Chương 18: Cũng chỉ là nhìn qua một lần liền không quên được

Cùng lúc đó, Diệp Kiều cũng đang đối mặt với đám yêu thú, trong đầu nàng không ngừng nhớ lại một kiếm khí thế như hồng của tứ sư huynh chém ra khi nãy, Đạp Thanh Phong dưới chân tăng tốc, bay nhanh tránh né lũ châu chấu.

Nhưng thật sự vẫn không tránh thoát được hoàn toàn, Diệp Kiều sắc mặt không thay đổi, cổ tay lập tức vung chuôi kiếm chặt xuống, thân thể yêu thú lăn xuống, nó gầm lên một tiếng, miệng há toang ra như muốn nuốt chửng nàng vào bụng.

Diệp Kiều giãy giụa muốn từ dưới đất bò dậy, nhưng vẫn bị đôi cánh của con yêu thú quét bay xuống đất, thấy nó muốn nhào tới phía này lần nữa, nàng cầm huyền kiếm trong tay thuận thế chém về phía nó.

Kiếm phong nhu hoà tựa như lưỡi kiếm sắc bén quét qua rồi dừng lại trên người con yêu thú, cắm sâu vào da thịt cứng rắn của nó khiến nó há to miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ, giãy giụa kịch liệt.

Diệp Kiều đâm mạnh mũi kiếm vào cái bụng mềm của nó, sợ nó không chết nên đã dùng lực ấn mạnh thêm hai cái.

Hết lần này đến lần khác chiến đấu không biết mệt mỏi, không ngừng điều chỉnh các tư thế sai sót, nàng thậm chí chưa nhận ra tốc độ của bóng kiếm trong tay mình dần trở nên nhanh hơn và nhẹ hơn.

Như gió, như dao, lao thẳng vào bầy yêu thú, trong tích tắc đâm vào bụng con yêu thú khổng lồ màu vàng khiến thân thể nó ngã xuống, máu chảy đầm đìa trên mặt đất.

Diệp Kiều mệt mỏi khom lưng thở hổn hển, toàn thân ngập tràn vui sướиɠ, mặc dù nàng không thể đạt được uy lực một kiếm gϊếŧ hàng chục con yêu thú như của Mộc Trọng Hi.

Nhưng kiếm pháp nàng cũng đã học được bảy tám phần rồi.

Tiết Dư nhìn thấy một màn này thì thầm kinh ngạc, hiếm khi khen được một câu: "Thích nghi không tồi, tính cả thời gian ở ngoại môn, tiểu sư muội gia nhập tông môn chưa đến nửa năm, trong thời gian mấy tháng có thể vận dụng bảy tám phần thức thứ nhất của Thanh Phong Quyết, xem ra thiên phú trên phương diện kiếm pháp của tiểu sư muội hẳn là không thua gì ngươi."

Điều mà Tiết Dư không thể hiểu được là nếu nàng thực sự có thể lĩnh ngộ thức thứ nhất của Thanh Phong Quyết, tại sao thành tích của tiểu sư muội lại chỉ ở mức bình thường, nấn ná ở ngoại môn?

Mộc Trọng Hi rơi vào trầm tư hoài nghi cuộc đời.

Thật lâu sau, hắn mới khó khăn nói: "Nhưng vấn đề là...Tiểu sư muội còn chưa kịp học Thanh Phong Quyết thức thứ nhất."

Trong hai tháng học, Đoạn trưởng lão chỉ cho Diệp Kiều học Đạp Thanh Phong đặt nền tảng, chưa có thời gian dạy kiếm thức thứ nhất của Thanh Phong Quyết.

Lúc trước, Diệp Kiều nhìn qua một lần đã học được kiếm pháp cơ bản của Thanh Phong Quyết, nhưng nàng sợ bị chú ý, nên vẫn luôn làm qua loa trong các kỳ kiểm tra, vì vậy không có cơ hội luyện tập kiếm pháp một cách hoàn chỉnh.

