vô vọng.

“Có phải hay không Dương công tử đang muốn tìm quận mã?”

Lê Cát Thuần chính thức đánh gãy dòng suy nghĩ của tôi. Tôi quay ngoắt lại nhìn anh, bất chợt chạm phải ánh mắt không rõ loại cảm xúc gì đang chiếu đến gương mặt mình.

Giống Lê Hinh quận chúa thực a, anh em nhà này đúng là có đôi mắt gϊếŧ người! ------ Tôi thầm hô lên trong đầu, đối với ánh mắt thâm sâu kia mà sợ hãi lùi lại một bước.

“Đi theo ta, ta cũng có chuyện cần nói với Dương công tử.”

“A… được…”

Tôi lẽo đẽo đi sau Lê Cát Thuần, bần thần nhìn dáng lưng thẳng tắp phía trước mà không khỏi nhớ đến ông anh ruột ở nhà. Cái tên Dương Tố Vỹ cũng là tôi vay mượn từ anh mình, không hẳn là vì tiện miệng nên nói vậy. Mà thực ra, ngay từ nhỏ anh tôi đã luôn là người che chở bảo vệ cô em gái này, cho nên cảm giác khi dùng cái tên Dương Tố Vỹ, giống như anh trai tôi vẫn luôn bên cạnh tôi.

“Dương cô nương.”

“Ân?”

!!!!??? ----- Cô nương?!

Tôi ngẩng phắt đầu, trợn mắt nhìn Lê Cát Thuần. Dưới ánh trăng mờ mờ soi bóng, Lê Cát Thuần chậm rãi bước về phía tôi. Đoạn đường này ráp bên rừng núi hoang vu, tiếng đội quân tinh nhuệ huyên náo đã bỏ lại phía xa. Tôi nuốt nước bọt, cơ mặt co rút liên hồi.

Không phải anh ta định gϊếŧ người diệt khẩu đó chứ?

“Quận mã hiện tại ta cũng không rõ nơi nào. Ngày đó để hai người họ rời khỏi Kinh thành cũng là bất đắc dĩ, sợ thân phận của Tiếu Trình bị bại lộ.” Lê Cát Thuần trực tiếp nhìn vào mắt tôi, hạ thấp giọng chỉ đủ để tôi nghe thấy.

Mà nguyên lai chính là tôi cũng đã hết hồn từ giây phút anh ta cất lời. Lẽ nào Tiếu Trình bình an lui về sống ẩn dật cùng quận chúa Lê Hinh, cũng là do có sự can thiệp của tướng quân Lê Cát Thuần?

Anh ta biết Tiếu Trình là nữ nhi từ bao giờ?!

“Ngày đó, là quận mã tự nói với ta.” Lê Cát Thuần như nhìn thấu được tâm tư của tôi, anh ta ngồi xuống gốc cây đại thụ, trầm ngâm lên tiếng. “Cho nên ta cũng dễ dàng đoán ra thân phận của Dương cô nương.”

“Ngài biết nhưng vẫn tha mạng cho Tiếu Trình? Cậu ấy vốn là…”

“Ta đã định gϊếŧ quận mã, nhưng vì Hinh nhi, ta căn bản không thể xuống tay.”

Tôi thở dài một hơi, sau đó không còn kinh sợ như ban đầu mà tiến lại ngồi xuống bên Lê Cát Thuần. Không biết nam nhân cổ đại này lấy đâu ra tinh thần giác ngộ cách mạng cao đến thế, kể cả loại quan hệ tình cảm đồng tính luyến ái vẫn có thể nhắm mắt cho qua.

Nhất là lại xảy ra đối với muội muội của mình. Sự kiện này đúng là khó tin!

“Nếu để công chúa phát hiện, muội ấy nhất định sẽ không bỏ qua.”

Tôi biết, tôi biết chứ. Nếu Lê Hiểu Nguyệt mà phát giác tôi thực tế thân phận nữ nhi, nàng ta cũng sẽ không để yên cho Tiếu Trình và quận chúa.

“Ta thực sự không có biện pháp. Cải trang thành nam nhân, ta cũng khổ sở lắm a. Nhưng Tiếu Trình và ta là có nỗi khổ riêng mà…”

Cả hai lại rơi vào trầm mặc, mỗi người đuổi theo một suy nghĩ riêng. Cho đến khi sương đêm ướt đẫm vai áo, Lê Cát Thuần mới lại lên tiếng. “Hay cô nương đi theo ta, phủ quận mã hiện tại cucng không có người ở, cô nương tạm lưu lại đó một thời gian, đợi tới khi tìm được Tiếu Trình rồi tính tiếp? Cứ mãi ở bên cạnh Hiểu Nguyệt muội, không phải là ý hay.”

Cái này vô cùng ổn, chính là một khi đã được ở dưới trướng của vị tướng quân này thì đúng không khác gì một tay che trời. Thế nhưng Lê Hiểu Nguyệt, nàng ta cơ bản nhất định không đồng ý.

Đã là đồ của nàng ấy, há nào lại dễ dàng bị người ta cướp đi.

“Việc này, thực cảm ơn ý tốt của đại nhân. Thế nhưng ta căn bản lại không quyết định nổi.”

Lê Cát Thuần không tỏ ra kinh ngạc. “Muội ấy có làm gì khó dễ ngươi không?”

Tôi mỉm cười, chậm rãi lắc đầu.

“A phải rồi, Hy Chiêu đại nương cùng Hương Liên muội vẫn ổn chứ? Đã lâu lắm rồi ta không gặp lại hai người họ.”

“Nàng ấy vẫn ổn, họ giờ vẫn sống tại trấn Thanh Tri.” Đáp lại câu hỏi của tôi, trong giọng nói của Lê Cát Thuần dường như có đem theo một loại cảm xúc mềm mại không thể tả. Tôi ngờ ngợ quan sát gương mặt điển trai của anh, chỉ là thoáng qua thôi nhưng ánh mắt kia lại quá đỗi dịu dàng. Tôi mỉm cười, lại muốn châm chọc một phen: “Hình như muội ấy cũng đến tuổi gả đi rồi, theo ta tính toán thì hình như cũng sắp rồi a.”

Tôi vừa dứt lời đã thấy Lê Cát Thuần cứng người lại, gương mặt điển trai như nam thần hiện đại có vẻ không vui. “Cái kia, ta tưởng cô nương chỉ là… thầy bói rởm?”

“…”

Này này, mấy người đâu cần phải thẳng thắn vậy chứ!

“Thuần ca!”

