Chương 49: Tạm biệt mọi người, hôm nay ta phải bay xa (2)

Nhìn thấy tư thế này, liền biết người này đến đây không có ý tốt gì rồi.

"Các ngươi đưa thẻ thân phận cho ta đi.”

Diệp Kiều không thèm để ý đến lời nói vô nghĩa của hắn, đôi mắt nàng nheo lại, nhanh chóng phân tích tình huống hiện tại, sau đó gấp gáp nói: "Chờ một lát, ta sẽ quay lại cứu các ngươi."

Một Trúc Cơ Sơ Kỳ dõng dạc tuyên bố sẽ quay về cứu hai Kim Đan ư? Sao nàng dám.

"Được."

Quan trọng là hai sư huynh của nàng vậy mà tin kìa.

Chắc não bị úng nước rồi đi.

Trưởng lão Thành Phong Tông thấy vậy liền cười, "Đúng là hiếm gặp mà."

Hiếm gặp được loại tín nhiệm lẫn nhau như vậy giữa các thân truyền, trước kia nói là chiến đấu đoàn đội, nhưng thực tế luôn không phải như vậy, khi vào bí cảnh rồi thì bọn họ toàn chia nhau ra từng người hành động riêng lẻ.

Tuy rằng không biết vì sao nàng lại tự tin như vậy, nhưng sự tín nhiệm giữa các thân truyền xác thật làm cho mọi người hâm mộ không thôi.

Sau khi hai người đưa thẻ thân phận của mình cho Diệp Kiều, Tần Hoài vô cùng hứng thú mà mỉm cười: "Cho một Trúc Cơ giữ thẻ thân phận của mình sao?”

Là do bọn họ ngu ngốc hay là do Diệp Kiều thật sự có bản lĩnh gì đó?

Diệp Kiều nhìn về phía hắn, "Hình như ta không có đắc tội với các ngươi thì phải?"

Lúc trước ở trong đại bí cảnh nàng với Đoạn Hoành Đạo ở chung rất tốt mà.

"Tất nhiên không có. Nhưng vì tránh cho sự việc phát sinh ngoài ý muốn, ngươi vẫn nên bị loại sớm một chút." Vừa nói xong Tần Hoài liền chỉa thẳng kiếm vào mặt Diệp Kiều.

"Ta sai rồi." Diệp Kiều không do dự nhận sai, liếc mắt nhìn qua Minh Huyền đang lặng lẽ kết ấn, nàng lập tức lựa chọn kéo dài thời gian: "Hay là chúng ta ngồi xuống thương lượng một chút được không?"

Nàng cũng có kiến thức về vẽ bùa, nên nhìn qua liền biết Minh Huyền đang bày trận.

Không nghĩ tới Nhị sư huynh nhà mình cũng biết bày trận? Diệp Kiều có chút kinh ngạc.

Tần Hoài nở một nụ cười lạnh: "Hôm nay ngươi chết chắc rồi."

Hắn giơ tay một cái, bóng kiếm liền từ một phân thành hai, giống như hàng vạn quân lính hướng về phía ba người đâm tới.

Từ trước đến nay Minh Huyền luôn cà lơ phất phơ vậy mà bây giờ lại hiếm thấy hắn nghiêm túc như này, bùa chú trên đầu ngón tay của hắn tung bay, lấy tốc độ như sét đánh ném ra bốn lá bùa, dưới đất bắt đầu phát ra ánh sáng, dần hình thành một cái l*иg giam vây quanh bốn phía, chặt chẽ nhốt Tần Hoài bên trong.

Tứ Phương Trận.

Có thể trong thời gian ngắn khống chế được đối phương, so với Giam Cầm Phù phức tạp, yêu cầu thời gian bày trận thì Tứ Phương Trận đơn giản hơn nhiều.

Sắc mặt Tần Hoài tối sầm.

Hắn quân ở đây còn có một Phù tu vướng tay vướng chân.

Nhìn thấy Tần Hoài bị nhốt, Diệp Kiều ngay lập tức sửa miệng: "Hứ, ta không sai."

Tần Hoài: "..."

Tiểu sư đệ nói đúng, người này đáng ghét quá đi!!

Minh Huyền lời ít ý nhiều nói: "Đi nhanh đi. Đừng nhây nữa."

