Chương 6: Ưu điểm

“Đến cả ngươi cũng không đánh lại nó à?”

Khương Hoành Vân hỏi ngược lại: “Ngươi nghĩ vì sao chúng ta đang phải liều mạng bay trên trời như thế này? Vì không khí ở trên cao trong lành hơn à?”

“…”

Nhắc đến không khí, Mai Ôm Tuyết mới nhận ra không khí dưới mặt đất đã trở nên đặc quánh và bẩn thỉu, một màu vàng nâu bẩn thỉu tràn ngập. Đó không chỉ là bụi bẩn do đất đá bốc lên, mà còn là khí độc tanh hôi do Thôn Thiên Phi Mãng phun ra từ miệng nó, đang lan rộng ra bốn phía.

Dù cả hai đang bay ở độ cao khá an toàn, nhưng mùi tanh hôi vẫn thoang thoảng bay lên. Mai Ôm Tuyết vội vàng bịt miệng mũi, nhưng cũng không ngăn được khí độc len lỏi vào. Chỉ hít phải một chút thôi, nàng đã cảm thấy đầu óc quay cuồng, chân tay bủn rủn, cơ thể ngả về phía trước, sắp rơi xuống.

Khương Hoành Vân nhanh chóng vươn tay, nắm lấy cổ tay của Mai Ôm Tuyết qua lớp áo, truyền vào kinh mạch nàng một luồng linh khí.

Linh khí luồn lách qua tứ chi, dồn về đan điền, đẩy hết khí độc ra khỏi cơ thể, khiến Mai Ôm Tuyết tỉnh táo trở lại ngay lập tức.

Cảm nhận được luồng linh khí chảy trong kinh mạch, Mai Ôm Tuyết vội vàng điều khiển nó, hóa thành một lưỡi gió dài nửa mét.

Lưỡi gió lao thẳng về phía Thôn Thiên Phi Mãng, dễ dàng chặt đứt một nhánh cây to bằng cổ tay chắn trước mặt.

Tuy nhiên, lưỡi gió sắc bén này dù đánh trúng vào cằm của con mãng xà, vẫn không thể xuyên qua lớp da dày cộm của nó, chỉ để lại một vết xước mờ nhạt.

Mai Ôm Tuyết kinh ngạc hét lớn trong gió: “Sao nó lại cứng như vậy?!”

Khương Hoành Vân cũng lớn tiếng đáp lại: “Da nó dày mà!”

Khi hai người nói chuyện, toàn bộ thân hình của Thôn Thiên Phi Mãng đã hoàn toàn bay lên không, thân thể dài ngoằng của nó uốn lượn đến mấy chục trượng, ước tính có lẽ gần trăm mét.

Khương Hoành Vân liếc nhanh qua đường đi của con mãng xà, nhận thấy trên không không thể kéo dài khoảng cách thêm nữa. Trong chớp mắt, hắn đột ngột đổi hướng, lao xuống nhanh như tên bắn, đâm vào một khu rừng rậm rạp, cao chừng hơn mười mét, để tránh chiếc lưỡi dài của con mãng xà đang cuộn về phía hắn.

Con mãng xà phát ra tiếng rít như bò rống, có vẻ giận dữ vì mất con mồi.

Có lẽ nọc độc đã bị cạn kiệt, lần này nó không còn phun khí độc ra nữa mà chỉ lộ ra hàm răng nhọn hoắt màu vàng xỉn. Trên đó còn bám lại vết máu khô đã chuyển màu đen, cùng một đoạn đai lưng của con người.

Có vẻ như tu sĩ lần trước gặp nó đã không còn mạng sống.

Chui vào rừng sâu, Khương Hoành Vân thu kiếm lại, dẫn theo Mai Ôm Tuyết len lỏi giữa các thân cây.

Trên cao, Thôn Thiên Phi Mãng chậm chạp điều chỉnh hướng đi. Nó hạ thấp đầu, phần đuôi vung lên trời cao, phá nát hàng loạt cây cối chắn đường như một chiếc tàu phá băng điên cuồng.

Cây cối ngăn trở cả hai bên, khoảng cách giữa họ và con mãng xà càng lúc càng ngắn lại. Chỉ vài lần nhảy, cái bóng khổng lồ của nó đã phủ kín đầu hai người.

Giữa lúc hormone adrenaline* dâng trào, Mai Ôm Tuyết nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch như tiếng trống.

*Adrenaline là một loại hormone được giải phóng ra khỏi tuyến thượng thận và phóng thích trực tiếp vào máu. Có chức năng phục vụ các chất trung gian đồng thời truyền tải lượng xung thần kinh đến các cơ quan khác nhau.

Trong khoảnh khắc cấp bách, Khương Hoành Vân bất ngờ lên tiếng: “Con yêu thú này tuy hung bạo, nhưng có một ưu điểm.”

“…Ưu điểm gì?”

