Chương 76: Quyển Trục (1)

Trong khi Tiết Dư luyện đan, thì Diệp Kiều dùng dây thừng mà Đoạn Hoành Đao cho trói lại mấy con yêu thú đang trong trạng thái điên cuồng.

Vì để bảo đảm không xảy ra bất kì sơ suất nào, Diệp Kiều liền bày ra trận pháp. Phải công nhận hiệu quả của Thúc Tình Đan rất tốt, nên đã hấp dẫn được rất nhiều yêu thú giống đực, trận pháp của nàng duy trì được năm phút thì biến mất.

Nàng nhẹ nhàng chậc một tiếng, sau đó dứt khoát cầm lên Đoạt Duẩn, cùng Mộc Trọng Hi nhanh chóng lao lên, giải quyết hết đám yêu thú một cách nhanh gọn.

Hiện tại Diệp Kiều vẫn còn muốn sử dụng thử chiêu thức thứ hai của Thanh Phong Quyết, vì mỗi lần khó khăn lắm mới chạm đến thì lại bắt đầu không biết bước tiếp theo nên làm gì.

Chờ sau khi hai người hợp tác giải quyết xong bầy yêu thú, thì Tiết Dư lấy ra ngọc giản, trầm ngâm một lát: "Chỉ còn 300 con yêu thú nữa thôi là chúng ta có thể vượt mặt Nguyệt Thanh Tông rồi."

"Nếu bây giờ chúng ta quay lại điểm xuất phát, rồi tìm yêu thú để gϊếŧ thêm, thì sẽ bảo toàn được thứ hạng."

Mộc Trọng Hi: "Nhưng chúng ta cũng tới đây rồi, thì vào xem chút đi."

Quyết định của hắn được bỏ phiếu tán thành tuyệt đối, còn Chu Hành Vân thì sao?

Ý kiến của hắn như thế nào cũng không quan trọng.

Bốn người tiếp tục đi vào bên trong.

Vách tường xung quanh được dựng lên từ những viên đá nâu, Tiết Dư nhẹ nhàng gõ hai cái, "Nơi này không phải do tu sĩ của năm tông tạo dựng."

Tuy hắn không phải Khí tu, nhưng ít ra cũng xuất thân từ tám đại gia tộc, nên hắn nhận ra được loại đá này hình như chỉ xuất hiện ở vùng đất của Ma tộc.

Chu Hành Vân: "Ở đây có cánh cửa."

Cửa đá được chậm rãi đẩy ra, lọt vào tầm mắt chính là một căn phòng giam được bao bọc bởi bốn bức tường, trên đó còn được khắc một vài văn tự không hiểu được, nhìn giống như chú ấn.

Dựa vào kinh nghiệm của Tiết Dư, thì mấy thứ như này tốt nhất không nên chạm vào. Kết quả Mộc Trọng Hi với Diệp Kiều đã bắt đầu tự nhiên mà đi dạo xem xung quanh.

Tiết Dư sửng sốt một lát, "Đừng có tùy ý chạm vào thứ gì nhe, mấy đồ vật không rõ ràng như này rất là nguy hiểm luôn đó."

Nhưng mà đối với Chu Hành Vân từ xưa đến nay không để tâm đến bất kì điều gì, thì hắn liền giơ tay chọt chọt mấy cái chú ấn không đồng đều được khắc trên tường, sau đó nhận xét một câu: "Xấu quá.”

Tiết Dư: "..."

"Kệ bọn họ đi Tiết Dư hạ..ha...ha."

"Dù sao bọn họ không bình thường như vậy cũng đâu phải chỉ mới một hai ngày."

"Ta phát hiện nha, xem quá trình thi đấu của Trường Minh Tông trong bí cảnh thật sự rất vui. "

Ít nhất bầu không khí ở trong đội ngũ rất là náo nhiệt.

Sau khi Tiết Dư thử khuyên can vài lần, thì phát hiện không thể ngăn cản được bọn họ, vì vậy cũng lựa chọn gia nhập luôn.

Đánh không lại thì mình gia nhập thôi, chứ có gì đâu.

Bốn người đã đem cái địa phương quái dị này thành sân vườn nhà mình.

Bên ngoài Minh Huyền thấy một màn như vậy liền ghen tị muốn chết rồi: "Tức ghê."

Hắn cũng muốn đi vào đó chơi chung với Diệp Kiều.

Tống Hàn Thanh cười lạnh: "Đúng là muốn tìm đường chết mà."

Hai tông môn đã bị loại trừ, nên nếu Trường Minh Tông chịu cố gắng thì vẫn có thể đoạt được hạng nhất. Tuy nhiên không biết ai đã cho bọn hắn lá gan lớn như này, đang yên đang lành lại đi chạy vào một nơi nhìn rất tà môn?

"Ta còn tưởng rằng ở đây có con heo nào đó đang kêu. Ồ, thì ra là đại thiên tài của Nguyệt Thanh Tông." Minh Huyền nghe thấy lời nói trào phúng của Tống Hàn Thanh, liền quay sang tặng cho tên kia một nụ cười xán lạn, "Vấn Kiếm Tông với Nguyệt Thanh Tông các ngươi đều ngồi hết ở hàng ghế loại trừ rồi, thì sao không lo ăn trái cây rồi nhìn người ta thi đi, ở đó mà còn có tâm tư đi quan tâm Trường Minh Tông chúng ta làm gì?"

Tống Hàn Thanh sững người: "...Ngươi đừng có quá đáng."

Thái dương Sở Hành Chi cũng giật mấy cái: "Thật sự không có ai muốn bắt tay với ta để đánh hắn sao?"

Minh Huyền này, đáng ghét quá đi.

Địch Trầm khuyên nhủ: "Sẽ bị trừ điểm đó, nên bình tĩnh chút đi."

Không phải nói Minh Huyền dính tâm ma sao? Nhưng hiện tại nhìn hắn có điểm nào giống như bị dính tâm ma đâu, Địch Trầm cảm thấy ngồi lâu với hắn, thì người bị dính tâm ma chính là mình mới đúng.

Cách nói chuyện của bọn người Trường Minh Tông đều đáng ghét y chang nhau!

********

Sau khi Diệp Kiều đi dạo một vòng liền phát hiện ở giữa không trung xuất hiện một quyển trục đang trong trạng thái mở ra phân nửa, được bao phủ bởi một tầng ánh sáng.

"Đây là thứ gì vậy?"

Chu Hành Vân: "Nhìn nó giống như một vật dẫn giúp duy trì bí cảnh."

Đại bí cảnh trăm năm mới mở một lần, nên sẽ có loại linh khí cường đại nào đó chống đỡ để duy trì sự vận hành, mở ra lối vào bí cảnh.

Mà linh khí nào dùng để mở ra bí cảnh cũng đều là đồ tốt hết á.