Giọng nữ nhân cao vυ"t quen thuộc vang lên trong đêm tối kéo giật tôi ra khỏi dòng suy nghĩ vẩn vơ. Tôi như phản xạ mà đứng bật dậy, vội vã cúi đầu lùi về đằng sau một đoạn. “Công… công chúa.”

Lê Hiểu Nguyệt không buồn liếc nhìn tôi, ánh đuốc chập chờn cháy in chiếc bóng mảnh khảnh lặng lẽ của nàng xuống dưới mặt đất. Tôi khe khẽ thở dài, bỗng dưng lại thấy ngứa ngáy bên má. Ban ngày vừa ăn một cái tát của người phía trước, sao đến bây giờ mới lại có cảm giác đau đau nhỉ.

“Hiểu Nguyệt, muội đến rồi đó à?” Lê Cát Thuần vờ như không biết tình huống khó xử giữa hai người chúng tôi, liền mỉm cười đánh tan bầu không khí gượng gạo.

Lê Hiểu Nguyệt lãnh đạm đáp. “Vất vả cho Thuần ca rồi. Biểu muội thực kém cỏi, không giúp được nhiều.”

“Muội đừng khách sáo, chuyện nên làm mà thôi. Ta sẽ thu xếp việc việc còn lại, biểu muội đừng quá lo lắng.”

“Muội đã an bài chỗ nghỉ cho Thuần ca và mọi người, cứ chậm rãi giải quyết. Bởi sự việc lần này còn liên quan đến cả một đường dây buôn bán người, lại còn cả mệnh quan triều đình cũng có dính dáng. Xem ra chuyện cũng không đơn giản.”

Lê Cát Thuần và Lê Hiểu Nguyệt ăn ý mà đi song song phía trước, Thanh Nhi vội vã kéo tôi đi đằng sau. Bởi vì vừa nãy bị đánh cho lục phủ ngũ tạng muốn đảo lộn, thế nên bước thấp bước cao bắt kịp hai người phía trước liền khiến tôi xây xẩm hết mặt mày.

“Ta sẽ điều tra thật kỹ rồi tâu lên Hoàng thượng, nhất định không để xảy ra sai sót.”

Cả quãng đường trở ra tới cỗ xe ngựa, không ai lên tiếng nói thêm bất kỳ điều gì. Lũ buôn người bị tôi ném cho mấy nắm bột cay, kẻ nào cũng sưng bù hết mặt mày chẳng nhận dạng nổi, bị Dục Thiên lạnh lùng áp giải đi trước.

Lê Hiểu Nguyệt dừng bước, vẻ lạnh lùng và cao ngạo phục hồi. Nàng ta lớn miệng nói: “Vậy muội xin phép cáo lui.” Rồi không thèm để Lê Cát Thuần đáp, liền quắc mắt nhìn tôi: “Lên xe!”

Ai nga, tôi biết mà, chả tử tế được mấy câu.

Liếc nhìn Lê Cát Thuần chỉ thấy anh lắc đầu cười khổ, tôi liền áy náy cúi chào: “Cám ơn đại nhân đã cứu mạng.”

“Không việc gì, ngươi đi đi. Ta còn có nhiều việc cần làm, sớm mai nói chuyện tiếp” Lê Cát Thuần nhìn tôi, ánh mắt không rõ loại cảm xúc, anh hạ thấp giọng. “Chú ý an toàn.” Nói rồi liền nhảy lên thân hắc mã lao đi dẫn trước Dục Thiên, bỏ lại mình tôi ngẩn ngơ bên cỗ xe cùng đoàn thị vệ mặt lạnh như tảng băng trôi.

“Ngươi còn ở ngoài đó làm gì?”

Nghe thanh âm giận dữ kia là có thể mường tượng ra sắc mặt Lê Hiểu Nguyệt giờ kém đến độ thế nào. Tôi ngừng ngay cái việc thả hồn, lập tức phi thân lên cỗ xe ngựa.

Đang định vén rèm cửa lên, nhưng cánh tay tôi liền khựng lại giữa không trung. Tôi nhìn Thanh Nhi đang ngồi phía ngoài cạnh phu xe mà không khỏi ái ngại.

“Công chúa, có lẽ ta nên ngồi bên ngoài. Ta cũng không ưa nổi xe ngựa cho lắm!” Cái này là tôi nói thật a, chứ không hẳn là vì thân phận của bản thân mình.

“Ngươi còn ở đó mà phí lời? Đừng để bổn công chúa tức giận.”

Chả phải ngươi vẫn luôn xấu tính đó sao? ----- Nghĩ như vậy thôi nhưng tôi vẫn không dám liều mạng chống đối nàng ta, nhanh chóng nâng rèm cửa cúi đầu bước vào bên trong xe ngựa.

“Bổn công chúa nói ngươi ngồi đó hay sao?”

Lê Hiểu Nguyệt lạnh lùng liếc mắt, hàng mi cong dài rung nhẹ vì giận dữ. Tôi bối rối, khom người định ngồi dưới thảm, ai ngờ lại bị kéo giật ngã.

Điều đáng nói không phải là ngã sấp mặt mày một cách xấu hổ, mà cái làm tôi cứng đờ người chính là thứ mềm mềm mà nơi mặt tôi đang cọ tới. Khóe môi giần giật, trong đầu tôi đã nhanh như chớp mường tượng ra những viễn cảnh kinh khủng tiếp theo.

Thế nhưng lại chẳng có chuyện gì xảy ra cả!

Tôi bật dậy ngay lập tức, nhích người ra xa Lê Hiểu Nguyệt một đoạn. Dưới ánh nhìn như laser chiếu lên mặt, tôi vung tay áo giải thích: “Là do ngươi kéo ta ngã mà. Ta cũng không cố ý ngã vào nơi kia của ngươi, đó là do quán tính và phương hướng lực kéo nên ta mới úp mặt vào ngực… vào chỗ đó. Ta cũng không ngờ là lại to như thế… Ý ta không phải thế… Công chúa đừng hiểu lầm…”

Càng nói càng thấy sắc mặt của Lê Hiểu Nguyệt tối xầm lại, tôi dù không muốn nhưng cũng phải thừa nhận mình đã nói đi quá xa. Chỉ thấy nàng ta giơ tay lên, tôi hốt hoảng nhắm tịt mắt lại.

Thôi xong bà nó rồi, sáng vừa ăn cái tát bên má phải, đêm nay lại hùng dũng nhận thêm cái nữa bên trái cho cân đối. Ông trời ơi, đúng là người có tính toán cả!