Diệp Kiều nghe vậy liền không chút nào do dự, cầm lấy thẻ thân phận của sư huynh nhà mình chạy đi.

Đoạn Hoành Đạo nhìn thấy Diệp Kiều, lương tâm liền giãy giụa một lát, nhưng trong Đại hội thi đấu, sẽ không có chuyện đối với đối thủ thủ hạ lưu tình.

Hắn liền cầm một bó dây thừng, quăng về hướng Diệp Kiều để bắt nàng.

Kim Đan đối phó với Trúc Cơ, cho dù chỉ là Khí tu, thì tốc độ của hắn cũng nhanh hơn Diệp Kiều, nàng lúc trước có thể đánh lén Tống Hàn Thanh là do khi đó đối phương không có phòng bị.

Dây thừng thon dài uyển chuyển như một con rắn né tránh Minh Huyền. Khi thấy tiểu sư muội sắp bị bắt, Tiết Dư liền nhanh chóng lấy ra đan lỗ, đem nó biến lớn chặn lại một chiêu của Đoạn Hoành Đao.

Nếu không có Diệp Kiều, suốt đời hắn sẽ không bao giờ nghĩ ra được, đan lô còn có công dụng lớn như vậy.

Vừa có thể luyện đan vừa có khả năng tấn công, đúng là dùng rất tốt.

Sau khi thấy Thúc Tiên Thừng của mình chạm phải đan lô, Đoạn Hoành Đạo liền ngạc nhiên mở to mắt.

Ai dạy hắn dùng đan lô như vậy?

Gặp phải loại tình huống như này, ngự kiếm sẽ là phương án bị loại trừ, vì muốn ngự kiếm thì Kiếm tu cần phải đem kiếm điều chỉnh đúng tư thế mới có thể bay lên được, nhưng tình hình hiện tại lại bị Đoạn Hoành Đạo như hổ rình mồi nhìn chằm chằm, không có cơ hội nào để chạy trốn.

Mắt thấy Tần Hoài sắp phá được trận pháp chui ra, Diệp Kiều liền nhanh chóng đánh giá xung quanh, muốn tìm ra được thứ gì đó ở bên ngoài có thể giúp nàng thoát khỏi đây.

Bỗng nhiên nàng ngẩng đầu lên nhìn thấy mấy con yêu thú đang bay trên bầu trời, hai mắt nàng chợt sáng lên, không do dự từ trong túi trữ vật lấy ra dây thừng trói yêu thú lúc trước Đoạn Hoàn Đao cho mình.

Giây tiếp theo liền quăng ra dây thừng để nó quấn lấy móng vuốt của yêu thú.

Một loạt động tác nước chảy mây trôi, cùng với đại điểu bay càng ngày càng cao, Diệp Kiều trong nháy mắt liền bay thẳng lên trời, trong lúc nàng được tóm bay lên, liền vui vẻ mở miệng nói một câu.

"Hẹn gặp lại các vị, đêm nay ta phải đi xa."

Đoạn Hoành Đao mặt tối sầm, nhận ra đó là dây thừng trói yêu thú mà hắn từng cho nàng.

“...”

Món đồ chơi này khi gặp yêu thú liền tự mở ra công năng mặc định, nhưng con mẹ nó không phải dùng để chơi đu dây như này?

Tần Hoài trơ mắt nhìn Diệp Kiều mang theo thẻ thân phận bay đi, hắn muốn đi hỗ trợ, nhưng lại bị Tứ Phương Trận kiềm lại bước chân. Vì hắn không phải Phù tu, nên muốn phá trận phải cần có chút thời gian, mặc dù cảnh giới của Minh Huyền không bằng hắn, nhưng muốn phá trận nhanh chóng cũng không dễ dàng như vậy.

Minh Huyền đã học vẽ bùa rất nhiều năm, nên Tứ Phương Trận hắn tạo ra cũng không hề đơn giản.

Trưởng lão Vấn Kiếm Tông uống một ngụm trà, chậm rãi cười: "Đúng là Phù tu rất đặc biệt."

Một Phù tu có thể giam chân một Kiếm tu lâu như vậy, chẳng trách Nguyệt Thanh Tông đó giờ thường thích làm loạn, không xem ai ra gì.

Chỉ tiếc Tống Hàn Thanh trong ngày đầu tiên đã bị loại, nếu không chỉ cần hắn tham dự hỗn chiến, thì chắc chắn Diệp Kiều không thể chạy thoát như này được.

