Chương 11: Thuốc đắng giã tật

Giờ này khắc này, Tiêu Trạch Viễn bị Ngu Dung Ca nhớ thương vẫn còn ở trong y quán.

Các chấp sự tuy rằng biết được thiếu chưởng môn bởi vì bọn họ mà không cao hứng, nói không chừng còn không muốn nhìn thấy bọn họ, nhưng bệnh nhân là quan trọng nhất, bọn họ chỉ có thể căng da đầu mà dạy dỗ Tiêu Trạch Viễn ít điểm quan trọng cần chú ý khi đến nhà người khác chữa bệnh.

Tiêu Trạch Viễn mặc dù không thích những lời nói lúc trước của bọn họ, nhưng trong chính sự vẫn nghe rất nghiêm túc.

Sau khi đại khái hiểu rõ, hắn lại nhận lấy mấy quyển sách mà các chấp sự đề cử, liền dùng ngữ khí đơn giản khách khí đuổi người.

Các chấp sự trăm lần không yên tâm, cho dù biết biết khả năng sẽ làm hắn phiền chán, nhưng vẫn không ngừng dặn dò: "Thân thể Ngu tiểu thư gầy yếu, trước tiên cần dùng dược tề bồi bổ thân thể một chút, đợi đến khi chuyển biến tốt hơn, mới có thể chính thức trị liệu..."

"Trạch Viễn hiểu."

Nhìn thấy bộ dáng Tiêu Trạch Viễn trước sau như một có lễ ít nói, Tả chấp sự dấy lên một tia hy vọng: "Sau khi sư điệt chế tạo linh dược, có thể cho chúng ta xem qua hay không?”

Tiêu Trạch Viễn nhìn về phía hắn, bình tĩnh nói: "Y quán, không cần nhúng tay vào.”

---- Quá tốt luôn, Trạch Viễn hiểu rõ, nhưng Trạch Viễn không muốn nghe.

Hai vị chấp sự không lay chuyển được hắn, không tiện nói gì nữa, đành phải lui ra. Đợi đến khi đi tới hành lang, bọn họ mới thở dài lắc đầu.

Haiizz, người trẻ tuổi đều muốn chứng minh mình, huống chi thiên phú như Tiêu Trạch Viễn, không nghe bọn họ nói cũng bình thường.

Chỉ hy vọng mọi thứ diễn ra tốt đẹp.

Bên kia, Tiêu Trạch Viễn ở kho thuốc chọn xong dược liệu, rất nhanh bắt đầu điều chế.

Ngay khi nhìn thấy tình trạng của Ngu Dung Ca, trong đầu Tiêu Trạch Viễn lập tức xuất hiện phương thuốc mới.

Hắn bốc thuốc một mạch lưu loát điều chế, trong lòng thoải mái nói không nên lời.

Mấy tháng nay hắn vẫn luôn bị người bên cạnh giáo dục phải tiết kiệm tiền phải hiểu chuyện, lại bị sư phụ đá ra ngoài lịch luyện, cả ngày đều phải giao tiếp với sách vở, đã thật lâu không có nghiên cứu dược lý.

Hiện giờ có Ngu Dung Ca, hắn rốt cục tránh được mấy cái khuôn phép phiền phức kia, lại một lần nữa yên tĩnh một mình.

Mãi cho đến buổi chiều, Tiêu Trạch Viễn mới rốt cục xuất hiện trước mặt Ngu Dung Ca.

Thanh niên trước mắt trước sau như một lạnh lùng ít nói, như hàn sơn cô nguyệt, cao không thể trèo, toàn bộ phòng ốc đều bởi vì hắn xuất hiện mà mà rực rỡ lấp lánh.

Hết thảy thoạt nhìn tựa hồ không có gì khác nhau, ngoại trừ một điểm —— đôi mắt Tiêu Trạch Viễn nhìn về phía Ngu Dung Ca rất sáng ngời.

Ngu Dung Ca là bệnh nhân đầu tiên của hắn, cũng là người đầu tiên ủng hộ hắn như thế, càng là người dám vung tiền như nước.

Mấy tháng nay, đây là lần đầu tiên hắn thoải mái cao hứng như thế, hắn gấp không chờ nổi đem thuốc tới, cũng là muốn cho Ngu Dung Ca khen ngợi hắn.

Đây có thể là lần đầu tiên Tiêu Trạch Viễn chờ mong sự công nhận của người khác như vậy.

Ngu Dung Ca cũng vẻ mặt chờ mong, cho đến khi nàng nhìn thấy Tiêu Trạch Viễn đổ ra một chén thuốc tản ra mùi vị đắng chát nồng đậm, tiên dược này nhìn qua không giống ‘tiên’ chút nào, ngược lại là màu nâu đen, còn có chút sền sệt, còn ở xa mà vị đắng đã đánh tới trước mặt.

Đây là cái thứ kinh dị gì thế?

