Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Dựa Bãi Lạn Cứu Vớt Toàn Tông Môn

Chương 81: Sơn Hà Đồ (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sơn Hà Đồ này tạo ảo cảnh cho nàng toàn là kí ức ở hiện đại mà thôi.

Nhưng mà Diệp Kiều lại không có một chút nào muốn nhớ đến cảnh thức trắng đêm để vẽ cho kịp bản thảo hết.

Tiết Dư khóe miệng giật giật, chỉ đành đem Sơn Hà Đồ cất đi.

Đây là linh khí có thể khơi dậy hồi ức trong sâu thẳm của một người, theo lí thuyết không phải sẽ bị lạc trong những kí ức xa xưa hay sao?

Còn bộ dáng của nàng thì như tránh còn không kịp là cái méo gì vậy.

Sau khi hai người thử nghiệm tác dụng của Sơn Hà Đồ xong, thì trong khuôn viên đã nháo nhiệt hẳn lên, Minh Huyền với Mộc Trọng Hi đang nướng BBQ, bọn họ nói là muốn ăn mừng, sau khi bọn Diệp Kiều ra tới, thì lửa trại đã được nhóm đầy đủ.

Minh Huyền ném ra một lá Ngự Hỏa Phù vào bên trong đống lửa, càng làm cho nó bốc cháy dữ dội hơn.

Tống Hàn Thanh đang xem phù thư thì nghe được cách vách ồn ào náo nhiệt, hắn liền nhíu mày hỏi: "Trong sân bên kia đang làm gì vậy?"

Tối rồi còn không chịu nghỉ ngơi.

Tô Trạc dùng mũi chó hít hít ngửi ngửi, "Hình như đang nấu đồ ăn thì phải?"

Nấu đồ ăn?

Tống Hàn Thanh cạn lời: "Bọn họ không có Tích Cốc Đan sao?"

Tô Trạc nhỏ giọng nói: "Hình như là đang ăn mừng."

...Nhưng mà thơm quá đi.

Cũng không biết bọn họ đang làm món gì nữa.

Tống Hàn Thanh thu hồi ánh mắt, muốn tiếp tục xem phù thư, nhưng lại bị mùi hương thơm phức của đồ nướng khiến cho cầm lòng không được, thế là hắn liền ngồi dậy.

"Chúng ta đi qua nhìn xem."

Tô Trạc: "Ừm."

Thật ra hắn không muốn gặp mặt Diệp Kiều cho lắm.

Mỗi lần đối mặt với người đã từng là Nhị sư tỷ của mình, tâm tình Tô Trạc liền có chút phức tạp, thậm chí đã từng có suy nghĩ vụt qua, nếu nàng không rời tông môn, thì có khi nào...

Tuy rằng suy nghĩ này mới vừa vụt qua đã bị hắn đánh bay, nhưng không thể phủ nhận rằng, Tô Trạc thật sự đã từng ảo tưởng qua điều này.

Đến lúc hai người qua tới, thì Diệp Kiều đang ngồi nướng BBQ, nghe thấy tiếng động, nàng liền ngẩng đầu nhìn hai người sau đó phun ra hai chữ: "Đưa tiền.”

"Muốn ăn thì nói." Nàng sợ bọn họ nghe không hiểu, còn bổ sung thêm câu: "Nhưng mà phải đưa tiền trước."

Tống Hàn Thanh không nghĩ tới việc nàng mới vừa liếc mắt đã nhìn thấy được ý đồ của hắn, dù sao đến cũng đến rồi, không thể vì chút linh thạch mà bỏ về được, mà hắn không tin bản thân không thể dùng tiền chọi chết nàng.

Tống Hàn Thanh nghe xong sắc mặt liền đen thui, chỉ có thể không tình nguyện mà ném cho nàng ba viên linh thạch thượng phẩm, sau đó không cảm xúc mà ngồi xuống đợi đồ ăn.

Đối mặt với đàn khách không mời mà đến này, Diệp Kiều cũng không đuổi người, dù sao muốn ăn thì tới đưa tiền là được.

Tốc độ nướng thịt của Diệp Kiều rất nhanh, mà tốc độ giành đồ ăn của các sư huynh của nàng cũng nhanh không kém, Tống Hàn Thanh do giành không kịp nên cái mâm trước mặt đã không còn miếng nào, hắn lại tiếp tục đen mặt.

Năm người thay nhau nướng, nên vô tình nướng hơi nhiều.

Mâm ở trước mặt Tống Hàn Thanh bây giờ đã đầy ắp đồ ăn.

Diệp Kiều ngáp một cái, nhìn thoáng qua sắc trời, lại thấy Tống Hàn Thanh vẫn còn không chịu đi, nàng lập tức không kiên nhẫn mà đuổi người: "Ăn xong rồi sao còn không chịu đi nữa?"

Tống Hàn Thanh cũng bực, "Bộ ngươi không thấy trong mâm của ta vẫn còn đồ ăn sao?"

Diệp Kiều: "...”

Nàng sửng sốt, "Ờm. Vậy ngươi tính ngồi ở đây ăn cho xong ư?" Hắn ăn nổi sao? Tống Hàn Thanh không cảm xúc nhìn nàng, đột nhiên nói lớn: "Ăn không hết thì ta đem về không được hả?"

Hắn nhìn thấy Diệp Kiều sửng sốt, trong lòng liền cười lạnh.

Chưa nghĩ tới đúng không, sao hắn lại đột nhiên thông minh như vậy.

Sau này Trường Minh Tông đừng có mơ lừa lấy bất kì một viên linh thạch nào của hắn nữa.

Nhìn Tống Hàn Thanh đem đi một mâm toàn đồ ăn, Diệp Kiều khoanh tay, tâm tình trở nên phức tạp.

Minh Huyền cũng thấy mà ngây người vài giây, "Hắn làm sao vậy?" Đại đệ tử Tống Hàn Thanh mắt cao hơn đầu mà lúc trước bọn họ gặp trong khách điểm đâu mất rồi.

"Tống Hàn Thanh a..." Giọng của Diệp Kiều có chút trầm trọng: "Ta phát hiện trong khoảng thời gian này, hắn đã thay đổi rất nhiều.”

“Hửm.” Tiết Dư tỏ vẻ hiểu biết: “Trở nên lương thiện sao?”

Diệp Kiều: “Trở nên khờ hơn.”
« Chương TrướcChương Tiếp »