Chương 25: Đương nhiên là lựa chọn dùng vật lý để đánh bại ma pháp

"Chào." Mộc Trọng Hi thấy thế cũng vươn cổ vẫy tay với hắn ta.

Đoạn Hoành Đao thấy hai người to gan như vậy, hắn cũng lấy hết can đảm, hướng về phía Tống Hàn Thanh nói "Chào".

Tống Hàn Thanh: "..." Đệt.

Sắc mặt hắn tái nhợt, mùi hôi xộc lên mũi khiến hắn thiếu chút nữa ói ra mật, vậy mà ba người kia người sau so với người trước còn đáng giận hơn, lần lượt chào hắn.

"Diệp, Kiều." Tống Hàn Thanh nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ này, hận không thể chém người này ra thành từng mảnh.

"Ngươi tính hù doạ ai vậy?" Diệp Kiều lúc này không sợ hắn, "Ở bên ngoài ngươi không thể đánh bại sư huynh ta, bây giờ tất cả đều đang trong bụng yêu thú, ngươi vậy mà còn kiêu ngạo được?"

Nàng chỉ vào hai người bên cạnh, "Ngươi không thấy rõ tình hình hiện tại à? Ba người chúng ta mỗi người cho ngươi một đấm ngươi cũng chỉ có thể nhịn."

Ba đánh một sẽ như thế nào, còn cần phải nghĩ sao?

Tống Hàn Thanh không biết là sợ hãi hay là bị ghê tởm, liền thành thật im lặng.

Hiện tại xem ra không có nguy hiểm, nhưng đó chỉ là do có tu vi chống đỡ, bằng không chỉ bằng tính ăn mòn của axit dạ dày cũng đủ khiến bọn họ bị tiêu hoá rồi, nếu không nhanh đi ra ngoài, chưa đầy một ngày có khả năng bọn họ sẽ phải chết trong bụng yêu thú này.

"Linh khí của các ngươi có bị phong ấn không?" Mộc Trọng Hi phát hiện linh lực của mình không thể sử dụng được, hắn cố gắng điều động linh khí, nhưng phát hiện linh lực hình như cũng bị cái gì đó phong ấn lại, hoàn toàn không thể vận được.

Nghe vậy ba người còn lại cũng thử điều động linh khí bên trong đan điền, kết quả linh khí tích trữ ở bên trong trước đó chỉ như ao tù nước đọng không nghe sai bảo.

"Sao lại thế này?"

Đoạn Hoành Đao hoảng hốt.

Tống Hàn Thanh sắc mặt khó coi, thần sắc mịt mờ: "Có thứ gì đó trong bụng của con yêu thú này phong bế linh lực của chúng ta."

Nếu không, làm sao có thể vô duyên vô cơ xuất hiện tình huống này.

"Chúng ta chia nhau ra tìm thứ đồ kia." Bốn người dứt khoát tản ra tìm kiếm tên đầu sỏ gây tội khiến linh khí của bọn họ bị phong ấn, nghĩ đến cuộc bạo loạn của đám yêu thú cùng với tin tức về linh khí hiện thế, không loại trừ khả năng linh khí kia đang nằm trong dạ dày yêu thú.

Tống Hàn Thanh nghĩ như vậy liền bắt đầu vội vàng tìm kiếm, hắn không thể để mấy tên kia đắc thủ.

Bụng yêu thú quá lớn, nơi nơi đều là hài cốt của tu sĩ bị yêu thú nuốt vào, còn có một ít chưa được tiêu hóa hoàn toàn, cảnh tượng này khiến nhóm thân truyền chưa trải sự đời lập tức biến sắc.

Diệp Kiều ngược lại vẫn ổn, nói cho cùng nàng cũng không phải là một tiểu cô nương mười lăm tuổi thật, sau khi đi một vòng tìm kiếm quan sát, nàng không tìm thấy có bất kỳ đồ vật gì đặc biệt, khoảng nửa giờ qua đi, không có linh lực bảo hộ thân thể, mấy người đều dần dần cảm thấy khó chịu rõ rệt.

Khả năng tiêu hóa của yêu thú cực kỳ nhanh, nếu trì hoãn lâu hơn nữa, chắc chắn đến sáng ngày mai ở đây sẽ có thêm phần hài cốt của tất cả bọn họ.

Tống Hàn Thanh trở nên nôn nóng ra mặt: "Chúng ta cứ như vậy ngồi chờ chết sao?"