Ngu Dung Ca hoảng sợ nhìn chén "dầu mỏ" của Tiêu Trạch Viễn, mùi vị nồng đậm nhất thời tràn ngập khoang mũi nàng, còn chưa tiếp xúc với chén thuốc, dạ dày Ngu Dung Ca đã bắt đầu co giật, cảm giác nôn mửa từng đợt từng đợt xông lên.

Thân thể của nàng không chịu nổi giày vò, hiện giờ ngay cả nôn mửa cũng cực kỳ khó chịu, nói không chừng cuối cùng sẽ hộc máu.

Hết lần này tới lần khác Tiêu Trạch Viễn vẫn vẻ mặt chờ mong nhìn cô.

"Đây, đây là thuốc của ngươi?" Sắc mặt Ngu Dung Ca tái nhợt, cố nén hỏi.

"Ừm." Tiêu Trạch Viễn nói: "Chữa bệnh, hiệu quả, rất tốt.”

Ngu Dung Ca cũng muốn trị bệnh, nhưng nàng liếc mắt nhìn thứ đen nhánh kia một cái, cảm giác ghê tởm liền mãnh liệt hơn một phần, hương vị nồng đậm kia bay đến làm nàng cũng sắp ngất đi.

Nàng thật sự nhịn không được, gian nan xua tay về phía Lý Nghi, nhìn thấy Sắc mặt Ngu Dung Ca tái nhợt như thế, Lý Nghi cũng không để ý cái gì khác, vội vàng nâng chén thuốc kia ra khỏi phòng trước, trở về lại mở cửa sổ, Lúc này Ngu Dung Ca lúc này mới rốt cục thở ra một hơi.

Tiêu Trạch Viễn có chút nghi hoặc, hắn nhìn ra Ngu Dung Ca phản cảm kháng cự, nghiêm túc nói: “Thuốc đắng dã tật.”

Ngu Dung Ca ôm ngực, áp chế khó chịu, nàng hít sâu một hơi, trả lời cũng rất đơn giản: "Trở về làm lại.”

Tiêu Trạch Viễn bị vinh quang quét sạch ra khỏi cửa.

Hắn trừng mắt nhìn cửa lớn trước mặt gắt gao đóng lại, vẻ mặt không thể tin được.

Hắn không nghĩ tới Ngu Dung Ca lại có phản ứng này!

Ngày hôm qua cô còn chờ đợi lưu luyến muốn muốn hắn trở về cứu nàng, hôm nay liền trở nên lãnh đạm cường ngạnh như thế, thậm chí ngay cả một câu nhiều hơn cũng không muốn nói với hắn

Tại sao lại như vậy!

Hắn đứng ở trong tiểu viện của Lý nương tử, thân ảnh nhìn qua có chút đáng thương hề hề.

Không lâu sau, Lý Nghi từ phòng Ngu Dung Ca đi ra, Tiêu Trạch Viễn cho rằng nàng muốn nói cái gì đó, không nghĩ tới Lý Nghi đem chén ‘dầu mỏ’ đặt trên bàn đá trong viện... Không phải, đó là tiên dược.

Lý nương tử nhìn hắn, do dự một chút.

Trong nháy mắt, Tiêu Trạch Viễn không hiểu sao ý thức được, Ngu Dung Ca nhất định là sai nàng đem thuốc đổ đi, hơn nữa phải đổ thật xa, đừng để nàng ngửi thấy nữa.

Nhiệt độ bên cạnh Tiêu Trạch Viễn nhất thời hạ thấp.

Lý Nghi dừng một chút, nâng thuốc đến trước mặt Tiêu Trạch Viễn.

Nàng thấp giọng nói: "Tiêu tiên trưởng có muốn hay không. Trước đem nó mang về, lại nghiên cứu?”

Tiêu Trạch Viễn nhìn về phía nàng, cố chấp lặp đi lặp lại: “Thuốc đắng dã tật.”

Hắn từ nhỏ bất luận làm ra cái gì đều được dược tu khác cẩn thận trân quý, đây là lần đầu tiên Tiêu Trạch Viễn bị người ghét bỏ.

Huống chi đả kích này lại là Ngu Dung Ca cho hắn.

Hôm qua nàng còn như vậy ủng hộ hắn!

Thế nhưng hắn muốn nổi giận cũng không cách nào nổi giận, chỉ có thể lặp lại từ này.

Lý Nghi chần chờ một chút, nàng không biết có phải là ảo giác của mình hay không, nàng thế nhưng ở trên người vị thiên chi kiêu tử cao quý thanh lãnh này, cảm nhận được ủy khuất như hài tử?

Suy nghĩ một chút, nàng chậm lại ngữ khí nói: “Thuốc đắng dã tật là không sai, nhưng cũng phải lo lắng đến tình trạng thân thể Dung Ca, nếu uống không được, thuốc tốt bao nấy cũng là lãng phí.”

Lý Nghi liên tục dỗ dành an ủi, rốt cục Tiêu Trạch Viễn cũng thu thuốc của hắn lại.

Lúc Tiêu Trạch Viễn trở lại y quán, tất cả mọi người đều nhận ra khí lạnh từ người hắn phát ra. Hắn đem chính mình nhốt ở trong phòng, mãi cho đến buổi tối cũng chưa ra tới.