Đoàn Dự chưa có thời gian để dạy các kiếm pháp khác, Diệp Kiều biết đây là cơ hội tốt để luyện tập, bất kể là trước khi xuyên không hay là hiện tại, nguyên tắc nàng luôn tuân theo là: có thể học thì sẽ học, không thể lười biếng.

May mắn thay, những thứ nàng học được từ trước cho đến nay về cơ bản không khó.

Tống Hàn Thanh nhìn thân ảnh của Diệp Kiều không ngừng xuyên qua đám yêu thú, ánh mắt hơi tối sầm lại, từ khi biết đám người này là chân truyền của Trường Minh Tông, hắn không thể không chú ý đến bọn họ.

Trong tương lai ở đại bỉ, bọn họ sẽ là đối thủ của Nguyệt Thanh Tông.

Đặc biệt là cô gái đang chém gϊếŧ yêu thú, hắn nhìn người rất chuẩn, thiên phú của đối phương chắc chắn không tệ.

Có câu, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, Tống Hàn Thanh da mặt dày, như thể xích mích trước đó không tồn tại, hắn bước đến gần Minh Huyền, cố gắng moi móc tin tức.

"Đệ tử này của Trường Minh Tông là các người tìm ở đâu ra? Nàng là một kiếm tu sao?"

Minh Huyền bị da mặt dày của hắn làm cho khϊếp sợ, nói thật, giữa Trường Minh Tông và Nguyệt Thanh Tông cũng không thực sự thân quen, đặc biệt là vừa nãy hắn còn đánh lén tiểu sư muội của mình, khóe miệng Minh Huyền giật giật, định mắng Tống Hàn Thanh hai câu, nhưng bị Tiết Dư ngăn lại.

Tiết Ngọc khẽ mỉm cười: "Không so được với tiểu sư muội của ngươi." Hắn nhẹ giọng nói: "Diệp Kiều là tiểu sư muội chúng ta nhặt được từ ngoại môn."

"Không thể so được cực phẩm linh căn, nhiều lắm cũng chỉ là trí nhớ khá tốt." Tiết Dư cúi đầu, nghiêm túc suy nghĩ một hồi: "Đại khái là trình độ nhìn qua một lần thì sẽ không quên được."

Tô Trạc ngẩn ra.

Diệp, Diệp Kiều...?

Có phải trùng tên không nhỉ?

Hắn mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.

Nhắc mới nhớ, giọng nói của cô gái này thực sự rất giống với giọng của nhị sư tỷ.

Từ khi nhị sư tỷ xuống núi hoàn toàn không có tin tức, hơn nữa với thiên phú của nhị sư tỷ, nhiều nhất chỉ có thể làm đệ tử nội môn trong một môn phái nhỏ, Tô Trạc chưa từng nghĩ tới đó có thể là Diệp Kiều.

Nhưng bây giờ, dường như hắn không thể không tin được nữa.

Làm sao có thể trùng hợp như vậy, cùng một giọng nói, cùng một cái tên, lại đều là kiếm tu.

Đồng tử Vân Thước khẽ run lên, tin tức này khiến nàng không kịp trở tay.

Nàng đã từng nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Kiều trước đây, nàng ta đúng là nhị sư tỷ...

Giọng nói của Vân Thước có chút yếu ớt, mím môi, ngập ngừng nói : "Diệp Kiều sư tỷ kia cũng là đệ tử chân truyền của Trường Minh Tông sao?"

"Nếu không, ngươi cho rằng ai chúng ta cũng có thể gọi là sư muội sao?" Minh Huyền kinh ngạc nói, sau đó nhìn về phía Vân Thước, thoáng thấy ánh mắt của nàng lộ ra vẻ không cam lòng, cười tủm tỉm nói: "Không thể nào, không thể nào, ngươi thật sự cảm thấy chân truyền là một cái thân phận gì đó rất ghê gớm sao?"