"Muốn chết thì các ngươi ở đó chờ chết đi, ta không có khả năng chết chung với các ngươi."

Giọng hắn lạnh nhạt, "Ta là người thừa kế của Tống gia, đại đệ tử chân truyền của Nguyệt Thanh Tông, mà các ngươi..." Hắn hơi ngưng lại, cười lạnh: "Cùng lắm chỉ là đám người đến từ nhân gian, có chút thiên phú nên được thu nhận làm chân truyền mà thôi."

Mộc Trọng Hi quả thực có thiên phú cực tốt, nhưng hắn cũng chỉ là đến từ nhân gian, thân là người thừa kế dòng chính của tám đại gia tộc, Tống Hàn Thanh xem thường những người xuất thân từ nhân gian nhất.

Hắn cũng đã nghe qua một chút về Đoạn Hoành Đao, cũng chỉ là khí tu của một gia đình nhỏ, bởi vì có cực phẩm Hoả linh căn hiếm có nên mới được phá lệ thu nhận làm chân truyền.

Còn Diệp Kiều?

Hắn từ đầu đến cuối cũng chưa từng dùng mắt nhìn nàng.

"......"

Đoạn Hoành Đao: "Cho dù ngươi là người thừa kế tôn quý, bây giờ không phải vấn đề của chúng ta là sắp chết đến nơi rồi sao, nếu chúng ta không sớm tìm ra cách thoát khỏi đây thì đến lúc đó ai trong chúng ta cũng đừng mong sống sót ra ngoài."

Diệp Kiều khó chịu khi nghe Tống Hàn Thanh ra vẻ, nàng bĩu môi, "Ngươi nói đúng. Chỉ cần nghĩ đến sau này các ngươi đều sẽ chết, ta liền tha thứ tất cả."

Giọng nàng chân thành muốn chết.

Tống Hàn Thanh rơi vào trầm mặc, không biết như thế nào lại bị giáo huấn, có điều sau khi phát hiện không thể phản bác lại Diệp Kiều, hắn ta tức giận nhưng chỉ có thể câm miệng.

Diệp Kiều lại đi xung quanh tìm kiếm, Tống Hàn Thanh không biết là từ bỏ giãy giụa hay là mệt mỏi, dù sao cả quá trình cũng không nhúng tay vào, nàng ung dung tự tại không có nửa điểm sốt ruột, không phải vì nàng muốn chết, mà là vì nàng đã có biện pháp thoát ra.

Như bây giờ hoàn toàn là do nàng cảm thấy nơi này có cái gì đó hấp dẫn nàng tiếp tục đến gần, này cũng thật kỳ lạ.

Ngay cả trong giới tu chân khi gặp phải tình huống đặc biệt này, nếu không phải là cơ duyên, thì chắc chắc không phải là thứ tốt lành gì.

Diệp Kiều không có nửa điểm sợ hãi, thậm chí còn cố gắng tìm ra thứ đó, cơ duyên và nguy hiểm luôn đi đôi với nhau, trùng hợp nàng lại không sợ nguy hiểm.

Khoảng cách càng gần, Diệp Kiều phát hiện bước chân của mình càng không thể khống chế, từng bước tới gần cho đến khi hoàn toàn thấy được toàn cảnh của đối phương.

Là một cây gậy đen như mực, không biết bằng cách nào tàn nhẫn cắm vào da thịt của con yêu thú, chỉ ở một chỗ nhưng lại có ma lực khiến người ta không kìm chế được mà đến gần.

Diệp Kiều lơ đãng nghĩ, khó trách yêu thú bạo tẩu*, bị một cây gậy đen đâm sâu vào thịt, nó đau không nổi điên thì ai nổi điên?

*nổi điên chạy lung tung

Không chút do dự, nàng vươn tay ra cầm lấy.

Điều hiếm thấy là rút ra rất dễ dàng, sờ vào có cảm giác hơi lạnh, nặng trĩu, ngoài ra hình như không thấy có gì đặc biệt.

Diệp Kiều nhắm mắt suy tư.

Cho nên, nó là thủ phạm gây ra bạo loạn trong rừng yêu thú sao?

Ngay lúc nàng đang thả hồn lên trời, Mộc Trọng Hi thấy tiểu sư muội bất động hồi lâu, hắn chần chừ nhẹ đẩy đối phương, "Diệp Kiều?"

"A."

Nàng tỉnh táo lại, "Sư huynh?"

