Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Dựa Bãi Lạn Cứu Vớt Toàn Tông Môn

Chương 65: Tấm bình phong ngồi không cũng dính đạn (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi kết thúc, không khí sôi nổi cũng dần lắng xuống, Tần Phạn Phạn nói: "Diệp Kiều đã cố gắng hết sức."

Có thể giữ chân Tần Hoài lâu như vậy, cũng rất lợi hại rồi.

Hai người liên thủ quyết tâm muốn loại trừ Minh Huyền, Diệp Kiều có muốn ngăn cũng ngăn không được.

Triệu trưởng lão chậm rãi phun ra một câu: "Thôi xong rồi."

Kết thúc thật rồi.

Phù tu duy nhất của bọn họ còn chưa lên sàn được bao lâu mà.

So với tâm trạng rầu thúi ruột của Tần Phạn Phạn với các trưởng lão của Trường Minh Tông, thì Minh Huyền lại cảm thấy như được giải thoát mà ra đi thanh thản.

Bị loại rồi, ya hu, hắn có thể lười biếng được rồi.

Sau khi hay tin Minh Huyền cùng Địch Trầm đồng thời bị loại, Mộc Trọng Hi cũng không có thái độ gì.

Có gì đâu mà lo, vẫn còn tiểu sư muội mà.

Kì lạ là Tiết Dư cũng có suy nghĩ như vậy.

Chu Hành Vân nhìn hai sư đệ nhà mình, một đứa so với một đứa còn bình tĩnh hơn, nên hắn cũng bình tĩnh luôn.

Kệ đi.

Các ngươi không vội, thì ta cũng không vội.

Vì thế ba người liền bình tĩnh cực kì, giống như việc Minh Huyền bị loại cũng không ảnh hưởng gì đến bọn họ.

"Bình tĩnh ghê."

"Bộ bọn họ có át chủ bài hả ta?"

"Cứ chờ đi, lát nữa bọn họ sẽ khóc hu hu cho coi."

Mất đi một Phù tu, thì toàn bộ hành trình phía sau đi như thế nào chính là một vấn đề, Vấn Kiếm Tông không có Phù tu, nên đi một bước liền dẫm trúng một cái trận pháp, mỗi ngày chỉ quanh quẩn trong việc bị nhốt trong trận pháp rồi thoát ra rồi lại bị nhốt.

Phải nói là cực kì thảm thương.

Minh Huyền sau khi ra khỏi bí cảnh, liền tránh né mấy tiểu cô nương muốn nhào đến ôm mình, khi được hỏi cảm xúc như thế nào, hắn cũng không ngại mà trả lời: "Bình thường."

"Ta chỉ muốn nói, tuy rằng thân thể của ta không thể cùng chiến đấu với bọn họ được nữa." Minh Huyền nghiêm trang: "Nhưng linh hồn của chúng ta luôn tồn tại chung một chỗ với nhau.”

“...” Đừng tưởng rằng khi ngươi nói ra mấy lời lẽ chính đáng, thì chúng ta không nhận ra được bộ dạng thoải mái của ngươi.

Trơ mắt nhìn Nhị sư huynh bị loại, Diệp Kiều không có suy nghĩ gì, chỉ có sự hâm mộ nồng nhiệt mà thôi, nếu không phải chỉ còn một mình nàng là Phù tu, nàng cũng rất muốn bị loại để làm cá mặn.

Diệp Thanh Hàn sau khi nhìn thấy hai cái tên bị loại liền nhíu mày.

Ngày đầu tiên đã bị loại mất hai Phù tu, cho thấy được nhóm người này vẫn còn có năng lực gây chuyện ầm ĩ.

Ai đâu như Vấn Kiếm Tông bọn họ, đến bây giờ vẫn còn bị nhốt trong trận pháp chưa ra được.

"Chúng ta phải tìm một Phù tu để hợp tác thôi, nếu không cứ như vậy hoài thì ngay cả vị trí thứ ba, chúng ta cũng không giữ được." Tiểu sư muội cầm kiếm trong tay, bình tĩnh nói.

Diệp Thanh Hàn mím môi, lạnh lùng nói: "Minh Huyền bị loại rồi."

Nguyệt Thanh Tông nếu muốn lấy hạng nhất, thì nhất định sẽ không hợp tác với bọn họ, vì dù như thế nào thì Vấn Kiếm Tông cũng có tính uy hϊếp đối với vị trí này.

Tiểu sư muội cũng bực bội: "Đám Phù tu chắc bị mù rồi, nên tên nào cũng chọn gia nhập Nguyệt Thanh Tông, bộ tài nguyên của mấy tông còn lại kém lắm sao?"

Tinh thần của Diệp Thanh Hàn cũng dần sa sút.

