Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Dựa Bãi Lạn Cứu Vớt Toàn Tông Môn

Chương 91: Độn Thổ Phù

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi nàng cứu hai người thì nhất định Ma tộc sẽ nháo đến trời long đất lở, nên phải chạy trốn thôi a.

Diệp Thanh Hàn với Tống Hàn Thanh không biết vì sao, lại có chung một dự cảm không tốt.

Đặc biệt là hai người đã trải qua cảm giác bị Diệp Kiều lừa tiền. Nên tổ hợp lạnh tê tái liền liếc nhau, cảm thấy nàng là dạng chồn cáo chúc tết gà.

(Chồn cáo chúc tết gà: lấy từ câu "Chồn cáo chúc tết gà, rắp tâm muốn thịt ý ám chỉ người giả bộ tốt bụng để thực hiện mưu đồ bất chính.)

Thật bất an!!

"Yên tâm đi, ta sẽ mang các ngươi trốn ra ngoài an toàn."

Diệp Kiều trưng ra một bộ dáng tràn đầy sức sống: "Tin tưởng ta nha."

"Vậy thì bây giờ, chúng ta bắt đầu chạy trốn thôi."

Nàng nói xong liền chạy thẳng ra ngoài. Hai người kia vẫn chưa theo kịp suy nghĩ của nàng, thậm chí Tống Hàn Thanh còn hỏi: "Vì sao lại chạy, không phải đám Ma tộc kia rất nghe lời ngươi sao?"

"Đó là do ta lừa bọn chúng á."

"Tùy tiện tìm một bộ đồ màu sắc khác biệt mặc vào, sau đó lại tùy tiện nói mấy câu lừa gạt thôi à, nhưng bọn chúng sẽ mau chóng nhận ra thôi, nên đừng có hỏi nữa, lo mà chạy nhanh đi."

Diệp Thanh Hàn: "..."

Vì thế ba người lại một lần nữa bắt đầu chạy trốn, mà Ma tộc bên kia cũng đã ý thức được vấn đề không đúng, Thánh nữ có thuộc hạ ư?

Hình như là không có đi!

Tinh cách của Thánh Nữ bọn họ rất lãnh đạm, lại thích hành động một mình, ai cũng không liên hệ được, nên đối phương cũng sẽ không rảnh mà đi quan tâm đến chuyện bắt được thân truyền, càng không có chuyện sẽ phái người đến xem tình hình ở đây.

"Mau đến ngục giam."

Sau khi phản ứng được mọi chuyện thì bọn họ bắt đầu chạy nhanh qua.

Vừa mới mở cửa nhà giam ra thì quả nhiên đã thấy hai tên thân truyền biến mất.

Bọn họ lúc này mới hoàn toàn ý thức được bị bà nội kia lừa rồi.

Tống Hàn Thanh chỉ là một Phù tu nên không đuổi kịp tốc độ của hai Kiếm tu, liền thở hổn hển mà lớn tiếng nói: "Không phải ngươi nói sẽ cứu chúng ta ra ngoài hay sao?!"

Diệp Kiều hợp tình hợp lí nói: "Ta nói sẽ cứu các ngươi ra ngoài, nhưng có nói là bây giờ đâu."

Quả nhiên a a a!!

Thà hắn tin rằng trên đời này có quỷ, còn hơn là đi tin lời nói của Diệp Kiều.

Vậy mà làm cho hắn ôm vài phần tin tưởng nàng a.

Tông chủ của năm tông sau khi nghe cuộc đối thoại của hai người: "..." Mà khoan, bộ không ai ý thức được chuyện hai Kim Đan Hậu Kỳ lại đi trông cậy vào một Trúc Cơ sẽ cứu bọn họ thoát khỏi đây ư? Chuyện này thấy rất là vô lí luôn á.

Trán Tống Hàn Thanh đổ mồ hôi lạnh, lại nghe thấy âm thanh hô to đánh đánh gϊếŧ

gϊếŧ bên ngoài, liền liếʍ đôi môi khô khốc của mình: "Ta còn mấy lá Truyền Tống phù nè."

"Nhưng xác suất chạy trốn thành công không cao."

Nơi này quá nhiều Kim Đan, nên nếu dùng Truyền Tống phù sẽ bị bại lộ hơi thở, hơn nữa khi Ma tộc thấy bọn họ đã chạy trốn, nhất định sẽ dùng trận pháp để cắt đứt liên lạc với bên ngoài.

Nói cách khác thì cho dù bây giờ có Truyền Tống phù cũng không thể thoát khỏi phạm vi của Ma giới.

Lúc này mà sử dụng bùa thì không khác gì tự tặng cho mình một vé đi xuống âm phủ. Diệp Kiều lấy từ túi trữ vật ra mấy lá bùa:

"Ta có Độn Thổ Phù nè."

"Truyền Tống phù còn dùng không được thì Độn Thổ phù của ngươi cũng vô dụng thôi." Tống Hàn Thanh trợn mắt, hoàn toàn không còn bộ dáng vâng vâng dạ dạ như lúc còn trong ngục giam.

Diệp Kiều nhướng mày: "Ai nói ta muốn đi ra ngoài?"

Nàng lười để ý đến cái tổ hợp lạnh tê tái này, "Các ngươi trốn kĩ đi, rồi ở đó chờ ta đến vớt các ngươi lên."

"Đến lúc đó thì dùng Truyền m phù để báo vị trí vớt lên là được."

Nói xong Diệp Kiều liền bóp nát Độn Thổ phù, sau đó chạy đi.

Diệp Thanh Hàn với Tống Hàn Thanh liếc nhau, đều thấy được sự bất lực trong mắt cả hai.

Nên đánh giá mức độ hoang đường của Diệp Kiều như thế nào đây?

Không bao giờ hành động như người bình thường, lại thêm bộ dáng vội vã, nên bất kì ai cũng không đoán ra được bước kế tiếp nàng sẽ làm gì.
« Chương TrướcChương Tiếp »