Là một khí tu lành nghề, Đoạn Hoành Đao lập tức chú ý đến trên tay nàng có nhiều thêm một vật, "Này, Diệp Kiều, ngươi đang cầm cái gì trong tay vậy?"

Diệp Kiều phục hồi tinh thần, nhẹ quơ nó, "À, đây là pháp khí ta mới vừa tìm thấy."

Đoạn Hoành Đao: "...Ách, tùy tiện như vậy sao?" Chỉ cần nhặt một cây gậy ngươi liền có thể coi nó như pháp khí?

Diệp Kiều không cảm thấy có gì không đúng, nàng bắt đầu cùng Mộc Trọng Hi nghĩ nên đặt tên gì cho cái cây gậy này.

"Tục ngữ có câu, quân tử không đoạt đồ người khác thích." Diệp Kiều suy ngẫm một lúc lâu, sau đó giơ cây gậy trong tay lên: "—— gọi nó là Đoạt Duẩn đi!" Nói xong nàng liền cài nó bên hông.

Đoạn Hoành Đao : "??? Cái tên này với việc quân tử không đoạt đồ người khác thích có liên quan hả?"

Hắn không hiểu, hơn nữa còn rất shock.

Hồ ngôn loạn ngữ cũng nên có mức độ thôi chứ.

Mặc dù Mộc Trọng Hi không hiểu tên này có ý nghĩa gì, nhưng mặt hắn có biểu cảm không nói nên lời, "Sư muội à, cái tên này không tốt lắm."

Người ta đều gọi là Triều Tịch kiếm chủ, Minh Nguyệt kiếm chủ, đến Diệp Kiều gọi là cái gì? Đoạt Duẩn kiếm chủ?

Cái này nghe hợp lý sao? Hô lên không sợ mất mặt sao.

À không, nó còn chưa được tính là kiếm.

Đây mẹ nó là một cây gậy.

Thấy ba người kia vẫn đang nói chuyện phiếm, Tống Hàn Thanh lo lắng quay đầu lại, sắc mặt trắng bệch, tức giận nói: "Các ngươi điên rồi sao? Các ngươi một chút cũng không vội."

"Chúng ta phải ra khỏi đây, nếu không ngày hôm sau cả đám có khả năng sẽ thành bãi máu loãng."

Bọn họ vậy mà còn có tâm trạng nói chuyện phiếm, bộ xem bụng yêu thành nơi nghỉ phép đi du lịch luôn rồi hả?

Mộc Trọng Hi khôi phục tinh thần, không hề áy náy nhún vai, "Nhưng nơi này cũng không thể điều động linh lực, làm sao thoát ra khỏi bụng yêu thú được?"

Chẳng lẽ muốn bọn họ dùng tay đào?

Da thịt dày như vậy, đào mổ bụng kiểu gì.

Đoạn Hoành Đao cũng có chút lúng túng, "Ngươi dùng kiếm cắt từng chút một sao? Cái đó cũng phải mất vài ngày."

"Chúng ta đến lúc đó đã sớm thành một vũng máu." Tống Hàn Thanh ở một bên lạnh lùng trào phúng.

Suốt cả quá trình, thần sắc của Diệp Kiều là bình tĩnh nhất trong đám, trạng thái tinh thần nàng rất tốt, không lo lắng chút nào, cái này khiến Tống Hàn Thanh hoài nghi liệu có phải nàng đã có biện pháp thoát ra ngoài không.

"Ngươi có phải đã biết cái gì không?" Tống Hàn Thanh lập tức không khách khí chất vấn, muốn nàng mau cứu hắn ra ngoài.

Diệp Kiều khẽ cười, "Đoán xem."

"..." Tống Hàn Thanh tức giận ngã ngửa.

Hắn tin tưởng Diệp Kiều chắc chắn đã có cách, Tống Hàn Thanh không phải là thằng ngốc, hắn lập tức hiểu ra nữ nhân này muốn nói điều kiện với mình.

"Ngươi muốn cái gì?" Tống Hàn Thanh sốt ruột nói, "Linh thạch? Hay cái gì khác?"

Hắn trước tiên cảnh báo nàng, "Bùa của Nguyệt Thanh Tông bọn ta không có khả năng đưa cho ngươi."

Mộc Trọng Hi trợn mắt khinh thường: "Ai thèm mấy lá bùa của các ngươi."

Tiểu sư muội nhà hắn chính là người được Thiên Đạo chúc phúc, nàng thiếu bùa chắc?

