Chương 9: Tự mình bán mình

Ngu Dung Ca cũng ở thiên địa khế ước ký tên xuống, việc này cứ như vậy liền quyết định.

Các y tu khóc không ra nước mắt, ai có thể nghĩ đến lần đầu tiên bọn họ dẫn Tiêu Trạch Viễn ra ngoài lịch luyện, liền trực tiếp cùng người khác ký khế ước ba năm?

Tuy rằng Ngu Dung Ca quả thật rất có tiền, sẽ không có bạc đãi thiên tài thiếu tông chủ của bọn họ, sảng khoái trả một khoản lớn linh thạch, thế nhưng... Nhưng thời gian thiếu tông chủ của bọn họ càng quý trọng a!

Nhìn Ngu Dung Ca sau khi ký xong lại khôi phục bộ dáng yếu ớt, chống nắm tay ho không ngừng, các y tu tâm như đao cắt.

Luôn cảm thấy Ngu tiểu thư dưới bề ngoài bệnh tật thật ra thập phần đắc ý, nhất định là ảo giác của bọn họ chứ, đúng không?

Dựa theo khế ước trị liệu lâu dài đắt đỏ này, hiện giờ Ngu Dung Ca đã là chủ nhân của Tiêu Trạch Viễn, trong ba năm tới, Tiêu Trạch Viễn đều phải ở bên người chiếu cố nàng.

Bình thường mà nói, Tiêu Trạch Viễn thậm chí nên trực tiếp ở nhà cố chủ, để tránh bệnh nhân phát hiện chuyện gì ngoài ý muốn.

Đây cũng là nguyên nhân các chấp sự tìm mọi cách ngăn cản, đến cửa kê đơn thuốc vài lần và chăm sóc bên người là hoàn toàn bất đồng, trước đây là bệnh nhân cầu cứu, sau này là vì cố chủ làm công.

Ngay cả y tu thân phận như bọn họ cũng đã rất nhiều năm không tiếp nhận hiệp ước trị liệu dài hạn như vậy nữa, huống chi là thiếu chưởng môn của bọn họ đây?

Nói tóm lại, Tiêu Trạch Viễn tự mình bán mình.

Bất quá hiện giờ Ngu Dung Ca cũng là khách nhân tạm thời ở nhà Lý nương tử, một mình nàng cũng thôi, không tiện để Tiêu Trạch trực tiếp ở lại.

Cho nên khi các y tu tỏ vẻ muốn dẫn Tiêu Trạch Viễn trở về chuẩn bị, nàng rất thống khoái thả người.

Trước khi đi, Ngu Dung Ca còn không quên suy yếu dặn dò: "Tiêu y sư, nhớ kỹ sớm trở về, bệnh của ta chỉ có ngươi mới có thể trị liệu.”

Các chấp sự trong lòng oán thầm, cái gì gọi là sớm trở về, không biết còn tưởng rằng Tiêu sư điệt là người của nàng.

Nhưng nhìn Tiêu Trạch Viễn gật gật đầu, còn bổ sung một câu "yên tâm", các chấp sự đều tâm như tro tàn.

Mình tự mình bán mình còn hỗ trợ đếm tiền, cũng bất quá là như thế đi?

Lý nương tử tự mình đưa người đến cửa, lúc trở về còn có chút hoảng hốt.

Nàng vốn tưởng rằng Ngu muội muội yếu ớt bất lực chỉ có thể dựa vào nàng, không nghĩ tới chính nàng ngược lại nhìn một hồi náo nhiệt đặc sắc, từ đầu đến cuối một câu không thể nói, hết thảy đều dựa vào Ngu Dung Ca.

Lý nương tử trở lại trong phòng, Ngu Dung Ca tựa vào bên giường, thân hình đơn bạc đến mức làm cho người ta đau lòng, lại ngẩng đầu, hướng nàng ra một nụ cười nông cạn.

Ngu Dung Ca cầm tay Lý nương tử, giọng điệu nhẹ nhàng thì thầm với nàng một phen.

Ngươi là nói, ngươi muốn thuê ta làm quản gia?” Lý nương tử mở to hai mắt.

Ngu Dung Ca gật gật đầu.

"Nếu như ngươi nguyện ý, ta sẽ không bạc đãi ngươi." Nàng thấp giọng nói: "Ta cũng thật sự không còn cách nào khác, hiện giờ chỉ có tỷ tỷ ngươi làm cho ta tin tưởng.”

Ý niệm này trong đầu cũng là Ngu Dung Ca vừa mới sinh ra.

Sự xuất hiện của Tiêu Trạch Viễn mang đến cho cô hy vọng mới, ít nhất cô tin tưởng cô có thể sống thêm năm ba năm nữa.

