Chương 7:

Ngu Dung Ca vốn tưởng rằng Tiêu Trạch Viễn chừng mấy ngày tới cũng sẽ không xuất hiện nữa, dựa theo bối cảnh trưởng thành của hắn, ngày hôm qua hẳn là lần đầu tiên có người không nể mặt hắn.

Kỳ thật hôm qua nàng không phải không thể ôn nhu giải thích, nhưng bệnh tật quấn thân, Ngu Dung Ca tinh lực không đủ, lười giải thích.

Tuy nói Tiêu Trạch Viễn là đại lão nguyên tác, nhưng nàng quả thật không có ý định ôm đùi hắn, nàng xác thật muốn tiêu hết tiền trước khi chết, nhưng đối với cái chết một chút cũng không để ý.

Một người chết cũng không sợ, vì sao phải ủy khuất chính mình? Nàng lười cái gì cũng không muốn làm.

Ngu Dung Ca biết Tiêu Trạch Viễn cũng không phải người để ý lễ nghi nhân tình, bằng không hắn cũng sẽ không ở trước mặt bệnh nhân nói nàng sắp chết.

Nàng vốn nghĩ, Tiêu Trạch Viễn tính tình chí thuần, nếu hắn thật sự tức giận, qua hai ngày nàng đợi tâm tình tốt hơn nàng sẽ nói thêm hai câu dỗ dành.

Không nghĩ tới sáng sớm hôm sau Tiêu Trạch Viễn lại mang thuốc đến gặp nàng.

Ngu Dung Ca đối với chén ‘dầu mỏ’ ngày hôm qua còn có bóng ma chưa tan đi, thấy Tiêu Trạch Viễn tới, nàng lập tức cảnh giác có người lại.

Tiêu Trạch Viễn mặc dù là thiên kiêu được sủng lớn lên, nhưng một chút thói quen xấu cũng không có, ngược lại còn là nhân viên nghiên cứu chăm chỉ hiếu học.

Một chút tức giận của hắn đã sớm tiêu tán trong nửa đêm, ngược lại nhìn thấy cô nương trên giường vẻ mặt cảnh giác, chủ động nói: "Tối hôm qua làm lại, ngươi thử lại xem.”

Tiêu Trạch Viễn nói chuyện chậm rãi, mang theo cảm giác ấm áp, làm cho người ta không phát hiện ra sự ngập ngừng khác thường của hắn.

Không đợi Ngu Dung Ca nói chuyện, Lý Nghi đã đi qua, mời Tiêu Trạch Viễn đi vào viện lại cầm lấy tiên dược, cẩn thận kiểm tra qua, nàng mới đẩy cửa tiến vào.

"Dung Ca, Tiêu Tiên Trường xác thật đã nấu thuốc, so với loại thuốc lúc trước ngươi uống hẳn là không sai biệt lắm." Lý Nghi cười nói: "Có thể uống.”

Ngu Dung Ca gật gật đầu, Lý Nghi bưng thuốc tới.

Thật ra thuốc trước kia nàng uống cũng rất đắng, nhưng vẫn còn trong phạm vi chịu đựng.

Nàng nhìn kỹ thuốc tiêu Trạch Viễn mới mang đến, có mùi nhìn qua cũng không khác gì thảo dược bình thường.

Tiêu Trạch Viễn thức đêm cải tiến dược tề, Ngu Dung Ca rất cảm động, trực tiếp uống một ngụm.

Nhìn nàng không kháng cự, Tiêu Trạch Viễn lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tò mò nhìn nàng uống thuốc.

Trước kia lúc hắn ở Dược cốc, chỉ cần ở trong cốc làm tốt chuyện của mình, sẽ có dược tu định kỳ đến phản hồi kết quả, cho nên đây là lần đầu tiên Tiêu Trạch Viễn tận mắt nhìn thấy người khác uống thuốc của mình.

Sau khi uống xong, Ngu Dung Ca bị đắng đến biểu tình vặn vẹo, Lý Nghi vội vàng nhét cho nàng một viện mứt. Đầu lưỡi Ngu Dung Ca tê dại, nhai đến ngụm thứ ba mới nếm được hương vị ngoài thuốc.

Tiêu Trạch Viễn nghi hoặc nói: "Mứt không có dược hiệu, cũng không chữa bệnh, vì sao ăn nó?”

"Chỉ cần là thuốc, cơ bản đều rất đắng." Lý Nghi cười trả lời, "Mứt không trị bệnh, nhưng có thể dùng vị ngọt đè ép vị đắng.”

Tiêu Trạch Viễn đăm chiêu suy nghĩ.

