Chương 22: Hành vi bỏ trốn không biết xấu hổ này đều là học tiểu sư muội sao?

Nếu hắn còn tiếp tục cười nữa nàng sẽ cho rằng thần hắc ám Gunara sắp sửa hiện thế mất, Diệp Kiều nhanh chóng xé bỏ lá bùa trên người của Mộc Trọng Hi: "Hiệu quả có vẻ không tồi."

Mộc Trọng Hi cười nửa ngày cả cơ mặt đều đã cương cứng, sau khi dừng lại, hắn lắc đầu rồi ngửa đầu ngã xuống đất, phát ra âm thanh yếu ớt: "Đâu chỉ không tồi, âm thanh vừa rồi đến cả ta cũng thiếu chút cho rằng mình bị tẩu hỏa nhập ma."

Tiếng cười kia ai nghe xong mà chả bị dọa sợ.

"Mà nói chứ phù tu các ngươi đều biết chơi như vậy sao?" Mộc Trọng Hi mấy ngày nay bồi tiểu sư muội thử nghiệm đủ loại bùa chú hoa hoè loè loẹt, gần như quên mất sự thật Diệp Kiều là một kiếm tu.

Làm gì có kiếm tu nào vẽ bùa lợi hại như vậy.

Diệp Kiều thậm chí còn không nhấc mí mắt lên, "Đừng bôi nhọ ta, ta là một kiếm tu chính thống."

"Vẽ bùa chỉ là nghiệp dư." Phải biết rằng nguyên chủ ban đầu là lựa chọn chức nghiệp kiếm tu ở Nguyệt Thanh Tông, loại tông môn mà khắp nơi đều toàn là phù tu.

Diệp Kiều thích trở thành thích khách hơn là pháp sư.

Mộc Trọng Hi nghĩ đến uy lực của mấy lá bùa đó, ha hả cười hai tiếng.

Nghiệp dư?

Làm gì có nghiệp dư nào vẽ bùa tốt như vậy?

Diệp Kiều thừa dịp trốn học này luyện chế một số viên Hồi Linh Đan, chuẩn bị đem chúng xuống chân núi để bán lại.

Không biết có phải là do nàng không dùng đan lô luyện chế hay không mà những đan dược nàng luyện bằng nồi to đều có hình dạng kỳ quái.

Có lồi có lõm, tất cả đều là hình thù quái dị, lại còn không đồng đều.

Bởi vì diện mạo khó coi của chúng, nàng định giá rất thấp, cho dù thế thì cũng chẳng ai muốn một viên đan dược có hình thù kỳ quái như vậy, mọi người đều sợ ăn nhầm lại bị cái gì đó, Diệp Kiều thở dài trong lòng, mọi người sao lại trông mặt mà bắt hình dong chứ.

——————

"Phù này ngươi vẫn chưa vẽ xong hả?" Mộc Trọng Hi một tay chống cằm, cúi người nhìn Diệp Kiều vẽ vời trên lá bùa.

Diệp Kiều siết chặt lá bùa bị hỏng trong tay, "Lại hỏng một lá."

Mộc Trọng Hi hết lần này đến lần khác chứng kiến nàng thất bại, suy nghĩ một lúc, đưa ra lời khuyên: "Hay là ngươi đi hỏi Minh Huyền đi?"

"Để ta thử lại. Nếu thất bại lần nữa, ta sẽ tìm nhị sư huynh hỏi một chút." Tuy Minh Huyền có thể sẽ nghi ngờ đầu óc nàng có vấn đề, không lo làm kiếm tu cho tốt, lại đi học vẽ bùa.

"Người từng học vẽ bùa ở Nguyệt Thanh Tông sao?"

Diệp Kiều quay lại nhìn hắn, nghĩ một lúc, "Ừ." Lúc trước đúng thật là nàng đã học được dựa vào hình ảnh nhóm phù tu vẽ bùa trong ký ức của nguyên chủ khi còn ở Nguyệt Thanh Tông.

"Nguyệt Thanh Tông được người giới tu chân gọi là nơi của những phù tu chính thống." Mộc Trọng Hi chậm rãi nói: "Trong giới tu chân vẫn luôn tồn tại chuỗi khinh bỉ*. Bọn họ xem thường những phù tu xuất thân từ các tông môn khác, nếu Nguyệt Thanh Tông phát hiện ngươi đã học được phù của họ, ta có thể tưởng tượng ra sắc mặt bọn họ khó coi đến mức nào."

*(tiếng Trung: 鄙视链) giống như chuỗi thức ăn, người cho là mình ở vị trí cao hơn khinh thường những người ở dưới, gần giống từ thượng đẳng.