Tả hữu chấp sự là người phụ trách tạm thời của y quán và cả Tiêu Trạch Viễn, người khác có thể trốn thanh nhàn, nhưng bọn họ chỉ có thể căng da đầu đi tìm Tiêu Trạch Viễn.

Đêm đã có chút sâu, y quán đã sớm an tĩnh lại.

Nhóm chấp sự đi tới kho dược liệu, xa xa, hai người nhìn thấy Tiêu Trạch Viễn ngồi ở bên cạnh bàn, trên bàn trước mặt chỉ bày một cái ấm thuốc.

Tuy rằng tư thế ngồi của hắn vẫn đoan chính như vậy, trên mặt cũng trước sau như một không có biểu tình, nhưng các chấp sự luôn cảm giác, Tiêu Trạch Viễn tựa hồ đang ở đây... Giận dỗi?

"Trạch Viễn, đã xảy ra chuyện gì?" Hữu chấp sự thăm dò hỏi.

Tiêu Trạch Viễn không nhúc nhích, hai người cho rằng hắn sẽ giữ im lặng trước sau như một.

"Nàng không uống." Không nghĩ tới, Tiêu Trạch Viễn rầu rĩ nói, "Nàng sợ đắng.”

Ngữ khí nghe qua tựa hồ còn có chút ủy khuất, cái này làm cho hắn giống như một hài tử chưa trãi qua chuyện đời.

Hai vị chấp sự nhìn nhau một cái, trong đó một người nói, "Trạch Viễn, có thể cho chúng ta xem không?”

So với ban ngày chống cự, Tiêu Trạch Viễn hiện tại tựa hồ có chút nhụt chí, cam chịu để bọn họ muốn làm gì thì làm.

Hữu chấp sự liền vươn tay, hắn mở ấm thuốc ra, lập tức mùi vị cực kỳ đắng chát vọt ra, thậm chí có chút sặc mũi.

Cẩn thận ngửi một chút, hai vị lão y tu không sai biệt lắm có thể phân biệt được hắn cho cái gì vào, không khỏi nhìn nhau một cái.

"Cái này..."

Tiêu Trạch Viễn thiên tài thật sự là thiên tài, phương thuốc này chưa từng nghe thấy, nhưng cẩn thận nghĩ lại, mỗi một vị thuốc đều nhập thập phần tinh diệu.

"Trạch Viễn, ngươi làm linh dược vẫn là tinh diệu tuyệt luân như vậy, có lẽ có thể cứu mạng rất nhiều đệ tử tiên môn." Tả chấp sự kích động nói.

Tiêu Trạch Viễn vẻ mặt buồn bực, có thể cứu những người khác có ích lợi gì, bị người khác khen ngợi thì có thể như thế nào, Ngu Dung Ca không thích.

Nàng ấy không thích đắng.

Tiêu Trạch Viễn sống lâu như vậy, lần đầu tiên hắn bắt đầu hoài nghi cuộc sống.

Nếu là Tiêu đại lão trong nguyên tác, quan tâm ngươi có uống hay không làm gì, kê thuốc là đã rất nể mặt rồi.

Đừng nói thuốc đắng, dù có thêm độc dược kỳ quái gì đó hay tra tấn người đến đau chết, cũng không ai dám nói cái gì, còn phải hương Tiêu đại lão nói lời cảm tạ.

Nhưng hôm nay Tiêu Trạch Viễn vẫn là một người mới vào nghề, bệnh nhân đầu tiên gặp phải lại trở thành chủ nhân của mình, vẫn là Ngu Dung Ca phá lệ khó đối phó.

Tiêu Trạch Viễn sống nửa ngày buồn bực, cuối cùng ý thức được, hắn vẫn phải giải quyết chuyện này.

Vẻ mặt không chút thay đổi đứng lên, các lão y tu hoảng sợ, vội vàng hỏi: "Trạch Viễn, làm sao vậy?”

Tiêu Trạch Viễn mặt không chút thay đổi: "Làm lại.”

Dừng một chút, hắn lại hỏi: "Làm thế nào mới không bị đắng?”

Về vấn đề này, hắn hoàn toàn không có kinh nghiệm.

Các chấp sự chấn động, mặt trời mọc đằng tây hả, thiếu chưởng môn dầu muối không ăn vậy mà hôm nay lại thỏa hiệp?

Bọn họ càng không nghĩ tới, Ngày hôm qua Ngu Dung Ca còn lưu luyến không rời tiêu Trạch Viễn hôm nay lại xảy ra chuyện thế này.

Bọn họ vốn không sợ nàng nuông chiều Tiêu Trạch Viễn, thiếu chưởng môn bọn họ chính là được nuông chiều mà lớn lên. Kết quả hôm nay nàng một chút cũng không khách khí nể mặt hắn.

Nhưng người ta nói một câu, chính là so với bọn họ ngàn khuyên vạn khuyên đều có tác dụng.

Này…… Này thật là tiểu tổ tông gặp được tiểu bá vương, vỏ quýt dày có móng tay nhọn a!