Ngu Dung Ca chậm lại trong chốc lát, vị đắng trong miệng dần dần tiêu tán, chỉ cảm thấy sau khi chén thuốc này vào cổ họng, lục phủ ngũ tạng đều chậm rãi ấm lên, không có kí©h thí©ɧ nội tạng mẫn cảm yếu ớt của nàng, ngược lại có ý hòa hoãn.

Một chén thuốc, nàng vậy mà cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Không hổ là Dược Thánh!

Ngu Dung Ca nâng con ngươi lên, nhìn thấy Tiêu Trạch Viễn còn đứng trong phòng, thân hình thẳng tắp, thập phần đẹp mắt, tâm tình nàng tốt hơn rất nhiều.

Nàng cười nói: "Ngươi còn đứng ngây ngốc ở đó làm gì, có mệt hay không, không phải đêm qua thức cả đêm nghiên cứu chứ? ”

Tiêu Trạch Viễn tựa hồ còn nhớ rõ, ngày hôm qua nàng giống như tư bản lãnh khốc vô tình chỉ nói "trở về làm lại" bốn chữ, nhưng hắn không thể ghi thù quá lâu, bởi vì Ngu Dung Ca lần nữa lại ngọt ngào với hắn.

Kỳ thật y tu làm sao nghe qua nhiều lời hay như vậy, Ngu Dung Ca nhất thời khen phương thuốc này tốt, lúc thì khen Tiêu Trạch Viễn lợi hại, còn phải khen Thần Dược Phong y quán ánh mắt tốt, cuối cùng còn phải khen toàn bộ y tu đều vĩ đại.

Đừng nói Tiêu Trạch Viễn nghe đến đầu óc choáng váng, Lý Nghi cũng sắp mọc nấm trong tai rồi.

Lúc trước nàng cho rằng cô nương xinh đẹp yếu đuối như vậy nhất định là tiểu thư tiên môn thế gia được nuông chiều, nhưng lần này nhiệt tình tràn đầy lại chân thành vỗ mông... Khụ, ca ngợi, từng câu từng câu đều thật tâm khen ngợi, lão luyện thành thạo xuất thần nhập hóa miệng lưỡi trơn tru như vậy, quả thực cùng những người bán hàng rong bên đường không phân cao thấp.

Nhìn hài tử người ta thành thật khen, ánh mắt lóe ra hào quang, liền hận không thể tại chỗ đem Ngu Dung Ca coi là tri kỷ!

Quan trọng nhất là, Ngu Dung Ca không chỉ là ngoài miệng công phu lợi hại, nàng cho tiền là thật nha!

Ngu Dung Ca nhìn về phía Tiêu Trạch Viễn, nàng nghiêm túc nói: "Tiêu huynh, ngươi như vậy là kỳ tài trân bảo của toàn bộ Tu chân giới, làm sao có thể bởi vì tiền tài ngoài thân mà để bủi bặm che mất bảo thạch? Nếu ngươi bị những tục vật này trói buộc lại, mới là tổn thất lớn nhất!”

Lúc này, nàng đã cùng Tiêu Trạch Viễn nói chuyện rất lâu, Tiêu Trạch Viễn đã hoàn toàn quên mất ngày hôm qua mình còn tức giận.

Quả nhiên như nàng nghĩ, Tiêu đại lão hiện giờ còn non nớt thật sự quá dễ lừa.

Trong mắt người ngoài hắn cao quý lễ độ, tiến lùi có chừng mực, đạm mạc, lạnh nhạt cao lãnh, là loại nhân vật được giáo dưỡng rất tốt như mây trời không thể tiếp cận.

Nhưng trên thực tế Tiêu Trạch viễn không thích nói chuyện, một là vì nói lắp, hai là bởi vì hắn chỉ thích nghiên cứu dược lý, thật sự lười để ý đến nhân tình thế thái. Mà lễ phép chỉ có thể nói là yêu cầu giáo dưỡng duy nhất mà chưởng môn Thần Dược Phong yêu cầu hắn.

Vị này trong nguyên tác từ đầu đến cuối đều giữ lại Xích Tử Chi Tâm, chưa bao giờ nhập thế, huống chi là hiện tại.

Tiêu Trạch Viễn bây giờ thật sự rất đơn thuần, bị mấy câu nói của Ngu Dung Ca nâng lên trời, ngay cả bí mật bản thân bị nói lắp cũng nói ra, còn phát ra từ trong lòng cảm thấy nàng là người tốt, là bạn tốt thâm giao, là người duy nhất hiểu hắn!

Trong nguyên tác Tiêu Trạch Viễn chưa bao giờ có người bạn thân thiết nào, cứ như vậy bất tri bất giác thay đổi tương lai, từ nay về sau không thể thay đổi.