Đây là lần đầu tiên Diệp Kiều nghe được loại chuyện này.

Nghĩ kỹ lại thì sự phân biệt đối xử ở đại tông môn so với nơi làm việc ở hiện đại thực sự cũng không kém hơn bao nhiêu. Trong ký ức của nguyên chủ, Nguyệt Thanh Tông chính là như thế, thân truyền xem thường nội môn, nội môn xem thường ngoại môn, ngoại môn xem thường tạp dịch.

Mà tạp dịch thì coi thường người của tiểu tông môn.

Thật là vô lý.

Mộc Trọng Hi dời ánh mắt sang cây bút Diệp Kiều đang cầm, rồi thở dài nặng nề, "Còn nữa, tiểu sư muội, ta nghe nhị sư huynh nói nếu muốn cải thiện chất lượng của lá bùa thì tốt nhất là sử dụng cây bút lông sói tốt một chút."

Diệp Kiều giật mình, "Ồ."

"Nhưng những cây bút khác rất đắt."

"Chắp vá mà dùng vậy." Nàng tùy tiện nói: "Nói cho cùng làm người không nên quá đua đòi."

Mộc Trọng Hi nhìn đầu bút lông đã phân nhánh của Diệp Kiều, khóe miệng giật giật nhận ra tiểu sư muội của mình thực sự không giống những cô gái khác.

Dùng loại bút này, có quỷ mới thành công.

"Ta ở đây có một cây bút lông sói không sử dụng đến." Hắn lục lọi trong túi không gian, nhanh chóng lấy ra một cây bút màu tím phát ra ánh sáng nhàn nhạt, trên thân có khắc phù văn đặc thù, đặt trên tay nặng trĩu.

"Nó thuộc loại pháp khí trung phẩm." Đây có lẽ là lần đầu tiên Mộc Trọng Hi tặng đồ cho người khác, hắn gãi đầu: "Sau này sẽ tìm cho ngươi cái tốt hơn."

Hắn không phải phù tu, cây bút lông sói này được hắn mua từ chợ đen.

Diệp Kiều không làm giá, nàng nhận ngay lập tức, sự thật chứng minh những thứ đắt tiền nhất định có chỗ đáng giá, khi vẽ bùa không bị đình trệ, phù văn phức tạp được khắc vào trong lá bùa, hình thành chú ấn màu vàng kim, cộng với tốc độ được gia tăng, nàng sớm thu bút liền mạch lưu loát hoàn thành lá bùa.

Ánh sáng vàng nhạt từ từ sáng lên, cho thấy lá bùa không bị phế bỏ.

Trái tim đang treo lơ lửng của Diệp Kiều rốt cuộc cũng được thả lỏng.

Nhưng mà giây tiếp theo, lá bùa phát ra ánh sáng chói lọi, những ký tự màu đen xuất hiện ở góc dưới của lá bùa, giống như một loại biểu tượng đặc biệt nào đó, lại giống như những văn tự chỉ có trong thời viễn cổ.

Diệp Kiều ngơ ngác vuốt nhẹ cổ văn cổ quái góc dưới lá bùa, "Đây là cái gì?"

Kim quang xuất hiện chỉ trong nửa khắc, nhưng toàn bộ trưởng lão Trường Minh Tông không hẹn mà cùng ngửa đầu nhìn về phía kim quang rơi xuống.

— "Thiên Đạo chúc phúc."

Tần Phạn Phạn đứng dậy, bởi vì có Thiên Đạo che chở, hắn không thể cảm nhận được nơi kim quang rơi xuống, hắn nhìn lên trời, đáy mắt lóe lên vài phần suy nghĩ sâu xa.

Là chúc phúc của đứa nhỏ Minh Huyền? Hay là Tiết Dư?

Không chỉ bọn họ, động tĩnh lần này lớn đến nỗi ngay cả tông chủ của tông môn khác cũng bị kinh động.

"Là ai?"

"Thiên Đạo chúc phúc? Hình như là từ phía Trường Minh Tông."

"Mộc Trọng Hi? Hay Chu Hành Vân?"

"Là Minh Huyền sao?"

Trong lúc nhất thời, đại tông môn xôn xao bàn luận đủ kiểu, tất cả bọn họ không thể kìm nén muốn đến Trường Minh Tông một chuyến để tìm hiểu.

Đương sự gây ra kinh động này vẫn đang choáng váng.

"Thiên Đạo chúc phúc." Mộc Trọng Hi lẩm bẩm lặp lại từ đó, thần sắc dần trở nên nghiêm túc, "Ngươi thực sự là phù tu?"

