Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Dựa Bãi Lạn Cứu Vớt Toàn Tông Môn

Chương 57: Thiên tài bị mọi người xem nhẹ (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Động tĩnh tạo ra quá lớn, làm cho bốn tông còn lại nháo nhào hẳn lên, Diệp Kiều thấy vậy liền trầm ngâm một lát: "Chờ một chút nữa, chắc chắn sẽ có người tới đây nghe ngóng tin tức, chúng ta có thể dùng một chiêu đánh cho bọn họ không kịp trở tay."

"Chúng ta phải nói như thế nào?"

"Này quá đơn giản rồi." Diệp Kiều vui vẻ nói: "Truyền ra tin tức, Đại sư huynh nhận được thiên đạo chúc phúc, đến lúc đó bọn họ sẽ thả lỏng cảnh giác với chúng ta."

Tiết Dự vẫn còn một chút lương tâm hỏi: "Nói như vậy thì trong trận tiếp theo, Đại sư huynh sẽ bị một đám nhắm vào rồi sao?"

Minh Huyền nói: "Không sao hết, bọn họ đánh không lại Đại sư huynh đâu."

Được rồi, đợi đến khi tiến vào bí cảnh, là có thể hoàn toàn tưởng tượng ra được biểu tình của thân truyền ở bốn tông còn lại.

Tần Phạn Phạn đâu biết được đám nhóc ranh này đang lén lút tính toán cái gì, hắn cũng đã thấy được đạo chúc phúc rơi xuống, nhưng nếu không có đứa nào muốn nói với hắn, thì hắn cũng không hỏi làm gì.

Cũng có gì đâu, chỉ cần đợi đến trận thi đấu tiếp theo thì sẽ biết bọn chúng muốn làm gì thôi.

Chỉ cần không đứng hạng nhất từ dưới đếm lên là được, Tần Phạn Phạn vẫn không có chấp niệm gì đối với hạng nhất và hạng nhì.

Dù sao cũng mặc kệ hết mọi thứ rồi, cùng lắm thì được hạng chót nữa thôi.

Trường Minh Tông vẫn luôn áp dụng hình thức nuôi thả.

Nên so với mấy tông khác đặt ra một đống quy củ, thì tông môn bọn họ thoải mái hơn nhiều, do đó cũng dạy ra được một đám thân truyền cà lơ phất phơ, không giống người bình thường.

**************

Ở bên kia, Minh Huyền với Diệp Kiều đang cùng nhau ngồi ngốc trong một căn phòng, bàn bạc nghiên cứu xem trong trận thi đấu tiếp theo nên vẽ loại bùa nào cho phù hợp.

"Ta đang có Hàng Linh Phù, Khốn Địa Phù, Ẩn Thân Phù, cùng một số loại phụ trợ khác." Minh Huyền chớp chớp mắt, "Của ngươi đâu?"

Tuy rằng biết Diệp Kiều vẽ bùa, sẽ vẽ qua mấy loại này, nhưng Minh Huyền vẫn chưa biết được trong tay nàng đang có những loại bùa nào.

Diệp Kiều nghe vậy cũng trầm mặc, sau đó lấy ra mấy loại bùa nàng đã vẽ cho hắn xem.

"Cái này là Bò Sát Phù, nếu dán lên người bọn họ, ngươi có thể sẽ may mắn được tận mắt chứng kiến một đám thân truyền nằm dài một chỗ uốn éo như mấy con bò sát, đến lúc đó chúng ta có thể lấy ra vài viên lưu ảnh thạch để ghi lại hình ảnh, mỗi ngày lấy ra xem để giải trí."

"Còn có cái này, ta đặt tên cho nó là Quần Ma Loạn Vũ."

"Có lẽ ngươi sẽ nhìn thấy được cảnh một đám thân truyền nhảy múa lung tung."

Minh Huyền: "...”

Có lẽ là biểu tình của Nhị sư huynh trầm mặc quá mức, nên Diệp Kiều cũng ý thức được, bản thân đang làm mấy việc không được đàng hoàng cho lắm, nàng nói: "Ta chỉ muốn kéo chân sau của nhóm Phù tu thôi à."

Minh Huyền đã gặp qua người buông thả bản thân, nhưng chưa thấy ai hoàn toàn buông thả như Diệp Kiều, nếu nàng đã có thể dễ dàng vẽ ra Tứ Phương Phù thuộc tứ đại bùa chú, thì không cần phải vẽ ra mấy cái đồ chơi bất bình thường như này làm gì đâu?