Thế nhưng đợi nửa ngày vẫn không thấy rụng cái răng nào, trái lại bên má lại lại như được bàn tay mềm mại đem theo chút ấm áp vuốt ve. Tôi kinh ngạc, nhướn mi mắt. Chỉ thấy ánh mắt Lê Hiểu Nguyệt có điểm khác lạ, bàn tay xinh đẹp chạm vào má tôi nhẹ nhàng như thật sự sợ làm tôi đau.

Tôi ngẩn người, tiếng mưa rơi tí tách gõ nhẹ lên nóc xe ngựa, như tràn vào trái tim tôi những cảm xúc khó gọi tên. Lại nghe giọng nàng khe khẽ hỏi: “Còn đau không?”

Lê Hiểu Nguyệt bỏ qua vẻ mặt ngốc nghếch của tôi, bàn tay chạm nhẹ vào khóe miệng rớm máu. “Bọn chúng đả thương ngươi?”

Dù mình mẩy ê ẩm cùng cái dạ dày vẫn ân ẩn đau, thế nhưng không hiểu sao tôi lại mạnh dạn lắc đầu. “Ta không việc gì, là do ta không cẩn thận thôi.”

“Ngươi nghĩ mình là thần thánh hay sao? Không biết võ công lại chẳng có thứ vũ khí nào trong tay, chỉ dựa vào mấy thứ bột rởm của đạo sĩ nhà ngươi, ngươi nghĩ mình còn lành lặn ngồi ở đây?” Lê Hiểu Nguyệt lần đầu không dùng ngữ khí nóng giận hay lạnh nhạt đối với tôi, nàng giống như thật sự lôi hết kiên nhẫn cả đời mà nói tôi nghe vậy. “Nếu biểu ca không đến kịp, thì ngươi tính cứ thế mà kết thúc ư? Bổn công chúa còn rất nhiều chuyện cần tính sổ với ngươi. Thế nên, ngươi dù thân tàn ma dại hay xuống Âm tào địa phủ, ta cũng lôi ngươi về đòi hết nợ mới thôi.”

Cái này cũng hơi quá rồi đi.

“Mấy thứ bột đó là hàng xịn mà, sao cứ kêu rởm hoài…”

Tôi kéo kéo khóe miệng, chợt nhận ra bàn tay Lê Hiểu Nguyệt vẫn như cũ dừng lại trên môi mình, ánh mắt lơ đãng không rõ trọng tâm. Tôi theo phản xạ mà giật mình nghiêng đầu né tránh, cũng bởi tại không muốn mùi máu tanh tưởi trên cơ thể làm dơ y phục nàng.

Lúc này Lê Hiểu Nguyệt mới chậm rãi nhướn mi, nàng liếc nhìn bộ đồ đạo sĩ lùng bùng rách rưới lại nhuốm đầy máu me trên người tôi.

Tôi tưởng Lê Hiểu Nguyệt cảm thấy trướng mắt, thế nên thở dài mà nói: “Hôm nay ta phạm sai lầm rất nhiều, thế nhưng công chúa có thể để ngày mai rồi hẵng phát tiết hay không? Thực sự bây giờ ta mệt quá. Cái kia… nếu ngươi không chịu nổi, ta có thể xuống xe.”

Trên xe ngựa lắc lư lại xóc giãy nãy, tôi thực sự chịu không nổi nữa a ~~

Lê Hiểu Nguyệt không lên tiếng, tôi tưởng nàng đáp ứng mình, lại lần nữa khom người chuẩn bị đứng dậy. Thế nhưng cánh tay đã bị người kia giữ lấy, tôi kinh ngạc quay sang nhìn nàng.

“Ngồi xuống cùng ta.”

Bình thường tôi nhất định sẽ không muốn nghe theo, thế nhưng nhìn cánh tay đang bị giữ thật chặt, trong lòng bỗng nhiên run lên nhè nhẹ.

Tôi đưa mắt nhìn đôi môi căng mọng ngay gần bên, không tự chủ mà nuốt nước miếng “Ực” một cái.

Nếu không phải vì tôi cũng là nữ nhi, thì chắc chắn tôi sẽ đè nàng ta ra mà ngấu nghiến đôi môi kia thử một phen. Chắc là ngọt lắm…

“Ngươi muốn gì?”

Thanh âm nhẹ nhàng nhưng đem theo đầy nghi hoặc vang lên, đánh gãy dòng suy nghĩ lan man trong đầu. Tôi cứng đờ người, hai mắt mở to không dám chớp.

“Ngươi đưa mặt sát vào bổn công chúa thế này là có ý gì?”

Không biết từ bao giờ, tôi đã nghiêng người, tiến gần tới Lê Hiểu Nguyệt. Trong tư thế đầy ám muội này, tôi giật mình phát hiện ra hơi thở nhè nhẹ của nàng đang phả lên cánh mũi, đôi môi gần như chạm tới bờ môi căng mọng của nàng.

Oh my god, tôi đang làm cái gì thế này? ---- Phút giây thơ thẩn đi qua, nỗi hoang mang lại vụt kéo đến. Hôn? Tôi định hôn nàng thật đó sao?

Nàng là công chúa, còn tôi chỉ là một nô bộc.

Tôi vội vàng lùi ra xa, miệng lắp bắp viện cớ: “A, ta thấy trên vai áo công chúa có bụi, ta định phủi giúp a.”

Cánh tay nhấc lên, định phủi phủi vai áo cho nàng. Thế nhưng bàn tay giữa không trung lại bị người kia nắm lấy.

Tôi giật mình, muốn thu tay về nhưng lại bị ấm áp kia níu giữ. Cảm nhận chính ngón tay mình cũng đang khẽ chuyển động, từ từ mân mê làn da mịn màng của nàng, lý trí muốn dừng lại, nhưng con tim thì không.

Tôi bị làm sao thế này…

“Có đau lắm không?” Lê Hiểu Nguyệt khe khẽ hỏi. Bấy giờ tôi mới phát hiện ra, lòng bàn tay mình đã rách cả một mảng thịt, máu cũng chuyển qua thành vảy đông đặc lại, nhiều chỗ còn xước xát dính đầy bụi đất.

Thế nhưng lúc này tôi lại không cảm thấy đau.

“Chỉ là vết thương nhỏ thôi, ta không việc gì.” Chắc lúc ngã xuống đất tôi mới bị thương, không những thế còn mất cả mảng thịt.

Mấy hôm nữa chắc không làm được gì với cái bàn tay như thế này rồi.