Hắn nhanh chóng sửa lời, ánh mắt nóng bỏng: "Hóa ra ngươi thật sự có thể kiếm phù song tu a."

Mộc Trọng Hi chưa bao giờ chân chính nhìn thấy người lưỡng đạo song tu, hắn chỉ nghe nói tổ sư của Trường Minh Tông bọn họ năm đó là kiểu nhân vật kinh tài tuyệt diễm này.

Không ngờ tới một ngày, tiểu sư muội nhà mình cũng có thể làm được.

Diệp Kiều không biết điều này có ý nghĩa gì, "Vậy, tứ sư huynh, Thiên Đạo chúc phúc là gì? Có công dụng đặc biệt nào không?"

So với Thiên Đạo chúc phúc, nàng quan tâm đến những lợi ích mà thứ này có thể mang lại hơn.

Mộc Trọng Hi suy tư, "Công dụng đặc biệt? Người được Thiên Đạo chúc phúc đại biểu cho việc được Thiên Đạo công nhận, sau này ngươi bán bùa, giá cả tăng ít nhất gấp năm lần."

Mắt của Diệp Kiều sáng rực lên.

— trên đời lại có loại chuyện tốt như vậy?

"Hơn nữa theo như ta biết, ngay cả thân truyền của Nguyệt Thanh Tông, những người tự xưng là phù tu chính thống, cũng không có ai được Thiên Đạo chúc phúc. Không bao lâu nữa sẽ có tin tức tông môn của chúng ta có người được Thiên Đạo chúc phúc, đến lúc đó bọn họ kiểu gì cũng đen mặt." Mộc Trọng Hi càng nói càng đắc ý, khóe miệng nhếch lên, như thể đã thấy cảnh tương lai những người kia bị vả mặt.

Hắn quay đầu lại nhìn sư muội nhà mình.

"Đúng rồi, Diệp Kiều, ngươi đã vẽ phù gì vậy?"

Trận pháp phù? Phòng ngự phù? Hay là công kích phù?

Diệp Kiều do dự trước ánh mắt mong đợi của tứ sư huynh: "Bò sát phù."

Thứ này là gì? Mộc Trọng Hi cảm thấy không ổn khi nghe cái tên này, "Cụ thể là có tác dụng gì vậy?"

Giọng nói của nàng ngày càng thấp: "Người bị dán phù sẽ bò trên mặt đất như động vật bò sát."

Hắn trầm mặc.

Hắn nên nói gì đây, nửa ngày, thiếu niên nghẹn lời nói: "Không hổ là ngươi a. Tiểu sư muội."

Ngay cả được Thiên Đạo chúc phúc cũng không theo con đường bình thường.

Diệp Kiều cầm lá bùa của mình, nàng cũng rất ưu thương.

Nếu sớm biết sẽ được Thiên Đạo chúc phúc, nàng đã vẽ một lá bùa bình thường.

Vài ngày qua, Diệp Kiều trầm mê trong đống đồ vật kỳ lạ, không có thời gian đến lớp, Mộc Trọng Hi cũng bỏ học với nàng, điều này khiến hai vị sư huynh còn lại cảm thấy mình đã bỏ lỡ điều gì đó.

"Hai người các ngươi mấy ngày nay đang lén lút sau lưng chúng ta làm gì?"

Minh Huyền mở cửa phòng, ánh mắt đầy nghi ngờ.

Diệp Kiều cất lá bùa của mình đi, nhìn thấy người đến, nàng nhiệt tình vẫy tay, "Nhị sư huynh, tam sư huynh, chào buổi tối."

Tiết Dư mỉm cười gật đầu, nắm lấy tứ sư đệ, " Chào buổi tối, tiểu sư muội, ta tới tìm tiểu sư đệ."

Mộc Trọng Hi: "Hả?"

Hắn mơ hồ có dự cảm xấu.

Tiết Dư nói: "Ở đây ta có một ít đan dược mới vừa luyện chế, đang cần người thử dược." Hắn đặt tay lên vai Mộc Trọng Hi rồi mỉm cười: "Nào, sư đệ."

"......"

Tam sư huynh, có gì thì từ từ nói chuyện a.

Hắn nhớ rõ như in lần trước Tiết Dư đầu độc mấy đệ tử nội môn nên bị phạt nhốt ở cấm địa, nghe được lời này, sau lưng Mộc Trọng Hi chợt lạnh, cất bước liền chạy.

Không cần a!

Diệp Kiều thấy thế cất lá bùa vào rồi đi theo ra ngoài.

——————

"Thiên Đạo chúc phúc. Là ai làm ra động tĩnh lớn như vậy?" Chu Hành Vân nheo mắt lại rơi vào trầm tư, tiểu sư đệ? Hay là...tiểu sư muội mới tới của hắn?