Lời nói của Ngu Dung Ca về tiền tài cũng chính là suy nghĩ của Tiêu Trạch Viễn, đây là lần đầu tiên có người đứng ở góc độ của hắn vì hắn bất bình.

Hắn khẽ lắc đầu.

"Ta, ta biết sư phụ không dễ dàng, cũng biết hắn đối tốt với ta." Âm thanh Tiêu Trạch Viễn có chút nhỏ lại: "Ta đã cố gắng, nhưng ta thật sự, thật sự sẽ không.”

Ở cùng Ngu Dung Ca nói chuyện phiếm, hắn nói rất nhiều lời, đây là lần đầu tiên hắn không bận tâm đến tật xấu của mình, trong khoảng thời gian này bao nhiêu buồn bực bất tri bất giác đều phát ra.

Ngu Dung Ca suy nghĩ một chút, nàng nói: "Tiêu huynh có nguyện ý tin ta không?”

Tiêu Trạch Viễn nghi hoặc nhìn về phía nàng.

Ngu Dung Ca nâng con ngươi lên, lộ ra một nụ cười ôn hòa.

Nàng vốn đã xinh đẹp, cười như thế, thật sự cười đến mức lòng người đều mềm nhũn. Nhưng nếu Lý nương tử đã đối với nàng thập phần hiểu rõ, nhất định sẽ cảm thấy nàng cười giống như một tiểu hồ ly.

"Ta có chủ ý, ta muốn gánh vác toàn bộ chi phí Tiêu huynh dùng để nghiên cứu dược lý." Nàng nói: "Huynh cứ chi tiêu theo ý muốn, chỉ cần có thể nghiên cứu ra gì đó hữu dụng, toàn bộ chi phí ta sẽ chi trả.”

Nàng nói thêm: "Đương nhiên, những thứ này không miễn phí, kỳ thật ta dự định thân thể tốt hơn một chút rồi rời khỏi nơi này, nhưng bên cạnh lại không ai chăm sóc.”

Ngu Dung Ca nhìn về phía Tiêu Trạch Viễn, phun ra một điều kiện khiến hắn khó có thể cự tuyệt.

"Ta biết Tiêu huynh hiện giờ đã đạt Kim Đan kỳ, nếu như huynh nguyện ý đi theo ta, ngoại trừ trị bệnh cho ta ra, cũng bảo hộ an toàn của ta, nghe lời ta, từ nay về sau huynh không cần lo lắng những vật ngoài thân này nữa.”

Đơn giản mà nói, Tiêu Trạch Viễn chỉ bán nghệ nàng không thấy đủ, nàng muốn mua cả thân.

Con ngươi trong trẻo lạnh lùng của Tiêu Trạch Viễn hơi mở to, hắn nghi ngờ nói: "Nhưng mà… Nhưng mà Trạch Viễn không đáng giá.”

Hắn bổ sung nói, “Ta thật sự thực tiêu nhiều tiền.”

Cho dù hắn không hiểu tiền tài, nhưng một tông cung cấp cho hắn cũng rất khó, huống chi là một mình Ngu Dung Ca?

Ngu Dung Ca cười cười.

"Ngươi đương nhiên đáng giá." Nàng ôn nhu nói: "Ngươi là bảo vật vô giá.”

Tiêu Trạch Viễn giật mình.

"Hơn nữa, đây không nhất định chỉ là chuyện của một mình ngươi."

Ngu Dung Ca tỉ mỉ giải thích cho hắn: "Đợi đến khi thân thể ta tốt hơn một chút, còn muốn làm ăn, có lẽ sẽ cùng môn phái các ngươi hợp tác, nếu có ngươi làm cầu nối, ta làm việc sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.”

Nàng cười nói: "Cũng chỉ có ngươi mới có mặt mũi lớn như vậy, ngươi nói có phải ta cũng không chịu thiệt hay không?”

Tiêu Trạch Viễn đối với những thứ này không hiểu, tựa hồ cảm thấy Ngu Dung Ca nói rất có đạo lý, hắn chần chờ gật gật đầu.

Từ từ, không đúng.

Tiêu Trạch Viễn chỉ là không hiểu, chứ không phải ngốc, hắn rất nhanh chỉ ra vấn đề: "Ngươi cùng môn phái làm ăn, qua lại trao đổi, rất tốt. Nhưng ngươi chi trả cho ta, chịu thiệt.”

Hắn có chút áy náy nói: "Thành quả cùng phương thuốc, chỉ có thể giao cho môn phái, không thể cho người ngoài. Tiểu thư giúp đỡ ta, không có hồi báo, động không đáy.”

Ngu Dung Ca không nghĩ tới tiểu tử này đầu óc tốt như vậy, nàng vẽ một cái bánh lớn, kỳ thật cũng là vì che giấu chỗ phi logic.