Ai lại muốn xem đám thân truyền kia múa may quay cuồng?

Nhưng mà…

Minh Huyền ngứa miệng nói: "Nếu có thể dán lên được, ta mong có thể nhìn thấy được cảnh Diệp Thanh Hàn cùng Đại sư huynh nắm tay nhau mặc váy cỏ nhảy múa."

Diệp Kiều tưởng tượng đến hình ảnh đó một chút, liền hít hà một hơi.

Thật ra nàng nghe xong cũng có chút chờ mong.

Minh Huyền là người đứng đắn, nên khi cùng hắn ngồi chung một chỗ để vẽ bùa có thể cảm nhận được bầu không khí của học sinh chăm chỉ.

Hắn còn không quên đặt cho Diệp Kiều một cái mục tiêu: "Ba ngày ba đêm, vẽ xong thì chúng ta đi ngủ."

"Nghĩ lại chúng ta đã cược ở sòng bạc 100 vạn lận đó." Minh Huyền không quên cấp cho tiểu sư muội lười biếng nhà mình một cái bánh nướng lớn: "Chỉ cần chúng ta đạt được hạng nhất, chúng ta sẽ nhận lại còn hơn con số 100 vạn kia nữa."

"Thế nào? Có muốn nỗ lực chung với ta không?"

Hai mắt vô thần của Diệp Kiều sau khi nghe xong liền dần dần sáng lên, ban đầu còn đang mệt mỏi rã rời, thì hiện tại liền vực dậy tinh thần, "Muốn!"

Minh Huyền là một Phù tu chuyên nghiệp. Bút lông sói thượng phẩm cũng còn đến năm cây còn mới tinh, sau khi biết được tiểu sư muội nhà mình cũng biết vẽ bùa, hắn liền không hề do dự mà đẩy hết lên trước mặt nàng.

"Ngươi thấy cái nào dùng tốt thì lấy cái đó đi."

Diệp Kiều hứng khởi tinh thần, sau đó thử từng cây, cuối cùng chọn cái thuận tay nhất.

Đúng là linh khí thượng phẩm với linh khí trung phẩm khác nhau một trời một vực, mấy lá bùa nàng vẽ lúc trước phải cần thời gian rất lâu, nhưng sau khi sử dụng bút lông sói thượng phẩm Minh Huyền cho, quá trình vẽ bùa liền trở nên thuận lợi hơn rất nhiều, tốc độ cũng nhanh hơn nữa.

Lúc này trong đầu nàng đã nhớ ra rất nhiều bùa chú cổ xưa, nhưng vì cảnh giới có điểm hạn chế, nên với tu vi của Diệp Kiều hiện tại chỉ có thể vẽ mấy loại đơn giản hơn mà thôi.

Diệp Kiều vẽ rất ổn, thời điểm bắt đầu vẽ đến khi kết thúc chỉ cần để tâm một chút, sau đó mỗi lần vẽ đều là một bút thành phù.

Minh Huyền vẽ được một nửa, sau đó nhìn qua tiểu sư muội, khóe miệng liền nhếch lên, "Nói thật nha, với tốc độ vẽ bùa này của ngươi, mà để đám lão già ở gia tộc của ta hoặc là Vân Ngân nhìn thấy được, chắn chắn sẽ đem ngươi cưng như cưng trứng luôn."

Tốc độ vẽ bùa của Phù tu càng nhanh, chứng tỏ thiên phú càng cao, thần thức càng cường đại.

Tốc độ của Diệp Kiều quá nhanh, thần thức giống như là không có điểm dừng, chỉ cần một phút là hoàn thành xong được một lá.

Minh Huyền đang cảm thán tốc độ vẽ bùa của tiểu sư muội quá nhanh, thì giây tiếp theo liền thấy nàng bị chảy máu mũi, sau đó Diệp Kiều ngẩn người, cực kì thành thạo mà cúi đầu lau vết máu, rồi nằm bò lên bàn nghỉ một chút.

Thần thức lại bị tiêu hao quá mức rồi.

"Ta không thể vẽ nhiều, vẽ nhiều sẽ bị ngất xỉu." Diệp Kiều thở dài, nếu không bị ngất giữa chừng nàng đã dựa vào bán bùa để làm giàu từ lâu rồi.

Minh Huyền thấy thế có chút tò mò chọc nàng, "Vậy mỗi lần ngươi vẽ xong rồi ngất

xĩu, thận sẽ không bị hư đi?"

Diệp Kiều: "...Thận mẹ ngươi mới bị hư."
« Chương TrướcChương Tiếp »