Tần Phạn Phạn nói, "Ta không rõ, đợi lát nữa gọi mấy đứa nhãi ranh đến hỏi sẽ biết thôi."

"Lại nói, đám nhóc đó đã trốn học được mấy ngày rồi."

Hắn hơi lo lắng sốt ruột nói.

Thần sắc của Chu Hành Vân ngay thẳng lại, "Bọn họ trốn học?"

Tần Phạn Phạn nói đến cái này liền tức giận, gõ gõ mặt bàn, nghiến răng nghiến lợi: "Không chỉ có trốn học, còn là do Diệp Kiều dẫn dắt tập thể trốn học."

Quên đi.

"Con đi xem bọn họ." Chu Hành Vân dưới ánh mắt đau khổ của sư phụ nhà mình, bất đắc dĩ mở miệng .

Hắn cảm thấy nếu mình thực sự không quản bọn họ, đám sư đệ sư muội của hắn có thể bay lên trời lắm.

——————

Kỳ thật trước khi Diệp Kiều đến, ba người Minh Huyền liền thích tụ tập lại một chỗ, Tiết Dư muốn nghiên cứu phương thức luyện đan của mình, Minh Huyền, một phù tu yếu đuối không thể tự lo cho bản thân, chắc chắn sẽ không thể đem hắn ra thí nghiệm, vì vậy chỉ có thể sử dụng tiểu sư đệ.

Mộc Trọng Hi bây giờ chỉ cần nhìn đến Tiết Dư liền thấy đau răng, hắn vận Đạp Thanh Phong, giẫm lên kiếm rồi bay thẳng về phía bầu trời, chuẩn bị thoát khỏi hai người này.

Tiết Dư ở phía sau mỉm cười như mấy nhân vật phản diện xấu xa trong phim truyền hình, "Cứ trốn đi, ngươi trốn không thoát đâu."

Minh Huyền cũng thương hại nói, "Hôm nay ngươi có kêu rát họng cũng không có ai tới cứu ngươi."

"Chấp nhận số phận đi, tiểu sư đệ."

Diệp Kiều giẫm huyền kiếm dưới chân, đuổi theo phía sau hô to, "Đừng chạy! Tứ sư huynh, chúng ta sẽ không làm hại ngươi."

Nhưng ba người họ thực sự rất giống mấy tên biếи ŧɦái ý đồ cưỡng bách thiếu niên lạc lối a!

Hai sư huynh đứng trên kiếm của Diệp Kiều đuổi theo, Tiết Dư không quên kêu gọi: "Tứ sư đệ!! Lần này ta tuyệt đối sẽ không làm ngươi khó chịu."

Bốn người tốc độ cực nhanh.

Nơi họ đi qua giống như châu chấu quá cảnh không một ngọn cỏ.

Mộc Trọng Hi ở phía trước điên cuồng chạy trốn, ba người Minh Huyền ở phía sau đuổi theo.

Chu Hành Vân chứng kiến một màn như vậy: "..."

Thì, rất náo nhiệt.

Dù sao, từ sau khi tiểu sư muội đến, Trường Minh Tông không thể nào yên tĩnh nổi.

Ngay cả người như Chu Hành Vân, còn sống nhưng không khác gì người chết, cũng bị kí©h thí©ɧ tới.

Đại sư huynh lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn các sư đệ sư muội bay tới bay lui trên bầu trời như người chim, ngay cả kiểu người không bao giờ vui mừng ra mặt như hắn cũng không nhịn được mà cong khóe miệng, hắn giơ tay phất lên, một gió bay qua đánh Diệp Kiều rơi từ thân kiếm xuống.

Tiết Dư là người đầu tiên tiêu sái hạ cánh bằng một đầu gối, không đợi hắn bày ra tư thế soái khí xong, Mộc Trọng Hi đã bị dư âm của cơn gió đánh tới, chật vật từ trên kiếm rớt xuống.

Tiết Dư theo bản năng nhanh tay lẹ mắt tiếp được hắn.

Cuối cùng, hai người nhìn nhau thâm tình trong tư thế ôm công chúa.

Cảnh này thực sự rất cay mắt.

"Các ngươi đang làm gì vậy?" Âm thanh thanh lãnh vang lên.

Chu Hành Vân tay áo thậm chí còn không động, cứ như vậy bình tĩnh nhìn họ.

Tiết Dư thường ngày chính là sợ vị sư huynh này, vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt của đại sư huynh nhìn mình một cách kỳ dị.