Bỗng nhiên vết thương truyền đến cảm giác đau đớn vô cùng, tôi giãy nảy lên mà kêu la. “Ái ui, đau quá trời đất ơi!”

“Như vậy mà ngươi nói không đau? Cố chịu đựng một chút.” Không biết từ lúc nào mà Lê Hiểu Nguyệt đã lấy ra một hộp đựng đủ loại thuốc, nhấc bàn tay tôi lên mà đổ rượu sát trùng. Tôi nghiến răng ken két, mấy lần rụt tay về nhưng đều bị nàng giữ lại. “Ngươi có chịu ngồi yên không?”

“Nhưng mà ta đau quá, không chịu nổi nữa…” Tôi nhìn lòng bàn tay nát bươm của mình mà không khỏi nhíu chặt lông mày.

“Ngươi là nam nhân, mấy vết thương vụn vặt này mà còn chịu không nổi thì sau này làm sao mà làm việc lớn được?”

“Ta không có ý định thăng quan phát tài đâu a, chỉ cần một cuộc sống hạnh phúc là được rồi.”

Lê Hiểu Nguyệt rắc thứ bột màu đỏ lên vết thương của tôi, nàng cẩn thận quấn từng lớp băng lại. “Vậy hiện tại thì sao, ngươi có thấy hạnh phúc không?”

Tôi ngẩn người, trong tâm trí bỗng nhiên như tạc ghi hình bóng nữ nhân trước mặt càng rõ nét. Chỉ là không hiểu vì sao tôi lại muốn níu giữ thật chặt hình ảnh này, để mãi mãi khắc ghi. Rằng tôi đã từng có phút giây ở cạnh nàng, công chúa Lê Hiểu Nguyệt.

Thật chậm rãi, tôi gật đầu.

“Hạnh phúc của ngươi, là như thế nào?”

Lê Hiểu Nguyệt ngước mắt nhìn tôi, ngón tay nàng chạm khẽ lớp băng trắng trong lòng bàn tay tôi, qua mấy lớp vải vẫn cảm nhận được hơi ấm áp.

Hạnh phúc, là ngươi...

“Bẩm công chúa, đã tới khách điếm rồi ạ.”

Giọng nói của Thanh Nhi bên ngoài xe ngựa đánh tan bầu không khí yên ắng dị thường, cũng như vùi lấp đi những lời mà suýt nữa chính tôi biết là mình không nên nói ra. Tôi thu tay về, quay mặt đi hướng khác lấp liếʍ sự xấu hổ.

Có lẽ Lê Hiểu Nguyệt đã phục hồi vẻ lạnh lùng, thanh âm lạnh nhạt vang lên: “Ta biết rồi.”

Tôi lén liếc nhìn nàng, ánh mắt lần nữa giao nhau. Lê Hiểu Nguyệt vẫn mãi là cô công chúa cao ngạo như thế, dường như những giây phút hiếm hoi vừa rồi chỉ là một giấc mộng hoang đường.

“Đổi bộ y phục ngươi đang mặc trên người ngay lập tức. Nếu không bổn công chúa sẽ sé nó ra một ngàn mảnh, rồi ghim nó vào người của ngươi!”

Sống lưng tôi lạnh toát, lập tức gật đầu. “Được, ta cũng khó chịu cái mùi này quá rồi.”

Tôi vén rèm khom người đi ra, lại bắt gặp ánh mắt kỳ lạ của Thanh Nhi đang chiếu lên mình.

Tôi ngó lơ, nhảy xuống xe. Đứng trên mặt đất còn chưa vững đã nghe giọng nói kia vang lên đằng sau lưng: “Dương Tố Vỹ, ngươi theo ta.”

Ai nga, vừa kêu tôi đi thay y phục mà a ~~

Ngậm miệng đi theo sau Lê Hiểu Nguyệt, tôi hơi nghi hoặc khi nàng đẩy cửa phòng nghỉ rồi nói: “Vào đây!”

“Công chúa lại định sé y phục của ta phỏng? Ta nói là ta sẽ đổi luôn mà.” Ký ức lần bị ‘lột đồ’ lần trước bỗng hiện ra rõ mồn một, dọa tôi một trận kinh hãi.

Chẳng nghe thấy Lê Hiểu Nguyệt đáp lại, bày ra tư thế chuẩn bị chạy trốn, thế nhưng lại bị ai đó lạnh lùng kéo lại. “Ngươi mà dám rời khỏi đây nửa bước, ta sẽ thiến ngươi thành đồ âm dương lẹo cái thật đó.”

Mặc dù tôi là nữ nhi, nhưng cũng bất giấc đưa tay mà che nơi đó. Thiệt tình, toàn hù dọa những lời không đâu.

“Thay bộ y phục này vào cho ta.”

Lê Hiểu Nguyệt lãnh đạm đặt vào trong tay tôi một bộ y phục màu trắng. Điều kỳ lạ tuy nó chỉ là y phục bình thường người ta cắt may một cách thô sơ thủ công, nhưng lại được trang trí khéo léo một hình âm dương bát quái sau lưng và viền ống tay cổ áo những đường kẻ kỳ lạ bắt mắt.

Tôi liếc nhìn Lê Hiểu Nguyệt, khóe môi không tự chủ mà cong lên. “Cảm tạ công chúa.”

Nàng không đáp, nhưng ánh mắt rõ ràng lộ vẻ mong chờ. Không như lần trước, tôi tự mình thoát bỏ y phục đạo sĩ lùng thùng bên ngoài, trực tiếp đem bộ đồ mới kia mặc lên.

Lê Hiểu Nguyệt dường như thấy tôi vụng về vì bàn tay còn đau, liền nhanh chóng giúp tôi chỉnh vạt áo.

“Hơi rộng một chút, nhưng làm ta thực thoải mái a.”

Tôi nhìn bàn tay nàng vẫn đặt trên vạt áo mình không suy chuyển, không nhịn được liền chạm tới. “Có phải ngươi vì ta mà thức đêm may áo?”

Đôi vai Lê Hiểu Nguyệt khẽ run lên, ngay lập tức nàng thu tay về. Thực ra tôi đã sớm phát hiện những vết kim châm trên bàn tay mịn màng ấy, sớm thấy trên mặt bàn còn la liệt vụn vải thừa.

“Ngươi… ngươi đừng có suy nghĩ vớ vẩn.” Gò má Lê Hiểu Nguyệt chuyển sang màu hồng phấn đáng yêu.

