Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Dựa Bãi Lạn Cứu Vớt Toàn Tông Môn

Chương 77: Quyển Trục (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mộc Trọng Hi: "Nếu chúng ta cầm lấy thì sẽ ra sao?"

"Chưa ai thử qua." Chu Hành Vân nói.

Tiết Dư: "Đợi chút nữa thử xem."

Trong lúc bốn người đang nói chuyện với nhau không kiêng nể gì, thì ở phía sau đột nhiên vang lên một tiếng nói khàn khàn: "Con nhóc kia."

Diệp Kiều: "Quỷ hả?"

Mộc Trọng Hi, Tiết Dư đồng thanh nói: "Ta không tin."

Diệp Kiều liếc nhìn về phía hai người.

Tức ghê, dám bắt chước lời nói của nàng!

"Nghiêm túc chút đi." Chu Hành Vân ý bảo bọn họ nhìn xem phía sau, "Phải tôn trọng người lớn tuổi."

"..." Tu sĩ bên ngoài: Cho nên cái thái độ tôn trọng người lớn tuổi của ngươi là như vậy đó hả?

Lão nhân: "..."

Hắn đã nhịn lâu lắm rồi nhé, vốn tưởng đây là một nhóm tán tu, vì thấy bốn người như ăn cướp mà nghênh ngang xông vào, nhưng khi thấy bọn họ mặc tông phục màu đỏ, hắn liền suy nghĩ lại.

Thì ra là đệ tử thân truyền.

Nhưng mà thân truyền hiện tại ở Tu Chân Giới đã suy đồi đến mức như này rồi sao?

Diệp Kiều dò xét nhìn qua, là một ông lão, với nước da xám xịt, nhăn nheo khô khốc, gầy trơ xương, giống như đây chỉ là một bóng hình mà thôi, đυ.ng tới sẽ biến mất ngay lập tức.

Trong lòng nàng liền do dự, chân thành hỏi: "Ngươi ra không được sao?

Sau khi nghe nàng hỏi thăm, trong lòng hắn liền vui vẻ.

Đúng là tiểu cô nương nào cũng dịu dàng, thật dễ lừa. Sau đó hắn liền bày ra biểu tình tang thương, "Đúng vậy."

"Ta đã bị giam ở chỗ này mấy chục năm rồi." Hắn rơi nước mắt, "Không nghĩ đến, cuối cùng ta đã có thể chờ được ngươi."

Diệp Kiều đối với kĩ thuật diễn của hắn không dám cho đánh giá, liền núp sau lưng Tiết Dư, sợ bị lão già kia nhìn ra được năng lực diễn dở tệ của bản thân, nên nàng muốn Tam sư huynh nhà mình đi nói chuyện với hắn.

Tiết Dư híp mắt, hắn đã nhận ra đây là Ma tộc, không chút cảm xúc mà rũ mắt: "Ngươi muốn chúng ta giúp ngươi làm gì?"

"Giúp ta ra khỏi đây." Giọng của hắn mang theo vài phần cấp thiết: "Tiểu cô nương kia là Phù tu đúng không? Chỉ cần làm theo hướng dẫn của ta là được, sau khi rời khỏi đây ta nhất định sẽ báo đáp các ngươi."

Diệp Kiều: "Nhưng mà ta chỉ mới Trúc Cơ Sơ Kỳ thôi à."

Lão giả sựng lại một chút, Trúc Cơ?

Bộ hiện tại tiêu chuẩn để làm thân truyền thấp vậy luôn ư?

Hay là thiên phú của nàng rất cao nên được năm tông phá lệ cho làm thân truyền?

Có lẽ trong lòng mang kì vọng Diệp Kiều là thiên tài, nên hắn liền vực dậy tinh thần, nhìn bốn người hiền lành tốt bụng trước mắt, lộ ra tươi cười: "Để ta dạy cho ngươi cách mở ra trận pháp này."

"Dễ lắm."

Diệp Kiều nhìn thấy tinh thần hắn cực kì tỉnh táo, thậm chỉ còn tận tình khoa tay múa chân hướng dẫn nàng cách thức mở đầu của trận pháp nữa.

Nàng im lặng quan sát một lát, liền xác định đây là cách phá trận mình chưa từng gặp qua.

Nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc Diệp Kiều lặng im ghi nhớ, bên ngoài còn có nhiều tu sĩ nhìn như vậy, nếu như đường đường chính chính đi học loại phá trận tà môn này thì khi đi ra ngoài chắc chắn sẽ bị phạt cho coi, vì vậy nàng quyết định sẽ học ngầm, bảo đảm đố ai biết được.

Lão già kia thấy nàng học nghiêm túc như vậy, càng khoa tay múa chân hăng say hơn.

Một trăm năm trước hắn đã bị một đám thân truyền phối hợp với nhau giam cầm tại đây, nhưng sau đó cũng không ai phát hiện được nơi này, đến nỗi một tia thần hồn cuối cùng của hắn cũng đã sắp tan biến.

Biện pháp tu luyện của Ma tộc rất nham hiểm, chỉ cần còn sót một tia thần hồn không bị tiêu tán thì chắc chắn có thể đoạt xá sống lại, việc này đối với hắn cũng không khó, chỉ cần có thể thoát ra khỏi đây là được.

"Học được chưa?" Hắn tốn công sức dạy nàng thực mệt mỏi, sau đó vẻ mặt chờ mong nhìn Diệp Kiều.

Diệp Kiều lắc đầu: "Không học được."

"Khó quá hà." Nàng nói: "Hay là ngài đổi cách khác đơn giản hơn được không?”

Lão già khuôn mặt vặn vẹo trong chớp mắt, nhưng sau đó lại nhanh chóng lộ ra tươi cười: "Được." Hắn nhịn.

Nhưng trong lòng lại điên cuồng mắng tông chủ của năm tông, rốt cuộc là tên ngu ngốc nào tìm thân truyền vậy? Đúng là vụng về như heo.

Hắn bày ra hết gần cả trăm dạng, nhưng nàng vẫn không học được.

Tống Hàn Thanh thấy một màn như vậy, cũng hoàn toàn yên tâm.

Mấy phương thức phá trận mà lão già kia khoa tay múa chân chỉ dạy đều rất đơn giản, nhưng kết quả Diệp Kiều lại không nhớ được, nên có thể thấy chuyện nàng nửa năm học được trận pháp là do hắn suy nghĩ nhiều rồi.

Đến nỗi việc lúc trước Tiết Dư từng nói quá là sư muội của hắn gặp qua một lần sẽ không thể quên đã bị Tống Hàn Thanh quăng ra sau đầu.

Ai mà tin.

Lão nhân: "Học được chưa?"

Diệp Kiều hàm hồ nói: "Chắc là được rồi."

Nàng xác thật đã nhớ rõ hết rồi, vì thế liền nhìn về phía lão nhân, xác nhận lại một lần nữa: "Ngươi thật sự không ra được ư?"

Lão nhân vội vàng gật đầu: "Đúng vậy a, tiểu cô nương. Ngươi..."

Diệp Kiều liền nở một nụ cười xán lạn, cầm lấy quyển trục đang lơ lửng giữa không trung, cất bước chạy đi, chỉ bỏ lại một câu: "Nếu ngươi ra không được thì ta đây yên tâm rồi."
« Chương TrướcChương Tiếp »