Tiết Dư buông tay ra, giọng nói cố gắng duy trì bình tĩnh: "... Đại sư huynh. Ngươi nghe ta giải thích."

Hắn thực sự không phải biếи ŧɦái a!

Biểu cảm của Diệp Kiều và Minh Huyền cũng đông cứng lại rồi, nàng sợ bị đánh nên vội vàng giẫm huyền kiếm, nuốt nước miếng: "... Đại sư huynh, ngươi nghe chúng ta giải thích."

"Mọi chuyện không phải như ngươi nghĩ đâu."

Chu Hành Vân bình tĩnh lại một lúc.

Có lẽ, các sư đệ sư muội này của hắn... thực sự đều điên rồi?

Bốn người chỉnh tề đứng ở một chỗ, không ai dám hé răng, ánh mắt Chu Hành Vân lạnh lùng, thong thả ung dung chuẩn bị tính sổ với cái đám này: "Ta nghe nói bốn người các ngươi mấy ngày nay trốn học?"

Minh Huyền theo bản năng biện giải: "Không phải. Huynh nghe ai nói?"

"Nhất định là có người muốn vu khống chúng ta - những người trong sáng hiền lành."

Mộc Trọng Hi vội vàng phụ họa: "Đúng vậy."

Chu Hành Vân lạnh lùng cười, trong phút chốc hai người an tĩnh như gà.

Lần đầu tiên, Diệp Kiều biết được cảm giác áp bách của đại sư huynh là gì, nàng nhạy bén nhận thấy nếu hôm nay không làm gì đó, có lẽ bốn người họ sẽ phải lập tổ đội cùng nhau vào cấm địa ngồi.

Đầu óc nàng nhanh chóng nhảy số, vội vàng ngắt lời Chu Hành Vân trước khi đối phương kịp nói: "Đại sư huynh, ngươi cảm thấy năm nay đệ nhất tông môn của tu chân giới sẽ là nhà nào?"

Chu Hành Vân cau mày, mặc dù không hiểu tại sao nàng lại hỏi câu này, nhưng vẫn trả lời: "Hàng nghìn năm nay, Thành Phong Tông và Vấn Kiếm Tông luôn thay phiên đứng ở vị trí thứ nhất. Năm nay, xét về sức mạnh, thực lực hai tông không phân cao thấp."

"Vì vậy năm nay vẫn chưa biết được vị trí đệ nhất sẽ rơi vào tay ai."

Diệp Kiều tươi cười, mắt đối mắt với Chu Hành Vân: "Vậy thì nếu đại sư huynh nỗ lực hơn chút, chúng ta có thể trở thành đệ nhất tông môn trong giới tu chân không?"

"?"

Đôi mắt của thiếu nữ sáng lấp lánh, như thể chỉ cần Chu Hành Vân gật đầu, Diệp Kiều ngay lập tức sẽ để hắn đi đường quyền hỏi thăm Vấn Kiếm Tông, chân giẫm Thành Phong Tông.

Thái dương hắn nổi lên gân xanh, nỗ lực duy trì tâm bình khí hòa, liều mạng tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, bình tĩnh: "Không thể." Hai từ như rít ra từ kẽ răng.

Diệp Kiều ngay lập tức thay đổi sắc mặt: "Đại sư huynh, ngươi làm ta quá thất vọng rồi."

Chu Hành Vân:"?"

Hắn nghẹn họng, nhất thời không thể bắt kịp mạch não của tiểu sư muội.

Mộc Trọng Hi nhìn đại sư huynh hiếm khi bị khựng lại, nháy mắt hiểu ra cái gì gọi là đánh đòn phủ đầu, "Đúng vậy đại sư huynh, ngươi thậm chí không thể dẫn dắt Trường Minh Tông chúng ta trở thành đệ nhất tông môn trong giới tu chân, thực sự làm chúng ta quá thất vọng rồi."

Minh Huyền cũng mỉm cười nhận ra ý đồ của hai người họ, hắn không chút để ý nương theo: "Đúng vậy, quả thực làm chúng ta quá thất vọng rồi."

Diệp Kiều thừa dịp đại sư huynh đang mộng bức, vào lúc này dẫn đầu kéo người gần mình nhất là Minh Huyền bỏ chạy.

Theo sau hai người hỏa tốc rút lui, Mộc Trọng Hi cũng túm lấy Tiết Dư đang bị chậm nửa nhịp, trong khoảnh khắc bốn người họ bỏ trốn mất dạng.

Sau khi Chu Hành Vân phản ứng lại, hắn trầm tư: "..."

Phong cách chạy trốn dứt khoát không biết xấu hổ này đều là học hư từ tiểu sư muội sao?