Trong thế giới xa lạ này, Ngu Dung Ca chỉ có một quyển sách, ngoài ra chính là Lý nương tử hệ thống tìm tới cho nàng.

Lý nương tử không chỉ tâm thiện, làm việc cũng rất nhanh nhẹn, ngoại trừ nàng ra, Ngu Dung Ca chỉ sợ rất khó trong thời gian ngắn tìm được một người có thể tín nhiệm.

Đương nhiên, cho dù Lý nương tử không muốn, Ngu Dung Ca cũng không ép nàng.

Nếu nàng ta có nguyện vọng gì, nàng đều sẽ vui vẻ giúp đỡ

Cho dù muốn tiêu tiền, Ngu Dung Ca cũng càng hy vọng tiêu vào người đáng giá, tựa như Tiêu Trạch Viễn có thể lưu lại tư liệu dược lý quý giá cho hậu thế, lại ví dụ như Lý nương tử có thể ở trong loạn thế như vậy, vẫn thiện lương trợ giúp người xa lạ.

Tay hai người vẫn nắm lấy nhau, dòng nước ấm nho nhỏ hội tụ trong lòng bàn tay các nàng, cũng dần dần ấm áp ngón tay lạnh lẽo của Ngu Dung Ca.

Lý nương tử cúi đầu, nàng không nghĩ bao lâu, liền nhìn về phía Ngu Dung Ca, quyết đoán nói: "Được, ta nguyện ý.”

Nhiều lời hơn nữa đều có vẻ dư thừa, hai người ngươi nhìn nhau một chút, ta nhìn ngươi, cuối cùng nhịn không được đều nở nụ cười.

Buổi tối hôm nay, Ngu Dung Ca cùng Lý nương tử nói chuyện rất lâu, nàng phát hiện quyết định của mình thập phần chính xác.

Lý nương tử tên thật là Lý Nghi, là một nữ nhân làm việc rất sảng khoái gọn gàng, cùng nàng vừa vặn bổ sung cho nhau.

Ngu Dung Ca suy nghĩ tương đối nhiều, thân thể lại gầy yếu, rất nhiều chuyện không có biện pháp tự mình làm. Cô nói một ít suy nghĩ của mình về cuộc sống sau này, Lý Nghi nhanh chóng sắp xếp lại kế hoạch.

Lý Nghi mở cửa hàng trang sức là để kiếm tiền, nhưng mỗi tháng còn phải nộp phí cho thế gia thương minh ở địa phương, thu nhập đến tay kỳ thật không nhiều lắm, ngay cả hậu viện nàng cũng không nỡ trang trí tốt.

Hôm nay đi theo Ngu Dung Ca, kiếm được nhiều hơn trước nhiều.

Bệnh tình hiện giờ của Ngu Dung Ca ngay cả giường cũng không xuống được, nàng vốn muốn đem viện tử của Lý nương tử thuê mấy tháng, chờ tốt hơn một chút rồi mới chuyển nhà, nhưng Lý Nghi nói như thế nào cũng không cần tiền của nàng, không còn cách Ngu Dung Ca đành tùy ý nàng.

Kỳ thật Ngu Dung Ca hào phóng đã làm cho Lý Nghi thập phần kinh hãi, nàng cho tới bây giờ chưa từng gặp qua người như vậy, nói xong lại vung tiền, như thế này làm sao cưỡng lại nổi.

Sau nhiều lần cam đoan bản thân tuyệt đối không để lộ ra trước mặt người ngoài, nàng mới rốt cục buông tha Ngu Dung Ca.

"Có tiền cũng không thể tiêu sài phung phí như vậy, người bại gia như vậy dù có già tài bạc triệu cũng chịu không nổi."

Lý Nghi có chút oán giận, cũng có chút bất đắc dĩ: "Phương thuốc của Vị tiên trưởng kia không phải rất đắt sao, ba năm không biết phải tốn bao nhiêu linh thạch, ngươi tiết kiệm một chút, ít nhất phải chữa khỏi bệnh trước.”

Ngu Dung Ca suy nghĩ một chút, ba năm tiêu một tỷ?

Đúng là có hơi khó khắn, nhưng nàng sẽ nỗ lực!

Bước đầu tiên để tiêu tiền, có phải hay không nên nâng lương cho cấp dưới?

Ngu Dung Ca lặng lẽ nhìn Lý Nghi đang nhắm mắt xoa mũi.

Ừm... Xem ra chuyện tăng lương phải qua một thời gian nữa rồi lại nói, Lý nương tử của nàng tựa hồ còn chưa từ hết kinh hãi đâu.