Chương 20: Tứ sư huynh, ngươi nhìn cho kĩ

Con đường trở về tông môn không tính là yên bình, bởi vì Diệp Kiều vừa mới Trúc Cơ, đối với ngự kiếm không quá thành thạo. Sau nhiều lần cắm đầu xuống đường, cả người đều bị quăng ngã xám xịt, nàng vỗ quần áo rồi đứng dậy, tiếp tục cố gắng thử lại.

Dưới sự hướng dẫn của Mộc Trọng Hi hết lần này đến lần khác, Diệp Kiều mới có thể miễn cưỡng giữ thăng bằng, ít nhất sẽ không bị ngã trước ngã sau.

"Tiểu sư muội, ngươi có quen biết với mấy tên chân truyền của Nguyệt Thanh Tông hả?" Sau khi do dự hết lần này đến lần khác, Tiết Dư nhẹ giọng hỏi.

Vân Thước lúc đó cứ một miệng hai miệng kêu nhị sư tỷ, dường như không giống bộ dáng nhận sai người.

"Chà, đúng vậy." Diệp Kiều trông như thường lệ, nhưng cảm thấy không có gì để nói, "Ta là một cô nhi, được tông chủ của Nguyệt Thanh Tông nhặt về từ khi còn nhỏ, rồi làm một đệ tử nội môn ở đó vài năm."

Tạm ngừng một lát, nàng nhún vai và mỉm cười nói: "Sau đó vì thiên phú quá kém, mấy con chó chê ta là phế vật, thảo dược mà ta đã cực khổ mới hái được bị tông chủ lấy đi đem cho tiểu sư muội mà Nguyệt Thanh Tông mới thu nhận. Ta cảm thấy tức giận nên quyết định xuống núi."

Tiết Dư nghe vậy liền cảm thấy có phần khó chịu.

Mấy người bọn họ từ nhỏ đều là thiên kiêu chi tử, mặc dù cha mẹ hơi khắc nghiệt, nhưng thường ngày đối với họ cũng rất tốt, vậy mà tiểu sư muội mới bao lớn?

Ở tuổi mười lăm, nàng ở Nguyệt Thanh Tông không được coi trọng thì cũng thôi đi, thảo dược vất vả mới hái được còn bị cướp mất.

Tuy chuyện đó Diệp Kiều chỉ nói bâng quơ nhẹ nhàng, nhưng không khó để nhìn thấy sự chua xót bên trong.

Tiết Dư âm thầm hạ quyết tâm, sau này hắn nhất định luyện thật nhiều đan, nỗ lực nuôi tốt tiểu sư muội. Nguyệt Thanh Tông không dưỡng nàng tốt được thì để Trường Minh Tông dưỡng nàng.

Đầu ngón tay của Minh Huyền hơi cử động, không được tự nhiên an ủi nàng hai câu: "Về sau bọn họ còn dám khi dễ ngươi, cứ việc báo tên của ta."

Sau vài giây do dự, hắn lại sửa miệng: "Mà thôi, ngươi có thể báo tên đại sư huynh, hắn tương đối lợi hại."

"Đúng đúng đúng." Mộc Trọng Hi sợ rằng nàng sẽ vì thế mà thương tâm, vì vậy lén lút nói: "Nội môn ở Nguyệt Thanh Tông cẩu đều không muốn, đến Trường Minh Tông làm chân truyền tốt hơn nhiều, chờ đến đại bỉ, nhất định sẽ làm mù mắt chó của bọn họ."

Ba sư huynh vì lo lắng nàng thương tâm đã nói chuyện phiếm suốt chặng đường khiến Diệp Kiều phụt cười, trái tim cũng cảm thấy ấm áp hơn.

——————

Sau khi trở về Trường Minh Tông, bọn hắn báo cáo ngắn gọn với Tần Phạn Phạn về chuyến đi rèn luyện lần này. Khi biết được Diệp Kiều đã lên Trúc Cơ, vị tông chủ đang lơ mơ như sắp chìm vào giấc ngủ giật mình nhảy dựng lên.

"Trúc Cơ?"