Tôi mỉm cười, cũng không tiếp tục bóc mẽ nàng. Có điều tôi cảm thấy, quan hệ giữa chúng tôi chỉ là chủ nhân và kẻ hầu, nàng không nhất định phải đối tốt với tôi. Nhất là nếu sự quan tâm ấy chỉ vì tôi là bằng hữu của Tiếu Trình.

“Công chúa, ngươi không giận ta sao?” Nghĩ về việc cả ngày hôm nay hành động lỗ mãng không có sự cho phép của Lê Hiểu Nguyệt, tôi không khỏi áy náy. Nàng chỉ cụp mi, sau đó thở dài đáp lời: “Đồ âm dương lẹo cái nhà ngươi, ta thực sự rất ghét ngươi. Nếu hôm nay ngươi bỏ mạng thật, thì ta đáng lẽ nên tát ngươi mấy ngàn cái mới phải.”

“Ngươi tát ta một cái đã đủ làm ta vẹo cả cổ rồi, không cần ra tay thảm sát như vậy.”

Lê Hiểu Nguyệt không đáp, chỉ chăm chú nhìn tôi. Ánh mắt nữ nhân này thật phức tạp, mỗi lần tôi đều không thể đoán ra được ý đồ của nàng ấy.

Thế nhưng chỉ vài khắc sau, Lê Hiểu Nguyệt chính thức đá tôi ra khỏi cửa.

“Ngươi… ngươi làm cái gì vậy? Hôm nay mông của ta đã hít đất vài lần rồi, ngươi còn thưởng cho một cái là sao?” Tôi vừa xoa xoa mông, vừa ấm ức rống lên.

Phải rồi, nếu không thượng cằng chân hạ cẳng tay thì sao xứng đáng với cái uy danh của công chúa Lê Hiểu Nguyệt.

“Ngươi tự ý thả người khi không có sự cho phép của ta, ngươi coi bổn công chúa là cái gì hả?” Lê Hiểu Nguyệt đứng ở cửa, trừng mắt nhìn tôi. “Ngươi muốn gặp Liễu Phi Phi đến vậy hay sao?”

“Chỉ là nếu đêm nay ta không thể quay lại, thì ta vẫn giữ đúng lời hứa để huynh muội họ gặp nhau. Hơn nữa…”

Lời đanh định thốt ra liền tắc ở cổ họng, tôi chỉ biết trân trân nhìn Lê Hiểu Nguyệt. Nàng khẽ nhướn mi, hàng lông mày thanh tú cũng vẽ một đường cong như chiếc lá mỏng: “Hơn nữa cái gì?”

Chỉ là, tôi không có ý định gặp lại Liễu Phi Phi nữa, dù nợ nàng ấy và Liễu bá một ân tình nhưng tôi cũng đã thực hiện lời hứa giúp gia đình họ rồi. Thật ra lúc này trong đầu tôi chỉ có đúng một suy nghĩ, đó chính là không muốn để nữ nhân trước mặt thấy buồn bực giận dữ.

Còn vì sao tôi lại như vậy, chính tôi cũng không rõ nữa.

“Ta chưa từng nói với ngươi là ta sẽ không giúp họ, còn ngươi thì luôn tùy tiện dùng cách khiến ta mất mặt không vui.” Lê Hiểu Nguyệt đối với sự lặng yên của tôi liền lãnh đạm lên tiếng, “Ngươi cho rằng nếu ngươi thả được họ mà ngươi không trở lại, thì họ sẽ an toàn hay sao. Bất quá lại thành tội phạm vượt ngục bị truy nã lần nữa, nhất là gã Lương tri huyện kia mà trở về, hắn sẽ tự nghĩ ra rất nhiều điều bịa đặt để vu oan giáng họa cho mấy người họ. Ngươi nghĩ lúc đó bổn công chúa liệu có tránh được bị liên lụy hay không?”

“Công chúa, là ta không tốt, ta suy nghĩ nông cạn, tự ý hành động. Ngươi đừng nghĩ nhiều nữa, từa bây giờ ngươi nói gì ta cũng sẽ nghe theo. Thật đấy, tin ta đi.”

Những lời này là từ thật tâm tôi nói ra. Bởi không phải tôi chưa từng nghĩ qua những lời mà Lê Hiểu Nguyệt vừa nói, chỉ là tôi hiểu được giây phút được đoàn tụ cùng gia đình người thân, dù có là giông bão, là cái chết treo lủng lẳng trên đầu, thì dẫu là ai, họ cũng sẽ muốn thử. Cái chết, cái khổ trong hạnh phúc có lẽ còn sướиɠ gấp ngàn lần sự giam cầm trong cô đơn và tuyệt vọng.

“Chỉ vì một nữ nhân mà ngươi hành động không thiết tới tính mạng, có đáng hay không?”

Đây là lần thứ hai nàng lặp lại câu hỏi này với tôi. ‘Chỉ vì một nữ nhân’, thật ra đâu vì một người, mà đằng sau người ấy lại là cả một gánh nặng gia đình.

Nếu vậy, thật sự cũng rất đáng. Tôi chậm rãi gật đầu.

“Nếu ngươi thực sự nghĩ vậy, ngày mai hãy tới gặp nàng ấy.” Lê Hiểu Nguyệt xoay lưng, thanh âm lãnh đạm lại vang lên khi cánh cửa trước mắt từ từ đóng lại, “Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng để suy nghĩ. Cùng nàng ấy rời đi, hoặc ở lại, bên cạnh ta.”

Tôi nhìn cánh cửa gỗ khép chặt trước mắt, không tự chủ mà xoa xoa lòng bàn tay đã được quấn kín băng vải.

Thật ra, Hiểu Nguyệt, ngươi không cần cho ta lựa chọn. Bởi vì, ta sẽ không nảy sinh loại tình cảm nào đối với Liễu Phi Phi, để cùng nàng ấy quay lại xóm đảo nọ, sống một cuộc sống như cặp phu thê đến già.

Điều đó là không thể, vì ta là nữ nhi.

[c]***[/c]

“Dương ca ca, huynh không sao chứ?”

Liễu Phi Phi sau khi phát hiện ra tôi đang đứng lặng lẽ trước mái hiên phòng nghỉ của nàng, liền nhanh chóng ngừng nói chuyện cùng Liễu Đao mà tiến đến bên tôi.

Tôi khẽ lắc đầu, rồi lại mỉm cười chào Liễu Đao. Vị ca ca này tuy đã ở trong nhà lao tám năm trời, nhưng so ra với những nam nhân miền biển khác vẫn tráng kiện không hề thua kém. Hôm nay anh ta đã vấn tóc gọn gàng, gương mặt mộc mạc chất phác có giống hệt Liễu bá bá không khỏi làm tôi hơi giật mình.