Nói đến cùng vẫn là hành động thiếu đạo đức đánh lén người khác trong ngày đầu tiên đã đem lại lợi ích cho Diệp Kiều, giúp nàng nắm được thời cơ chạy trốn.

Trước sau gì cũng không phải đệ tử nhà mình bị nhốt, nên trưởng lão Vấn Kiếm Tông giả mù sa mưa mà cảm thán, "Bởi vậy cũng hiểu vì sao mà Phù tu thưa thớt rồi."

Huyệt thái dương của trưởng lão Thành Phong Tông giật giật, ngoài cười nhưng trong không cười: "Nhưng ít ra tông của chúng ta không có đệ tử nào mới ngày đầu tiên đã bị loại."

Trưởng lão Vấn Kiếm Tông đen mặt một lát, nhưng sau đó lại mỉm cười nói: "Ôi xời, có gì đâu, tuy rằng Sở Hành Chi nhà ta bị loại, nhưng không phải còn kéo theo được Đại đệ tử của Nguyệt Thanh Tông bị loại chung đó ư?"

Trưởng lão Nguyệt Thanh Tông: "???" Hai người các ngươi xỉa xói nhau nửa ngày, rốt cuộc người chịu tổn thương lại thành Nguyệt Thanh Tông chúng ta là sao?

Đoạn Hoành Đạo lấy ra pháp khí muốn đánh Diệp Kiều, nhưng Minh Huyền không cho hắn cơ hội làm như vậy, nhanh chóng nhào tới, sau đó đè hắn nằm úp trên mặt đất.

Đoạn Hoành Đạo liền tránh né không kịp, ngậm một miệng đất, ú ớ muốn bò dậy, Tiết Dư thấy vậy cũng vội vàng nhào qua đè hắn tiếp Minh Huyền một tay.

"..." Má nó.

Không phải nói chứ, khi không đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, thì chọn dùng phương thức nguyên thủy nhất là đè nhau ra đánh vẫn rất hữu dụng.

Hai thân truyền Trường Minh Tông hiện tại giống như đang chơi trò "Điệp La Hán" một người đè một người.

Hình tượng ngày thường xây dựng giờ đã tan tành mây khói. Hiện tại từ một nhóm thiên chi kiêu tử, trong Đại hội thi đấu liền biến thành thân truyền ở trong chợ bán thức ăn tranh giành đồ ăn.

********

Chỉ cần mười lăm phút, Diệp Kiều đã thành công bò lên người yêu thú, nàng mượn lực mũi chân đạp lên không trung một cái, sau đó cúi người ôm cổ yêu thú, chạy không thèm quay đầu lại.

"Má. Sao các ngươi hèn quá vậy." Đoạn Hoành Đạo trơ mắt nhìn Diệp Kiều bỏ trốn mất dạng, còn hắn thì bị đè muốn tắt thở đến nơi, nhịn không được liền chỉ trích một câu: "Lúc trước các ngươi không có như vậy.”

Rốt cuộc là điều gì đã làm thay đổi một đám thân truyền sĩ diện này?

Minh Huyền nhìn hắn cười cong mắt, sau đó hỏi ngược lại: "Sĩ diện có giúp ngươi không bị loại hay không?"

Tất nhiên là không rồi.

Tiểu sư muội cầm thẻ thân phận của bọn họ chạy đi, mới giúp bọn họ tránh được số phận bị loại tập thể.

Hành vi này thực sự rất mạo hiểm, ít nhất trong hàng nghìn năm qua có rất ít thân truyền chịu đưa thẻ thân phận của mình cho người khác giữ, lỡ đâu người đó không bảo vệ được, thì coi như nhận được kết cục tông môn đó toàn quân bị diệt.

Mà hiện tại tiểu sư muội chính là hi vọng của tông môn bọn họ!

"Đệ tử thân truyền lần này..." Trưởng lão Thành Phong Tông nhìn đến một màn hỗn loạn này, khóe miệng liền run rẩy, sau đó đánh giá cực kì đúng trọng tâm: "Đúng là đa dạng cực kì."

Mọi người vô lực oán giận: Đó mà gọi là đa dạng cực kì sao? Rõ ràng là không biết xấu hổ mà!