Vân Thước thực sự nghĩ như vậy, hay nói cách khác, nàng không thể chấp nhận một người thua kém mình về mọi mặt, bỗng một ngày cũng giống mình, đều trở thành đệ tử chân truyền.

Nàng hơi né tránh ánh mắt của hắn, "Minh Huyền sư huynh hà tất phải hùng hổ doạ như vậy, ta chỉ mới hỏi có một câu thôi mà."

Minh Huyền cười nửa miệng buông lỏng: "Nếu như ngươi nghĩ vậy, thì ta cũng chịu thôi."

Lời này thực gây ra náo động.

Bên ngoài kết giới đã ngồi xổm bắt đầu xem diễn, tán tu đang cắn hạt dưa nghe được những lời này đều sửng sốt.

"Đệ tử chân truyền của Trường Minh Tông? Những đại tông môn này có điên không? Một đám tiến vào tiểu bí cảnh."

"Mộc Trọng Hi bọn họ bốn đệ tử chân truyền ta đều biết, nhưng tiểu sư muội này đến từ đâu vậy?"

"Chắc là người mới, kín tiếng như vậy, bây giờ mới biết Trường Minh Tông cũng thu đệ tử."

"Nhưng Trường Minh Tông không phải luôn nổi tiếng với hình tượng hiền lành sao? Làm sao có thể làm chuyện độc chiếm cả mảnh dược điền như vậy...?"

Một số tu sĩ theo phe Trường Minh Tông yếu ớt giơ tay, "Có nên nói hay không, tuy hơi trái đạo đức nhưng nhìn cũng ngầu."

"Hơn nữa, tiểu sư muội mới của Trường Minh Tông năm nay còn rất lợi hại."

Kiếm pháp của Diệp Kiều có thể vẫn còn hơi non, nhưng kiếm khí lưu chuyển lại thuần khiết và mạnh mẽ, không thua kém gì một kiếm vừa rồi của Mộc Trọng Hi.

"Cái này thì có gì hơn người." Một tán tu tỏ vẻ khinh thường nói: "Nếu là sư muội Vân Thước, nhất định cũng sẽ làm được."

Giống tán tu bên ngoài, Tống Hàn Thanh cũng thầm nghĩ như vậy.

Tống Hàn Thanh không biết Diệp Kiều, hắn chỉ thấy tức giận đến đau cả bụng.

Nhìn qua một lần là không quên được?!!!

Phải không?!!

Hắn đã bị cái bộ dạng ra vẻ của Tiết Dư làm cho tức điên, ai mà không có một tiểu sư muội có thiên phú dị bẩm chứ?

Tống Hàn giữ chặt Vân Thước, lạnh giọng "Tiểu sư muội, ngươi cũng mau ra trận đi, đây là cơ hội tốt để rèn luyện." Hắn bổ sung: "Sẽ không có nguy hiểm gì đâu, những con yêu thú đó tu vi rất thấp."

"Tống sư huynh, ta không đi... ta sợ." Vân Thước nắm thật chặt ống tay áo Tống Hàn Thanh, nàng lắc đầu, mắt lại đỏ lên, "Bọn chúng trông thật gớm ghiếc."

Tống Hàn Thanh vội muốn chết, không thấy cái tên Trường Minh Tông kia đã gϊếŧ đến điên rồi sao? Nếu lúc này không ra ngoài thể hiện, bao nhiêu hào quang chẳng phải sẽ bị Trường Minh Tông cướp sạch sao.

Tô Trạc thấy vậy, vội vàng vì nàng ra mặt: "Tống sư huynh, tiểu sư muội còn nhỏ."

"Năm nay đã mười sáu tuổi, còn nhỏ chỗ nào." Tống Hàn chịu không nổi nữa: "Nàng ta là hài tử to xác hả?"

Trong lúc hai người tranh chấp, mấy tu sĩ bên ngoài vừa rồi còn nói thay cho Nguyệt Thanh Tông liền câm miệng không dám hó hé.