Gen đằng nội nhà này đúng là trội quá rồi a.

“Dương công tử, đa tạ đệ đã cứu mạng. Đại ơn đại đức này không biết lấy gì để đền đáp đây.”

Liễu Đao ôm quyền cúi người, tôi xua xua tay rồi tự ý ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn gỗ. “Ôi dào, so với những gì Liễu bá bá đã giúp đỡ ta, ta mới là người trả còn không hết nợ ấy chứ.”

Lúc này dường như phát hiện ra bàn tay băng bó chằng chịt của tôi, Liễu Phi Phi hốt hoảng nắm lấy. “Dương ca ca, tay huynh bị thương ư? Do đêm qua phải không? Muội có nghe tướng quân nói qua rồi, không ngờ huynh lại thực sự liều mạng đến vậy, chỉ vì muội…”

Khóe mắt Liễu Phi Phi rơm rớm đỏ, nàng gần như sắp nhỏ lệ đến nơi. Tôi vội vã kéo nàng ngồi xuống cạnh mình mà trấn an. “Đừng có ngốc, ta cần cái mạng nhỏ này lắm chứ. Ta còn phải tìm quận mã gia để ăn vạ hắn nữa cơ mà, muội đừng có trách mình như thế.”

Ấy vậy nhưng, nữ nhân kia thực sự bắt đầu khóc. Mà đã khóc thì ngày một lợi hại, tôi chỉ biết vội vàng gạt những giọt nước mắt lăn dài trên gò má kia.

Liễu Đao cũng biết ý, liền lui ra khỏi phòng tránh làm cho tôi khó xử. Chỉ còn lại tôi và Liễu Phi Phi, tôi khẽ thở dài, dùng bàn tay lành lặn vỗ về bờ vai gầy kia. “Thôi mà, lần nào gặp ta, muội cũng định khóc như vậy hay sao? Thế đừng gặp nữa nhé.”

Liễu Phi Phi ngẩng phắt đầu nhìn tôi, nàng nghẹn ngào nức nở. “Dương ca ca không cần muội nữa phải không? Huynh thấy muội phiền phức có đúng không?”

“Muội đừng nghĩ như vậy. Chỉ là mấy hôm nữa ta sẽ cùng công chúa trở lại trong Kinh, sau đó sẽ lên đường tìm quận mã. Muội cùng Liễu Đao huynh cũng cần phải về đảo Chàng thăm Liễu bá bá, cà nhà đoàn tụ. Có lẽ mộ thời gian dài, chúng ta không thể gặp lại, ta cũng không nói trước được điều gì với muội, nhưng ta hứa sẽ thường xuyên viết thư…”

Lời chưa nói hết, Liễu Phi Phi đã nhào vào lòng tôi. Nàng vòng tay ôm lấy tôi, tiếng khóc nức nở cũng như bị kiềm nén. “Dương ca ca, muội… muội không muốn xa huynh.”

Tôi cứng người, tay gượng gạo không biết nên đặt ở đâu. Liễu Phi Phi ngước mắt nhìn tôi, bỗng nhiên ánh mắt trở nên tức giận kỳ lạ: “Huynh đã thay đổi rồi phải không? Công chúa không cho huynh gặp muội nên huynh mới thế đúng không?”

A, nữ nhân cổ đại thật phức tạp, sao cứ suy bụng ta ra bụng người vậy?

“Liễu muội, đừng khóc. Ta không nói là sẽ không gặp muội, hơn nữa chính công chúa là người kêu ta tới đây.” Tôi mỉm cười, lại gạt tóc mai lòa xòa trước trán Liễu Phi Phi. “Khi nào muội cùng gia đình đoàn tụ, có thể quay về Kinh thành gặp ta. Chỉ cần nhận được thư, ta nhất định sẽ tới gặp muội.”

“Nhưng muội đã quen có Dương ca ca bên cạnh mất rồi…” Liễu Phi Phi ấm ức cọ mặt vào vạt áo tôi. Rồi dường như nhận ra có điểm kỳ lạ, nàng ngồi thẳng dậy, nhìn tôi một lượt rất không thoải mái. “Y phục này có người mới may cho huynh hay sao?”

“Ủa sao biết hay vậy?”

“Đường may còn vụng về như thế này… Có phải là công chúa hay không?”

“A, y phục của ta rách nát cả rồi, nên công chúa mới may một bộ mới cho ta thôi.”

Liễu Phi Phi đứng bật dậy, dáng vẻ vô cùng giận dỗi. “Người là công chúa, sao lại vì huynh mà làm những việc như vậy chứ? Hay là… hay là công chúa yêu mến Dương ca ca rồi?”

Tôi giật mình quay trước ngó sau, xác định không có mục tiêu nào đnag nghe lén, liền thở phào một cái. “Muội lại nghĩ nhiều rồi. Những chuyện hàng ngày công chúa và ta ra sao, muội không hiểu nổi đâu.”

“Muội thực sự cảm kích vì công chúa đã giúp đỡ ca ca của muội. Nhưng vì thế mà huynh lại phải chịu thiệt thòi, muội thực sự không muốn.”

“Không đâu, Liễu muội. Chuyện qua rồi thì đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, chúng ta phải sống thật tốt hơn mới phải.”

Liễu Phi Phi xoay người nhìn thẳng vào mắt tôi, dường như có điều muốn nói nhưng vẫn ngập ngừng. Tôi mỉm cười an ủi: “Muội cứ nói đi, không sao đâu.”

Nàng chậm chậm tiến lại bên tôi, khi khoảng cách giữa cả hai chỉ còn chưa tới một thước, Liễu Phi Phi khe khẽ mấp máy môi. “Dương ca ca, muội rất ái mộ huynh.”

Nụ cười trên khóe môi tôi lập tức cứng lại, đôi mắt mở to hết cỡ trân trối nhìn nữ nhân trước mặt mình.

Nàng ấy, nàng ấy là vừa mới tỏ tình với tôi đúng không?

Tôi sốc đến độ gương mặt như muốn biến dạng, sống lưng lạnh toát mồ hôi còn da gà thì đua nhau nổi khắp người. Chưa kịp bình tĩnh đã lại nghe Liễu Phi Phi nhẹ nói tiếp: “Nếu bây giờ không nói ra, muội không biết tới khi nào mới có thể gặp lại. Dương ca ca, muội không cần huynh đáp ứng, chỉ là đừng rời bỏ muội, được không?”