Hắn dùng sức vỗ vai Diệp Kiều, bật cười nhẹ nhõm: "Hahahaha, ta nói rồi nha đầu ngươi chắc chắn sẽ làm được."

Hắn đã hoàn toàn quên mất lúc trước đuổi mấy đứa chân truyền này xuống núi là để tông môn được thanh tịnh trong vài ngày.

Triệu trưởng lão ho nhẹ hai tiếng, hẳn cũng bị sốc trước tin này.

Diệp Kiều?

Nha đầu thường xuyên không làm việc đàng hoàng còn thích giở trò kia á?

"Mấy ngày đột phá Trúc Cơ?" Triệu trưởng lão nhìn Tiết Dư, người ổn trọng nhất trong bốn người.

Tiết Dư duỗi một ngón tay ra.

Triệu trưởng lão: "Mười ngày?"

Tiết Dư: "Một ngày."

Hắn suy nghĩ một lúc: "Nói chính xác, thời gian để tiểu sư muội đột phá chưa đến một ngày."

"......"

Bây giờ không chỉ Triệu trưởng lão im lặng mà còn có cả Tần Phạn Phạn.

Tần Phạn Phạn khống chế biểu tình co giật của mình, đột phá Trúc Cơ chỉ trong một ngày?

Hai người liếc nhìn nhau, đồng thời nhận ra vấn đề, khuôn mặt của Triệu trưởng lão hơi nghiêm trọng, "Mấy người các ngươi đi ra ngoài trước, ta có chuyện muốn nói với tông chủ."

Diệp Kiều sao cũng được gật đầu, đúng lúc nàng muốn quay lại viện để nghỉ ngơi.

Sau khi mấy người từ trong điện hoàn toàn rời đi, Tần Phạn Phạn nhảy dựng lên, lo lắng: "Trúc Cơ trong một ngày, lão Triệu này, mấy tên nhãi ranh này không lừa ta chứ?"

Trường Minh Tông của họ còn có thể có đệ tử một ngày Trúc Cơ sao? Cái này hợp lý sao?

Triệu trưởng lão cau mày, " Tiết Dư ngươi còn không yên tâm? Hơn nữa nói dối chuyện này đối với đứa trẻ đó cũng không có lợi gì."

"Ta chỉ là không nghĩ ra, nha đầu này thật sự chỉ là trung phẩm linh căn?"

"Tốc độ mà nó hấp thu linh khí không chậm, thậm chí ta cảm giác có đôi khi còn nhanh hơn so với mấy sư huynh của nó."

"Sao có thể." Tần Phạn Phạn là người đầu tiên phủ nhận, "Mấy sư huynh của con bé đều là cực phẩm đơn linh căn."

"Cho nên ta mới cảm thấy con bé kì lạ." Triệu trưởng lão chắp tay sau lưng, nghĩ mãi không ra, theo lý thuyết thì thạch thí nghiệm hẳn là không có vấn đề gì, nhưng thiên phú của Diệp Kiều cũng tuyệt đối không thể thấp như vậy.

Ít nhất phải là thượng phẩm.

Tần Phạn Phạn vẫy tay, " Thôi bỏ đi, đợi sau này đến Vấn Kiếm Tông tham gia đại bỉ thì cho Diệp Kiều đi Kiếm Quật của Vấn Kiếm Tông kiểm tra. Thạch thí nghiệm ở nơi đó chắc chắn không có khả năng sai."

*

Trong vài ngày trở về Trường Minh Tông, có lẽ sau khi ra ngoài rèn luyện một chuyến ai cũng vô cùng mệt mỏi, không ai rảnh làm mấy trò quỷ, khiến mấy trưởng lão nội môn hài lòng sâu sắc.

Trên thực tế, nguyên nhân chủ yếu của trạng thái sóng yên biển lặng này là do Diệp Kiều tự nhốt mình trong phòng mấy ngày qua, thỉnh thoảng nàng sẽ đến chỗ của Tiết Dư hỏi xin hắn một ít vật liệu.

Nàng đang nghiên cứu một loại đồ vật, muốn thử xem có thể thành công hay không.

