Chương 89: Kinh hỉ không? Bất ngờ không? Kí©h thí©ɧ không?

Diệp Kiều nhìn một đám Ma tộc đang cười to, cảm thấy nếu nàng không cười theo thì sẽ lạc bầy lắm.

Vì thế cũng cất tiếng cười hùa: "Muahahaha!"

Nụ cười kia như nụ cười của Thần hắc ám Gurana, làm cho hai thân truyền đang bị trói sợ teo người.

Tống Hàn Thanh với Diệp Thanh Hàn liếc nhau.

Chỉ cảm thấy hôm nay sẽ là ngày hai người bọn họ bỏ mạng tại đây.

Con mẹ nó, Ma tộc đúng là một đám điên khùng.

Sau khi Diệp Kiều đi vào ngục tối, liền nhìn thấy hai con báo quen thuộc, trong lòng nàng chậc một tiếng, đem giọng đè thấp, "Vấn Kiếm Tông với Nguyệt Thanh Tông ư?"

Nàng đã nói mà, ai lại rảnh rỗi đi tìm đường chết như vậy, nơi nguy hiểm như này còn dám đi vào.

Thì ra là hai tên ngu ngốc này, vậy thì hiểu rồi.

Diệp Thanh Hàn đối mặt mới ánh mắt cười cợt của nàng, thần sắc lúc này liền căng thẳng, trong mắt ngập tràn lạnh lẽo, "Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đợi ngày sau, ta nhất định sẽ san bằng Ma giới của các ngươi!"

(Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây: nghĩa là đừng nên đánh giá thấp hay coi thường người không bằng mình, bởi vì trong tương lai không ai biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra.)

Diệp Kiều thiếu chút lại cười tiếp.

Không hổ là Long Ngạo Thiên phiên bản Tu Chân Giới, đã vào ngục giam rồi còn mạnh miệng ghê, bộ hắn không nhìn xem hiện tại bản thân mình đang ở chỗ nào sao.

"To gan." Một tên Ma tộc lập tức đạp Diệp Hàn Thanh một cái: "Dám vô lễ với đại nhân!"

Diệp Thanh Hàn từ trước nay chưa từng chịu phải loại sỉ nhục như này, hắn liền nghiến răng, ánh mắt lạnh thấu xương, sau đó nói lớn: "Muốn chém muốn gϊếŧ tùy các ngươi."

"Chúng ta là đệ tử chính đạo, tuyệt đối không chịu cúi đầu như các ngươi."

Trong lòng Diệp Kiều tấm tắc khen hai tiếng.

Mạnh miệng dữ vậy sao.

Tống Hàn Thanh nhỏ giọng nói: "Diệp Thanh Hàn..." Hắn vẫn lựa chọn làm kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Tống Hàn Thanh là người co được dãn được, thấy Diệp Thanh Hàn ở thời điểm nào rồi mà còn nói nhảm, liền nhịn không được mà nhắc nhở: "Ngươi muốn chết thì đừng có kéo ta theo biết chưa?"

Nghe Diệp Thanh Hàn khoác lác thể hiện bản thân.

Mặt Tống Hàn Thanh liền vặn vẹo trong chớp mắt, hắn chưa muốn chết đâu. Tên ngu ngốc này muốn chết như vậy thì chết một mình đi má, ai rảnh đâu mà chết chung.

Diệp Kiều diễn đủ rồi, liền liếc qua mấy tên Ma tộc đang đứng xung quanh, tát một tên đứng gần mình: "Thất thần ở đây làm gì?

Cút hết cho ta."

Nhìn bộ dạng nắng mưa thất thường của nàng, làm đám Ma tộc sợ hãi vội vàng chạy ra ngoài.

Chờ sau khi Ma tộc đi hết, Diệp Kiều liền lấy một cái ghế ngồi xuống.

"Các ngươi tới Ma tộc của chúng ta định làm gì?" Nàng đá Diệp Thanh Hàn mấy cái, không nghĩ đến vẫn có hai tên ngu ngốc tự chui đầu tìm đường chết.

Diệp Thanh Hàn cười lạnh: "Tất nhiên là muốn san bằng Ma tộc nhỏ bé của các ngươi rồi!"

Tống Hàn Thanh: "Ngươi im cũng không ai nói ngươi câm đâu."

Bộ không nhớ tới sắc mặt của đám Ma tộc kia đều vặn vẹo như thế nào sao?

Diệp Kiều cười đến sái quai hàm, nàng hứng thú mà ồ một tiếng, "Nói cách khác, các ngươi còn chưa rõ tình huống ở Ma tộc chúng ta như thế nào đã không biết sống chết mà xông vô đây ư?"

Thân truyền ở Tu Chân Giới bây giờ bạo vậy sao?

Nàng một câu Ma tộc chúng ta, hai câu cũng Ma tộc chúng ta, dường như đã đem mình trở thành lão đại ở nơi đây, bộ dáng thành thạo như này làm cho Tần Phạn

Phạn nghe xong liền cảm thấy lúc ở trong bí cảnh thì con nhóc này đã tiết chế lắm rồi.

Lần này lại trực tiếp ở trên địa bàn Ma tộc mà bắt đầu tác oai tác quái.

Trâu bò ghê.

Diệp Thanh Hàn cho rằng nàng đang nhục nhã hắn, vì vậy mặt không cảm xúc, chỉ lạnh lùng nhìn nàng, không nói lời nào.

Tống Hàn Thanh cũng dần trở nên bất an hơn, dù sao thì hắn cũng chưa nghĩ đến việc bản thân bị lưu lạc ở địa bàn của Ma tộc, hoàn cảnh nguy hiểm như này càng làm cho lòng hắn bất an vô cùng.

Diệp Thanh Hàn nhíu mày, khóe môi giật giật, nhưng không biết vì sao, lại cảm thấy giọng nói này...rất quen?

Nhưng lại không nhớ rõ là nghe được ở đâu.

Diệp Kiều nhìn hai người không dám hé răng, lại cảnh giác nhìn nàng, giống như xem nàng là yêu ma quỷ quái gì đó, thấy vậy nàng càng mỉm cười vui vẻ hơn.

Người ta có câu khi nào tâm trạng ngươi không tốt thì trời sẽ nắng, còn khi nào tâm trạng ngươi tốt thì trời sẽ mưa.

Nhìn biểu tình của hai người rất là xuất sắc, dường như đã xem nàng như thủy quái dưới biển sâu.

Tống Hàn Thanh nhìn thấy tên Ma tộc cấp cao này cười ngửa tới ngửa lui như khùng như điên, liền quyết tâm phải nén giận.

Tên Ma tộc này bị điên rồi, nên tốt nhất đừng có chọc tới nàng ta.

Tuy Diệp Thanh Hàn không sợ nàng, nhưng cũng cảm thấy nàng không được bình thường cho lắm.

Tu vi thì nhìn không ra, tóc thì che mất nửa khuôn mặt, lại thêm giọng cười càn rỡ cực kì giống biếи ŧɦái.

Sau khi Diệp Kiều thưởng thức xong biểu tình xuất sắc của cả hai, liền bình tĩnh bỏ chân xuống.

Vén mái tóc đang bù xù lên, lộ ra khuôn mặt quen thuộc, sau đó Diệp Kiều cực kì vui vẻ nói: "Hey."

"Nhớ ta không?"

Đờ mờ.

"Thấy sao hả?" Diệp Kiều đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của hai người, liền vỗ tay cười, "Kinh hỉ không? Bất ngờ không? Kí©h thí©ɧ không?”