Đến thở tôi còn không dám thở mạnh, chứ đừng nói phải dùng não vận hết công suất để đối đáp với người phía trước lúc này.

Được rồi, tôi là nữ, nàng ấy cũng là nữ, và chúng tôi đang tỏ tình với nhau. A, nhầm, là nàng ấy đang tỏ tình với tôi! Lê Hiểu Nguyệt như thế nào mà nhìn ra, đúng là Liễu Phi Phi có tình cảm với tôi thật a. Nhưng tôi đâu phải nam nhân?

“Liễu muội, còn rất nhiều nam nhân hơn ta. Ta chẳng có gì cả, nay đây mai đó, không yên thân nổi chỗ nào, đến trói con gà còn không chặt thì làm sao mà có thể bảo vệ cho muội được đây.” Sau một khắc khi Liễu Phi Phi định tiến tới gần thêm, tôi liền hốt hoảng phun ra mấy lời thoại trong những vở kịch đã từng diễn trên trường. “Ta thực sự rất thương muội, nhưng là tình cảm giống như ca ca muội dành cho muội vậy, hoàn toàn không phải ái tình nam nữ. Tiểu Phi, giờ việc ta quan tâm nhất chính là quận mã gia đang ở nơi nào, hoàn toàn không có ý định tìm nữ nhân an ổn cuộc sống. Muội hiểu cho ta không?”

Nét mặt Liễu Phi Phi thoáng buồn, thế nhưng ngay lập tức lại nở nụ cười tươi cho dù khóe mắt vẫn đong đầy ánh nước. “Thật ra Dương ca ca không cần giải thích nhiều đến vậy. Muội hiểu điều huynh muốn nói.”

“Ta… thực xin lỗi muội. Chỉ cần lúc nào muội cần ta, nhất định ta sẽ có mặt bên cạnh.”

“Dương ca ca có thể không đáp ứng, nhưng chuyện muội ái mộ huynh, không liên quan tới huynh!”

“…”

Tôi nín lặng, thật sự không biết nói gì với sự bướng bỉnh của nữ nhân này.

“Muội sẽ đưa Liễu Đao ca ca về nhà một thời gian, sau đó sẽ vào Kinh tìm huynh. Huynh sẽ đợi muội chứ?”

Tôi không dám khẳng định tới lúc đó mình còn ở lại đây nữa hay không, nên chỉ mỉm cười đáp. “Ta hi vọng vẫn có thể gặp lại muội.”

“Tất nhiên rồi, vì muội sẽ tìm huynh mà.”

Thực ra chuyện ái tình là điều không thể tránh khỏi trong nhân gian, tôi chẳng phải vì kỳ thị loại tình cảm đồng tính, mà là tôi không thuộc về nơi này.

Làm sao để không phụ Như Lai, chẳng phụ người, trong khi duyên phận cứ lẳng lặng được Nguyệt lão se tơ?

~o0o~

Lê Cát Thuần không chỉ là một idol cổ đại đẹp trai phong độ, mà còn là một vị tướng thần thám nổi danh thiên cổ dưới triều vua Lê Minh Tông. Chỉ hơn một tuần lễ sau, Lê Cát Thuần đã thu thập đủ bằng chứng minh oan cho Liễu Đao, giáng tội Lương tri huyện cùng một vài vị quan không liêm chính một số vùng lân cận. Đường dây buôn bán người cũng vì thế mà dần được triệt phá, một số kẻ bỏ trốn đã được Dục Thiên huy động lính tinh nhuệ vây bắt bằng được.

Thi thoảng Lê Cát Thuần cũng tìm tôi, nói được dăm ba câu lại im lặng vì Lê Hiểu Nguyệt cứ từ đâu đùng đùng xuất hiện. Vì lo lắng thân phận bị bại lộ nên tôi cũng không dám tới tìm anh nữa. Thi thoảng có nhờ Dục Thiên thăm dò tình hình tìm kiếm quận mã từ Lê Cát Thuần, thế nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu áy náy.

Tôi cũng không thất vọng, vì suy cho cùng chắc chắn trong thời gian ngắn không thể tìm được con bé Tiếu Trình ấy. Việc trước mắt là cứ sống sao cho vừa lòng vị công chúa đại nhân kia đã, rồi chuyện trở về hiện đại tính sau.

Trước khi khởi hành về Kinh, Liễu Phi Phi tặng tôi một chiếc vòng đeo tay được tết bằng những sợi dây nhỏ tối màu. Nàng nói ấy là sợi dây may mắn, cũng như là lời hẹn của nàng dành cho tôi, rằng nhất định nàng sẽ tìm tôi trong thời gian gần nhất.

Tôi nghe mà chỉ cười cười, bởi không hiểu sao trong lòng thầm hoang mang, vì sợi dây cứ giống như là kỷ vật tình yêu giữa hai người vậy.

“Dương ca ca, huynh nhớ bảo trọng nhé.”

Khóe mắt Liễu Phi Phi lại rưng rưng, tôi liền bật cười xoa đầu nàng. “Muội xem, lớn rồi mà cứ khóc như con nít ấy.”

“Muội… muội sẽ rất nhớ huynh…”

Thật ra tôi chắc chắn sẽ không nảy sinh tình cảm nào khác với nàng, nhưng câu nói vừa rồi lại khiến tôi lòng mềm nhũn, nhịn không được liền đưa tay định kéo nàng vào trong lòng. Thế nhưng còn chưa kịp hành động, phía trước đã vang lên thanh âm lạnh lẽo.

“Dương Tố Vỹ, ngươi còn chần chừ đến khi nào?”

Rèm ô cửa sổ nhỏ trên xe ngựa tức thì buông xuống, tôi chỉ kịp nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lê Hiểu Nguyệt phóng ra. Toàn thân lạnh toát, tôi liền từ bỏ ý định ôm Liễu Phi Phi, thầm mắng mình đúng là càng ngày lá gan càng như thỏ đế.

“Liễu Đao huynh, Tiểu Phi, hai người bảo trọng nhé. Về tới đảo Chàng thì cho ta gửi lời hỏi thăm tới Liễu bá bá.”

Liễu Đao gật đầu, hướng tôi mà ôm quyền.

“Dương đệ bảo trọng, hẹn ngày tái ngộ.”

Tôi mỉm cười, liếc nhìn Liễu Phi Phi lần nữa rồi xoay người leo lên ngồi phía trước xe ngựa.