Diệp Kiều lăn lộn hơn mười ngày, lật xem lượng lớn điển tịch trong Tàng Thư Các, cuối cùng cũng thu thập xong những đồ vật mình muốn. Vào thời điểm đó, nàng cầm một chiếc chảo sắt và một đống vật liệu mà chỉ có nhóm khí tu sử dụng, ngồi trên mặt đất bằng phẳng của ngọn núi phía sau, nàng không ngừng thêm mọi thứ vào chảo.

"Tiểu sư muội!"

Đúng lúc này, Mộc Trọng Hi lao vào, "Trưởng lão Thành Phong Tông đến tông môn của chúng ta, sư phụ bảo chúng ta hôm nay an phận chút, đừng gây thêm rắc rối cho người."

Diệp Kiều đến lông mày cũng không động, nàng mờ mịt "Ồ" một tiếng, "Thành Phong Tông?"

"Có phải là tông môn nhân yêu mà ngươi từng nói không?"

Mộc Trọng Hi trịnh trọng gật đầu: "Không sai."

"Trưởng lão của bọn họ đến nơi này của chúng ta làm gì?" Diệp Kiều không hiểu.

Mộc Trọng Hi tuỳ ý ngồi xuống, "Thời gian từ đây đến đại bỉ chỉ còn nửa năm, này không phải là các tông môn muốn tới điều tra thực lực của đệ tử chân truyền sao?"

"Mọi người đều muốn lấy thứ hạng tốt, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng."

"Ai." Mộc Trọng Hi cúi đầu nhìn đồ vật trong chảo của Diệp Kiều, trong đầu hiện lên dấu chấm hỏi: "Cái này là cái gì? Tại sao lại có hương vị kỳ quái như vậy?"

Diệp Kiều đẩy hắn ra, "Ta đang làm một thứ đồ vật."

"Đồ vật gì?"

Diệp Kiều vẻ mặt thâm trầm: "Nó được gọi là bom."

Mộc Trọng Hi nghe vậy liền ngây ngốc.

Hắn luôn có cảm giác tại thời điểm tiểu sư muội mân mê mấy món đồ kỳ lạ, hắn chỉ có thể ở bên cạnh ngơ ngác như một tên ngốc.

"Vậy khi nào ngươi có thể làm xong?" Hắn nói:" Lát nữa sư phụ sẽ đưa trưởng lão của Thành Phong Tông đi tham quan tông môn của chúng ta."

Nếu có sự cố gì xảy ra, thì không ổn.

Hơn thế nữa......

Mộc Trọng Hi nuốt nước miếng, nhìn đồ vật trong chảo của Diệp Kiều, hắn cảm thấy cái này... không giống như đồ vật mà một người bình thường sẽ làm.

Bom có phải là loại pháp khí mới nhất không?

Diệp Kiều hồn không thèm để ý ừ một tiếng, "Đừng lo lắng, đây chỉ là một cái đồ vật nhỏ."

Nàng đã mất một thời gian dài để đọc qua các đại điển tịch mới tìm được những viên đá tương tự như thuốc súng và các vật liệu có thể thay thế khác, kết hợp với kiến thức hiện đại mà nàng học được, chắc chắn sẽ không có sai sót.

"Tứ sư huynh." Diệp Kiều lộ ra bộ dáng ngoan ngoãn rồi tươi cười, thanh âm trong trẻo: "Ngươi chỉ cần nhìn là được."

Mộc Trọng Hi nhìn thấy nàng cười như thế, lông mao hắn liền dựng đứng.

Không biết tại sao, mỗi lần ở cùng với tiểu sư muội, hắn đều có dự cảm không lành.

Diệp Kiều ngồi trên mặt đất, cúi đầu mân mê nửa canh giờ, rốt cuộc cũng đại cáo thành công, nàng vỗ vỗ tay áo bụi bặm, đứng dậy khỏi mặt đất rồi thở ra một hơi.

"Tứ sư huynh. Ngươi nhìn cho kĩ."

Nàng hô to một tiếng: "Sấm sét."

Sau đó hướng cách đó không xa, ném thẳng quả bom trong tay qua.