Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Dựa Bãi Lạn Cứu Vớt Toàn Tông Môn

Chương 70: Dù sao chúng ta cũng không phải người tốt lành gì (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hai đội đi thẳng đến vị trí đã đánh dấu trên bản đồ, đi trước Nguyệt Thanh Tông một bước gϊếŧ sạch yêu thú nơi đây, nhờ phúc của Diệp Kiều mà đám người Vấn Kiếm Tông không dẫm phải trận pháp nào nữa.

Điều này làm cho Diệp Thanh Hàn càng thêm tin tưởng vào năng lực cường đại của Minh Huyền.

Càng gần đến vị trí đánh dấu, bầu trời dần đổ mưa phùn, do nước mưa có tính axit nên khí dính vào da liền cảm thấy nóng rát, Diệp Kiều sờ cánh tay, ở bí cảnh lúc trước nàng đã gặp qua loại mưa này rồi.

Không nghĩ tới hôm nay lại gặp thêm lần nữa.

Diệp Thanh Hàn nhíu mày, "Các ngươi có pháp khí phòng ngự không?"

"Không có." Tiểu sư muội Vấn Kiếm Tông trả lời cực kì ngắn gọn và dứt khoát, "Nghèo."

Đám người Thành Phong Tông lòng dạ tính toán vô cùng, bán ra một món pháp khí với giá cực kì cao, ai mà mua nổi chứ, chắc chắn đến chết cũng không đủ tiền mua.

Diệp Kiều nghe vậy liền đưa ra một kiến nghị cực kì chân thành, "Hay là các ngươi đội nồi thử xem?"

Thật ra nàng có thể bày trận, nhưng biện pháp này không chỉ mệt mà còn làm cho thân phận bị bại lộ.

"Ngươi lấy nó ở đâu vậy?" Tiết Dư cầm nồi ước lượng thử, cảm thấy trọng lượng cũng rất nhẹ.

"Mượn của nhà ăn á." Lúc trước nàng định dùng nó để luyện đan, tuy nhiên mấy viên đan dược của nàng có hơi...ờm xấu, hơn nữa đã có Tam sư huynh là Đan tu rồi, thì trước mắt nàng không cần dùng đến cái nồi này.

Đợi khi nào rảnh thì luyện.

"Ta còn có ba cái chậu nè, các ngươi có muốn...?"

Lập tức ba vị sư huynh không chút do dự trả lời: "Muốn."

Diệp Kiều thì đội nồi, còn ba sư huynh của nàng thì mỗi người đội một cái chậu trên đầu, làm cho các tu sĩ đang ngồi xem bên ngoài đều ngây người.

"Lần này khi Diệp Kiều đi vào bí cảnh, mấy thứ cần thiết thì nàng không đem, còn mấy thứ lạ lùng thì cái gì nàng cũng có là sao?"

"Vấn Kiếm Tông ở bên cạnh đều sợ ngây người hết rồi kìa."

Diệp Thanh Hàn dùng sức chớp chớp mắt, để bảo đảm một màn này không phải do mình bị ảo giác, hắn nhìn cái nồi to trong tay nàng, sau đó cảm thấy bản thân không thể vứt hết thể diện như vậy được.

Cái này xấu quá đi.

Nhưng không thể không nói, hình như nó dùng khá tốt.

Diệp Thanh Hàn muốn nói lại thôi, chần chờ nửa ngày, cuối cùng mặt không cảm xúc hỏi nàng: "ờm...ngươi còn cái nồi nào không?"

Diệp Kiều không quay đầu lại: "Hết rồi."

Nàng không phải đại lí cung cấp sỉ lẻ nồi.

Diệp Thanh Hàn thấy thế chỉ đành im miệng, dựa vào sức chịu đựng của bản thân mà dầm mưa, so với Vấn Kiếm Tông chịu cảnh gió thảm mưa sầu thì Trường Minh Tông thảnh thơi hơn nhiều.

Ba người còn câu được câu không mà nói chuyện phiếm, không có chút nào gấp gáp.

"Nguyệt Thanh Tông cũng đang đuổi đến hang ổ của yêu thú kìa."

Mấy trường lão ở bên ngoài thấy vậy, trong lòng liền nghĩ thầm.

...Nói thật, đi dưới mưa như này rất hao phí linh lực.