Trong mắt người thường, việc nàng muốn làm quả thật không hợp lý, nào có người không cầu hồi báo coi tiền như rác đâu?

Cho dù thật sự bởi vì Tiêu Trạch Viễn, mà để cho nàng cùng Dược Cốc làm ăn, nhưng phần nàng chi trả cho Tiêu Trạch Viễn, vẫn là số tiền đáng sợ.

Ngu Dung Ca có chút bất đắc dĩ, nàng suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Như vậy đi, sau này ngươi viết sách, lưu lại tư liệu trân quý, đều phải viết do ta tài trợ cho ngươi, như vậy ta cũng có thể lưu danh muôn đời, đây chính là một món lợi lớn, ngươi cảm thấy thế nào?”

Tiêu Trạch Viễn không quan tâm hư danh, nhưng hắn suy nghĩ một chút, cảm thấy đây tựa hồ đúng là chuyện tốt rất lớn, không phí số tiền Ngu Dung Ca bỏ ra, lúc này mới yên tâm gật đầu.

Kỳ thật hắn vẫn là không có kinh nghiệm, bị Ngu Dung Ca dẫn dắt một phen.

Nàng là một người nửa sống nửa chết, lưu lại một cái hư danh cho hậu thế mà thôi, khả năng lúc còn sống cũng không thấy được, chết rồi thì có quan hệ gì với nàng? Đầu tư vào hắn không phải vẫn là cái động không đáy sao.

Nhưng Ngu Dung Ca cũng không phải hoàn toàn bỏ tiền vô ích, nàng cười nói: "Nhưng có một chuyện, nếu ngươi đồng ý, ba năm này ngươi chính là người của ta, ta muốn ngươi hoàn toàn đứng về phía ta, dù cho sau này ta phái ngươi trở về Thần Dược Phong đàm phán hợp tác, ngươi cũng là người của ta, phải vì ta tranh thủ, ngươi nguyện ý không?”

Đây vốn là lẽ đương nhiên, Tiêu Trạch Viễn thuần lương gật gật đầu.

Ngu Dung Ca vui vẻ không thôi, nàng cũng không nghĩ tới mọi chuyện có thể phát triển thuận lợi như vậy.

Về sau vị thiên tài đạo quân Kim Đan kỳ này chính là thuộc hạ của nàng, các dược tu vô duyên vô cớ đưa đến cho nàng!

Suy nghĩ một chút, Ngu Dung Ca lại nói: "Giữa Tiêu huynh cùng ta cũng không cần ký thiên địa khế ước nữa, chỉ cần đảm bảo ta ba điều.”

Tiêu Trạch Viễn không có dị nghị, chỉ ba điều ít ỏi mà thôi, hắn quả thật coi nàng như bạn tri kỷ, mà không phải người bên ngoài.

"Rất đơn giản, điều thứ nhất, ta sẽ thay ngươi chi trả tất cả chi phí, nhưng chỉ cung cấp linh thạch, muốn dùng như thế nào là chuyện của ngươi, ngươi tự mình giải quyết."

"Điều thứ hai, ngươi đối với ngoại giới không quen thuộc, cần dược liệu thì phải giao dịch với Dược cốc, nếu như môn phái của ngươi cũng không có, ngươi có thể đi tìm vài dược tu khác, để cho bọn họ ra mặt đấu giá treo thưởng, ngươi không nên lộ diện."

Nói đến đây, Ngu Dung Ca bổ sung thêm một câu: "Ta có tiền, ngươi có tài, nếu là ra tay hào phóng, rất dễ dàng bị người ta theo dõi, nếu tìm dược thông qua Dược Cốc sẽ an toàn hơn rất nhiều.”

Sau đó nàng nói một điều cuối cùng: "Quan trọng nhất là, ba năm tới ta là lão đại, Dược Cốc y quán đều phải xếp phía sau, ngươi phải nghe theo ta, có chuyện gì ngươi đều phải nói với ta, không thể tự tiện quyết định hoặc rời khỏi ta, ngươi nguyện ý không?”

Tiêu Trạch Viễn hầu như không suy nghĩ, rất nhanh liền gật đầu đồng ý.

Theo hắn thấy Yêu cầu của Ngu Dung Ca rất bình thường, thậm chí phi thường săn sóc, chuyện gì cũng vì hắn mà cân nhắc.

Hắn thật lòng nói: "Dung Ca, ngươi thật tốt.”

Ngu Dung Ca lộ ra nụ cười giảo hoạt: "Ngươi có thể trở về thông báo cho bọn họ.”

Hắc hắc, đại bảo bối Thôn Kim Thú bây giờ đã là người của nàng!