Nhưng không biết vì sao, trong đầu hắn lại mơ hồ hiện lên cảnh Diệp Kiều ném bùa ở trận đấu đầu tiên.

Có lẽ, người nào đó đã bị hắn bỏ qua?

**********

"Xem nhẹ ngươi rồi." Tần Hoài chậm rãi mở miệng.

Hắn sau khi nhận được tin Địch Trầm bị loại liền ý thức được bản thân đã bị Diệp Kiều giữ chân thật lâu.

Rõ ràng chỉ là một Trúc Cơ, nếu như trong kế hoạch của hắn thì rất dễ dàng giải quyết nàng mới đúng.

"Xác thật." Diệp Kiều không có bị một câu khích lệ của hắn mà làm cho ngạc nhiên, nàng vẫn bình thản ung dung mà trả lời: "Trong số tất cả thiên tài có mặt trong trận thi đấu này, một là Đại sư huynh của ta, hai là Diệp Thanh Hàn."

"Nhưng vẫn có một thiên tài bị mọi người xem nhẹ, đó chính là ta."

Các trưởng lão ở bên ngoài sau khi nghe xong liền trợn mắt: Bớt bớt đi trời ơi.

Trong tình cảnh như nào rồi mà còn nói được hai câu không biết ngại như vậy, là bọn họ quá xem nhẹ da mặt của Diệp Kiều rồi.

Tần Hoài lạnh lùng nhìn nàng: "Chờ ngươi thoát khỏi tay ta đi rồi nói câu này cũng không muộn đâu."

Diệp Kiều coi như cũng xui xẻo quá đi, giống như ông trời thấy nàng bị Tần Hoài đuổi đánh vẫn còn nhẹ nhàng quá, nên cho cả Đoạn Hoành Đao cùng Thẩm Tử Vi cùng lúc đuổi đến.

"Một hai ba..." Nàng đếm đếm.

Tổng cộng ba người.

Ba thân truyền của Thành Phong Tông đã đến đông đủ rồi.

Diệp Kiều: "Các ngươi ba người đánh một người, đạo đức ở đâu, tình người ở đâu hả?"

Tần Hoài không thể tưởng tượng được: "Đối với người như ngươi còn muốn đem đạo đức ra nói sao?"

Nàng mới chính là một đứa không có đạo đức nhất đi.

Khi nói chuyện Diệp Kiều liên tục bị kiếm khí đánh trúng, nàng ổn định lại tinh thần, sau đó lục tìm đồ trong túi trữ vật, ngay từ đầu nàng không có ý định dùng đến mấy thứ này.

Nàng sợ đến lúc đó không khống chế được tình huống sẽ ảnh hưởng đến Minh Huyền.

Nhưng hiện tại Minh Huyền đã đi rồi, Diệp Kiều cũng không còn vướng bận gì nữa, trong túi trữ vật của nàng hiện tại có bom, cùng súng lục có chứa rất nhiều bùa chú kì lạ độc quyền của mình.

Vì thế dưới ánh mắt của mọi người, Diệp Kiều liền chậm rãi lấy ra...một cái pháp khí có hình thù kì lạ?

Là pháp khí đúng không?

Các tu sĩ cũng chưa từng thấy qua, ngay cả tông chủ của Thành Phong Tông cũng chưa gặp qua món đồ chơi nào như vậy, hắn ngây ngốc nhìn về phía Tần Phạm Phạn.

"Đây là cái gì?"

Tần Phạn Phạn: "Gì?" Sao ta biết.

Hắn vẫn áp dụng hình thức nuôi thả, nên hiểu biết của hắn đối với Diệp Kiều vẫn không nhiều lắm, chỉ biết ba tên nhóc kia rất thích cùng nàng đi lêu lỏng khắp nơi, không có việc gì liền trốn học đi xuống núi chơi.

Đến nỗi bọn chúng giấu hắn làm việc gì đó mà hắn còn không biết đi. Tần Phạn Phạn lúc này cũng giống mọi người, ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

Diệp Kiều mỉm cười, cầm lấy súng lục nhắm ngay ba người Thành Phong Tông bắn tới.

Để xem kiếm của các ngươi nhanh, hay là tốc độ ném bùa của ta nhanh hơn.

Nàng nhắm ngay ba người mà bắn, toàn bộ hành trình bọn họ đều bị công kích, thấy vậy Tần Hoài liền vung kiếm, đánh bay mấy lá bùa mà nàng ném ra.

Nhanh vậy.

Trong lòng Đoạn Hoành Đao kinh ngạc không thôi.

Mấy lá bùa của Diệp Kiều nào là Ha Ha Phù, Bò Sát Phù, Nấm Phù,...loại bùa độc lạ nào cũng có, để xem ai sẽ xui xẻo dính phải bùa của nàng đây.