Cả đoàn xe khởi hành, tiếng vó ngựa phía trước dội vang cả con huyện nhỏ. Lê Cát Thuần thúc ngựa dẫn đầu đoàn người, rầm rập tiến về phía trước.

Tôi vẫn còn ngoái nhìn lại huynh muội họ Liễu, vẫy vẫy tay từ biệt cho đến khi hai thaan ảnh chỉ còn là một dấu chấm nhỏ phía xa, tôi mới thở dài đầy quyến luyến.

“Ngươi xem ra vẫn luyến tiếc Liễu muội?”

Thanh âm vang lên bên trong xe ngựa, tôi quay người nhìn qua tấm rèm mỏng manh. “Không có, chỉ là quen biết cũng một thời gian rồi, giờ chia ly thấy hơi xúc động thôi.”

“Đồ âm dương lẹo cái, ngươi có dẹp ngay cái bản mặt ủy mị đó cho bổn công chúa hay không?”

“Ngươi thiệt tình, ta đã ngồi bên ngoài rồi a. Hơn nữa, ta không có ủy mị, mà là bị say xe đó!”

Đường đi xóc lên xóc xuống, xóc giãy đành đạch, bảo sao tôi không thể quen được với loại phương tiện lạc hậu này. Bên cạnh là phu xe cùng Thanh Nhi, tôi ghé tai cô nàng hỏi: “Sao hôm nay cô nương không ở trong với công chúa?”

“Dương công tử, ngài không biết đó thôi, công chúa ít khi chịu ngồi chung xe với ai lắm. Bởi người không chịu được cỗ xe đã bé tí mà lại có thêm hơi thở của người khác.”

Tôi lập tức im lặng, nhớ đến lúc chính Lê Hiểu Nguyệt kéo mình vào trong xe, tự tay băng bó vết thương cho tôi, trong lòng không khỏi dâng lên cảm xúc kỳ lạ.

Hình như, tôi càng ngày càng không muốn bài trừ hành động của nàng ấy.

Đoàn người đi được vài canh giờ, tôi liền cảm thấy xây xẩm đầu óc. Thẳng đến khi sâp không chịu nổi được mà ngủ gục, thì tiếng ngựa hí vang đằng trước dội lại, sau đó giọng nói Lê Cát Thuần vang vọng khắp rừng núi. “Có thích khách, bảo vệ công chúa!”

Thích… thích khách?! ----- Tôi giật mình tỉnh dậy khỏi cơn u mê, liền há hốc mồm căng mắt nhìn hàng trăm tên thích khách áo đen trùm kín mặt mũi, cầm gươm từ đâu bay tới.

Phập – mũi tên găm lên trên xe ngựa, chỉ cách tôi vài phân. Chưa kịp hoàn hồn thì lại thêm ba bốn mũi tên nữa bắn tới, găm vào chân ngựa khiến cả cỗ xe bắt đầu đổ nghiêng. Phu xe bị mũi tên xuyên qua tim, gục ngay tại chỗ, máu tươi chảy lênh láng. Thanh Nhi ngã khỏi xe ngựa, đang định lồm cồm bò dậy thì một tên thích khách lao tới, dương kiếm nhằm thẳng đầu nàng chuẩn bị bổ xuống.

Tôi kinh hoàng hô lên: “Cẩn thận!”

Thế nhưng chỉ thấy tên thích khách kia ‘hự’ mộ tiếng, một thanh kiếm găm qua đầu. Dục Thiên dơ tay kéo Thanh Nhi lên ngựa, sau đó lại nhanh chóng khua kiếm chém chết vài tên đang lao đến.

Tôi cúi người né một tên thích khách, trong cơn hoảng loạn bỗng sực nhớ ra còn một người. Vội vàng nhảy lên xe ngựa, tôi hốt hoảng gọi lớn: “Hiểu Nguyệt!”

Chiếc xe đã đổ nghiêng, tôi nhanh chóng vén rèm cửa lên. Lê Hiểu Nguyệt kinh ngạc nhìn tôi, sau đó nàng bình tĩnh đáp. “Ta không sao.”

Tôi thấy Lê Hiểu Nguyệt không hề hấn gì, nỗi sợ hãi vừa dâng trào cuồn cuộn như sóng thủy triều lập tức đánh tan. Có tiếng ngựa phi nhanh tới cạnh tôi, giọng Lê Cát Thuần gấp gáp. “Dương công tử, mau đưa công chúa ra khỏi đây, đi đường rừng sẽ không gặp nguy hiểm. Ta sẽ theo sau, mau lên, bọn chúng ngày một đông.”

Nói xong Lê Cát Thuần liền lao nhanh về phía lũ thích khách, tôi nhìn cảnh tượng đầy máu me trước mặt mà không khỏi bủn rủn. Thế nhưng không chậm trễ thêm, tôi nhảy xuống khỏi xe ngựa, đưa tay về phía Lê Hiểu Nguyệt. “Nào, nắm lấy tay ta. Tin ta, đừng sợ.”

Trong khoảnh khắc thời gian như ngừng trôi, tôi bỗng thấy khóe miệng của nàng cong lên. Dưới ánh nắng ban trưa đầy ấm áp, nàng đưa tay, siết chặt lấy tay tôi.

Tiếng binh đao ầm ĩ, mùi máu tanh nồng nặc, tiếng người hô hoán thất thanh… Tất cả tôi đều không nghe thấy, chỉ một mực siết lấy người con gái phía trước vào lòng, ôm nàng thật chặt rồi chạy băng băng qua làn binh đao chém gϊếŧ.

Tôi biết Lê Cát Thuần cùng đội quân tinh nhuệ đang mở đường cho chính mình, cũng không hiểu bản thân lấy đâu ra nhiều tự tin đến thế. Tôi chỉ biết rằng, mình không thể để nàng bị thương, không thể để nàng nhỏ một giọt máu.

Tôi dốc hết sức lực mà bế nàng trong lòng, chạy băng qua những tảng đá mấp mô, lao một mạch vào trong rừng.

Trong lúc đầu óc đang căng lên như một sợi dây, tôi thấy ai đó thật nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cổ mình. Dòng máu chảy trong người như ấm lại, bước chân tôi không ngừng chạy, mặc cho gai nhọn, sỏi đá cứa vào da thịt đau buốt, tôi vẫn ôm chặt lấy nàng trong lòng, quyết không lơi là cảnh giác.

Chỉ là hinh như, hình như tôi nghe được thanh âm nhè nhẹ vang lên trong l*иg ngực.

“Dương Tố Vỹ, đã nắm thì đừng buông.”