Còn không mau học hỏi Diệp Kiều, đội nồi lên đầu, phải khỏe hơn không?

Gặp phải nước mưa có tính ăn mòn như này, tuy giấy không thể ngăn được nhưng nồi thì có thể, nước mưa rơi xuống đỉnh đầu của bốn người, va chạm với đáy nồi cùng đáy chậu tạo thành một âm điệu kì lạ.

Càng gần đến hang ổ yêu thú càng cảm nhận được gió cát thổi mạnh mẽ xung quanh. Chờ mưa tạnh Diệp Kiều cất nồi đi, sau đó cả hai đội đi sâu vào bên trong.

"Người của Nguyệt Thanh Tông sắp đến rồi." Diệp Thanh Hàn híp mắt.

"Ta phải đi giải quyết Kiếm tu duy nhất của bọn họ."

Hắn nhìn về phía Chu Hành Vân, "Ngươi đi chung với ta, dù sao có hai người thì tốc độ xử lí sẽ nhanh hơn."

Nguyệt Thanh Tông có bốn Phù tu, một Kiếm tu Kim Đan Kỳ, tuy rằng Diệp Thanh Hàn có thể một mình giải quyết được, nhưng hắn muốn tốc chiến tốc thắng.

Chu Hành Vân cùng Diệp Thanh Hàn đều là Kiếm tu nổi danh từ lúc còn trẻ, đối với thực lực của hai người đều là do mấy người bên ngoài tự đánh giá, nhưng trên thực tế hắn chưa từng giao thủ với Chu Hành Vân lần nào.

Cho tới hiện tại, cũng chưa có ai thấy Chu Hành Vân rút kiếm ra khỏi vỏ.

Chu Hành Vân giả ngu, vẻ mặt mờ mịt: "Ngươi đang nói gì vậy? Ta nghe không hiểu."

Diệp Thanh Hàn hít sâu một hơi, lãnh đạm nói: "Chúng ta đang hợp tác với nhau, thì Trường Minh Tông các ngươi cũng phải đưa ra một chút thành ý chứ.”

Bọn họ nhiều Kiếm tu như vậy, muốn động tay với ba Phù tu của Nguyệt Thanh Tông không phải rất dễ dàng hay sao?

Diệp Kiều nhìn vẻ mặt nam chính bây giờ chỉ nghĩ đến thắng lợi, liền sờ cằm, nàng bỗng phát hiện hình như cốt truyện...lệch khỏi quỹ đạo rồi.

Hiện tại trong lòng Diệp Thanh Hàn chỉ nghĩ đến việc đối phó Nguyệt Thanh Tông.

Không hề suy xét đến vấn đề trong ba Phù tu thì có cả nữ chính của hắn luôn sao?

Trong tiểu thuyết ở Đại hội thi đấu Vấn Kiếm Tông một đường thuận lợi cực kì, ở trận thứ hai nam chính còn đi chung với nữ chính, sau đó cả hai cùng nhau cố gắng nỗ lực nữa kìa.

Nhưng hiện tại có lẽ ở trận đấu đầu tiên Nguyệt Thanh Tông bị nàng quấy rối đến nỗi rớt xuống hạng chót, nên đã làm Tổng Hàn Thanh tức giận rồi mắng Vân Thước.

Mà sau khi nhận được một tràng giáo huấn như vậy, đã dẫn đến việc Vân Thước không cùng với Diệp Thanh Hàn ở bên nhau như trong nguyên tác nữa.

Chu Hành Vân nghe hắn muốn thành ý, lập tức đem Diệp Kiều đẩy qua, "Thành ý của Trường Minh Tông chúng ta đều ở chỗ này."

Nàng là Kiếm Phù song tu đó, hiện tại tiểu sư muội chính là thành ý lớn nhất của Trường Minh Tông.

Thái dương Diệp Thanh Hàn giật giật, cho rằng Chu Hành Vân đang nhục nhã mình.

Mắt thấy nam chính sắp bị chọc cho tức chết, Diệp Kiều chạy nhanh đến trấn an hắn: "Đừng giận nè, chúng ta giúp mà, giúp là được mà. Ngươi còn không tin Trường Minh Tông của chúng ta sao? Chúng ta đều là những người thành thật."
« Chương TrướcChương Tiếp »