Dưới một trận bùa được bắn ra dồn dập, Tần Hoài là người đầu tiên dính chiêu, hắn nhíu mày không cảm nhận được chút sát thương nào, tuy nhiên giây tiếp theo hắn lại không khống chế được mà cười to.

Diệp Kiều cũng cười, sau đó nhấc chân chạy đi.

"Ha...ha...ha... Đừng có chạy... Ha..ha…Đứng lại cho ta ha...ha."

Tần Hoài một bên cười như điên như khùng, một bên xách kiếm quyết tâm muốn đem Diệp Kiều loại trừ.

Nhưng cứ cười liên tục không ngừng như vậy làm ảnh hưởng đến hành động của hắn

cực kì.

Tiếng cười của hắn tựa như một tên biếи ŧɦái đang đi cưỡng bách thiếu nữ nhà lành, khiến cho tu sĩ ở bên ngoài không dám nhìn thẳng.

"Ta có thể ngưng cười được không?"

"Ngưng không được thì thôi, ta nói mà, sao Minh Huyền thâm vậy? Lại cho sư muội của hắn loại bùa chú như này."

"Tránh ra." Thẩm Tử Vi thấy thế liền muốn rượt theo nàng, nhưng lại bị Đoạn Hoành Đao ôm chặt chân.

Đoạn Hoành Đao đã bị dính phải loại bùa gây ảo giác, trong lòng muốn có thứ gì thì trước mặt sẽ xuất hiện thứ đó.

Hắn hiện tại đang cực kì hưng phấn mà ôm lấy Thẩm Tử Vi, muốn lột quần hắn: "Hí...hí...hí. linh khí kìa, linh khí thật lớn."

Điều này làm cho vẻ mặt Thẩm Tử Vi có chút vặn vẹo, vì bảo vệ cái quần thân yêu của mình, hắn đành phải cam chịu từ bỏ việc đuổi bắt Diệp Kiều.

Nếu có thể, hắn thật muốn cho thằng nhóc thiểu năng này hai cái tát cho tỉnh.

Tình cảm tông môn gì chứ, dẹp mẹ đi.

Ta với tên ngốc này không có tình cảm gì hết!

Đây như là một trại tâm thần dành riêng cho nhóm thân truyền vậy, làm mấy trưởng lão ở bên ngoài chịu không nổi mà quay mặt chỗ khác.

Không chừng sau khi kết thúc trận đấu này, toàn bộ Tu Chân Giới sẽ tung ra tin tức "Nhóm thân truyền đồng loạt phát điên trong bí cảnh, tương lai của Tu Chân Giới liệu có còn bình yên."

Tần Hoài quyết tâm đuổi theo nàng không bỏ, khí thế như sấm sét chém đứt cành khô, thế nhưng lông tóc của Diệp Kiều cũng không bị tổn hao gì, nàng còn có thời gian nhàn nhã mà quay đầu lại xem xét tình hình, sau khi xác nhận xong, nàng liền nhanh như chớp dẫm lên Đoạt Duẩn bay đi.

Không cần phải bảo vệ Minh Huyền, chỉ còn một mình nàng nên tự do muốn chết.

Mấy loại bùa trong tay Diệp Kiều tuy không gây nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại làm người ta ghê tởm!!

Hơn nữa ám khí của Diệp Kiều bắn ra tốc độ vừa nhanh, số lượng vừa nhiều.

Nên ngoại trừ Thẩm Tử Vi nhanh tay lẹ mắt

dựng nên lá chắn phòng hộ, thì hai người còn lại đều bị trúng chiêu.

"Ta chỉ có thể nói nhóm thân truyền này không đủ đoàn kết, nếu như Đoạn Hoành Đao lấy ra pháp khí phòng ngự sớm một chút, thì đã không tạo nên cục diện như hiện tại."

"Thân truyền bình thường ít ai hợp tác chung với nhau lắm, nên mới xuất hiện trận đấu đoàn đội để cho bọn họ phối hợp với nhau."

"Nếu như Tần Hoài cảnh giác hơn, thì đã không bị dính bùa như vậy rồi đi? Hơn nữa Thành Phong Tông của các ngươi nhiều Khí tu như vậy, mà không một ai nhìn ra trong tay nàng là pháp khí gì sao?"

Đừng có nói nữa, thật sự không ai biết đó là thứ gì đâu.

Địch Trầm ngồi ở hàng ghế bị loại cũng chịu không được mà mở miệng, "Đang yên đang lành thì mắc gì ngươi lại vẽ ra một đống bùa biếи ŧɦái như thế?"

Tấm bình phong ngồi không cũng dính đạn mang tên Minh Huyền liền trầm mặc, "...Nếu như ta nói mấy thứ đó không phải ta vẽ thì ngươi tin không?”
« Chương TrướcChương Tiếp »