Mộc Trọng Hi ban đầu khá sợ hãi, nhưng thấy Diệp Kiều bình tĩnh như vậy, hắn đột nhiên nhớ đến mấy món đồ kỳ lạ mà sư muội của mình từng làm trước đây, có lẽ, sư muội thực sự có cách, vì vậy hắn liền bình tĩnh lại.

Đoạn Hoành Đao thì ngược lại, không phải là hắn tin tưởng mấy người này, nhưng cảm thấy lo lắng cũng vô dụng, vì vậy đơn giản bình tĩnh theo họ.

Điều này khiến Tống Hàn Thanh càng thêm nôn nóng, hắn cho rằng mọi người đều ngầm biết biện pháp thoát ra ngoài, nhưng không nói cho hắn biết.

Diệp Kiều: "Ta không cần bùa."

"Vậy ngươi muốn gì?"

Diệp Kiều: "Một vạn linh thạch thượng phẩm, còn có tâm pháp và phù thư của nội môn Nguyệt Thanh Tông."

Bùa chú của mỗi tông môn đều không giống nhau, phù thư của Trường Minh Tông khác với họa pháp của Nguyệt Thanh Tông, bùa chú của Trường Minh Tông chủ yếu tập trung vào tấn công, còn Nguyệt Thanh Tông lấy trận pháp phòng thủ làm chủ, tuy rằng trong trí nhớ nguyên chủ cũng có nhưng ký ức đó rất rời rạc, Diệp Kiều muốn xem thử phù thư chính thống của nội môn Nguyệt Thanh Tông trông như thế nào.

Nghe điều kiện nàng đưa ra, Tống Hàn Thanh thở phào nhẹ nhõm, chợt đáy lòng không nhịn được cười nhạo nàng ngu ngốc.

Muốn lấy phù thư của nội môn Nguyệt Thanh Tông?

Muốn mang về cho Minh Huyền học sao?

Ha, nàng có biết một người học phù chú ngay từ đầu học loại phù nào thì chỉ có thể tiếp tục theo loại phù đó, nếu học phù chú từ các môn phái khác sẽ chỉ khiến hắn tẩu hỏa nhập ma.

Tuy nhiên, Tống Hàn Thanh cũng không có lòng tốt nhắc nhở nàng bất cứ điều gì, ngay lập tức đồng ý, "Có thể, bây giờ ta có thể đưa nó cho ngươi. Nhưng ngươi phải đưa ta ra ngoài."

Tống Hàn Thanh là một người nhanh gọn lẹ, sau khi đếm đủ linh thạch trong túi không gian, hắn ném chúng cho Diệp Kiều, thuận tiện đem tâm pháp cùng ném qua.

Cho dù hắn xuất thân từ đại gia tộc thì tổn thất một vạn linh thạch thượng phẩm cũng không thể nói là không đau lòng, nhưng sợ bị người khác nhìn ra nội tâm mình đang rỉ máu, hắn chỉ có thể ủ rũ hằn học nhìn Diệp Kiều.

"Nhanh lên."

"Được rồi." Tư vị của việc bỗng chốc giàu qua một đêm phải công nhận là rất sướиɠ, nội tâm Diệp Kiều chỉ có một câu khi thấy những viên linh thạch được xếp gọn gàng trong túi không gian.

Phù tu thực sự giàu có.

"Nhưng ngươi chờ một chút." Diệp Kiều nói, "Ta đếm lại xem có đủ hay không."

Tống Hàn Thanh: "......"

Mặt hắn tái đi rồi.

Người này cmn có độc hả? Vậy mà vui vẻ nhàn nhã bắt đầu đếm linh thạch thật?!!

Diệp Kiều dùng thần thức quét qua một lượt, sau khi xác nhận không thiếu cái nào, nàng mới tâm tình vui vẻ cười với Tống Hàn Thanh, "Đa tạ."

Tống Hàn Thanh mặt không cảm xúc nhìn nàng, nội tâm hắn bắt đầu tính toán đợi sau khi ra ngoài sẽ gϊếŧ chết cái tên đáng ghét này như thế nào.

Không biết tại sao, người này mặc dù rất đáng ghét, nhưng khi nàng nói có thể cứu bọn họ, Tống Hàn Thanh ma xui quỷ khiến thực sự tin.

Nàng chạm vào quả bom trong tay áo, đột ngột hướng về phía mấy người lớn giọng: "Tránh ra."

Đối mặt với tình huống không thể sử dụng linh lực, Diệp Kiều sẽ làm gì?

Đương nhiên là lựa chọn dùng vật lý để đánh bại ma pháp!