Cùng lúc nàng hỏi, một dự cảm chẳng lành bỗng hiện lên trong tâm trí Mai Ôm Tuyết, như sợi chỉ mỏng quấn chặt lấy sống lưng nàng.

Dưới tán cây rậm rạp, ánh sáng không xuyên qua nổi, bao quanh chỉ là bóng tối mịt mùng. Nửa khuôn mặt thanh tú của Khương Hoành Vân chìm trong bóng tối, trông u ám và khó phân biệt, tựa như một loài yêu ma trong truyền thuyết.

Hắn nắm chặt cánh tay của Mai Ôm Tuyết, giọng trầm thấp vang lên bên tai nàng, tựa như một câu chuyện ma quỷ.

“Cho dù có bao nhiêu mục tiêu trước mắt đi nữa thì mỗi lần săn mồi, nó vẫn chỉ ăn một người.”

Nghe đến đây, Mai Ôm Tuyết lạnh cả sống lưng!

Theo bản năng, nàng ngưng tụ lưỡi gió, chém thẳng vào cánh tay Khương Hoành Vân đang nắm lấy nàng.

Nhưng Khương Hoành Vân lại nhanh hơn, mạnh hơn, và dứt khoát hơn nàng!

Giây tiếp theo, với cú ném mạnh của Khương Hoành Vân, Mai Ôm Tuyết bị hất tung lên trời với khuôn mặt đầy sự kinh ngạc.

Da thịt rách toạc, máu tươi bắn tung tóe, sắc đỏ thẫm nhuốm lên tầm nhìn của Mai Ôm Tuyết.

Toàn thân nàng bị đánh bay, cảm giác mất trọng lượng mạnh mẽ bao trùm lấy nàng, nhưng Mai Ôm Tuyết chỉ ngỡ ngàng nhìn về phía Khương Hoành Vân, mắt thấy hắn ngày càng cách xa mình.

Lúc này, Khương Hoành Vân cầm thanh kiếm bằng trúc bạc trong tay, nhảy về phía con mãng xà, không chút thay đổi sắc mặt, lao thẳng vào cái miệng tanh nồng đang mở rộng của nó. Trên cổ tay trái của hắn, một vết thương mới do lưỡi dao gió cắt qua hiện rõ, máu chảy dọc theo cánh tay nhỏ giọt xuống đất.

Chính trong khoảnh khắc ấy, Mai Ôm Tuyết đã đâm bị thương Khương Hoành Vân.

Nhưng Khương Hoành Vân lại chọn cách ném nàng về hướng an toàn, tránh xa con mãng xà khổng lồ, rồi một mình đối địch.

Ngay trước khi lao vào miệng rắn, Khương Hoành Vân bất ngờ quay đầu lại nhìn Mai Ôm Tuyết.

Mai Ôm Tuyết vốn nghĩ, với hảo cảm âm của Khương Hoành Vân đối với nàng, sau sự việc đầy kịch tính này, trên mặt hắn sẽ hiện lên nụ cười lạnh, chế giễu, khinh miệt, thất vọng, hoặc là những cảm xúc mãnh liệt nào khác.

Nhưng Khương Hoành Vân chỉ bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt đối diện, sau đó ra hiệu về phía xa.

Theo ánh mắt hắn nhìn qua, Mai Ôm Tuyết thấy một con đường nhỏ uốn lượn trong rừng, có lẽ đó là con đường cuối cùng mà Khương Hoành Vân đã chỉ cho nàng để chạy trốn.

Nhận ra điều này, cơ thể Mai Ôm Tuyết bỗng nhiên run lên một cách đầy mạnh mẽ.

Trước đó khi đi đường bình thường, nàng còn nhận được vài lời lạnh lùng, không mặn không nhạt từ hắn; nhưng trong giờ phút sống chết này, Khương Hoành Vân lại dùng sức một mình, bộc lộ trách nhiệm khó tin.

Sao có thể như vậy?

Thật sự lại có thể như vậy.

Mai Ôm Tuyết quay đầu lại, chỉ thấy hơn nửa thân thể của Khương Hoành Vân đã lọt vào miệng rắn, một chiếc răng nhọn hình tam giác ngược như một cái chốt, cắm sâu vào vai hắn, muốn chẻ đôi hắn ngay tại chỗ.

Khương Hoành Vân không lùi mà tiến.

Hắn mượn sức ép xuống này, hai tay nắm chặt kiếm đâm thẳng xuống, như một cái gai xương cá mắc kẹt trong cổ họng, đâm nửa thân kiếm trúc vào trong khoang miệng tương đối mềm mại của con mãng xà.

Máu người và máu của mãng xà phun ra cùng một lúc, đều là màu đỏ đậm như nhau. Hơi thở tanh tưởi của máu lan tỏa trong rừng, hòa lẫn với mùi hôi tanh của mãng xà, ngửi vào khiến người ta buồn nôn.

Con mãng xà ghê tởm lắc đầu vài lần, sau đó hung hăng khép miệng lại, hoàn thành một cú nuốt đáng kinh ngạc.