Chương 14: Nguyệt Thanh Tông có tiền chứ không bị bệnh!

Một canh giờ trước khi bí cảnh mở ra, nhóm người Diệp Kiều đã đứng ở lối vào, Tiết Dư đã giảng qua cho nàng nghe, bên trong bí cảnh đều có sương mù, nếu hít vào mũi sẽ bị choáng váng, vì tránh để xảy ra chuyện ngoài ý muốn, rất nhiều người đã mua pháp khí để ngăn cách sương mù.

Diệp Kiều: "Vậy chúng ta có pháp khí không?"

"Không có." Tiết Dư đúng sự thật trả lời: "Trường Minh Tông không có khí tu, không có ai luyện khí, nếu cần thì đến Thành Phong Tông mua, bọn họ nhiều khí tu."

"Vậy thì lúc đi vào chúng ta thi thố kiều gì?" Tùy ý như vậy sao?

Trong trí nhớ của Diệp Kiều, mỗi lần hạ bí cảnh nữ chủ đều được trang bị một đống thiên linh địa bảo, pháp khí đan dược, sao đến phiên bọn họ lại trở thành khó coi như vậy.

Minh Huyền không chút để ý nói: "Nếu ngươi có thể nín thở thì nín thở là được rồi. Không thể thì lấy tạm thứ gì che mũi miệng lại, có điều đến lúc phải đánh nhau nói, sẽ có chút phiền phức."

Diệp Kiều nghe vậy liền bắt đầu tự hỏi, nếu chỉ là sương mù thì có lẽ sẽ không khác gì với sương mù buổi sáng ở thời hiện đại nhỉ? Nàng mở túi không gian, lấy ra một miếng vải bố, dùng huyền kiếm cắt mấy lần, cuối cùng cắt thành hình dạng khẩu trang, quả thực có thể nói là hoàn mỹ.

"Mang lên." Diệp Kiều làm nhiều lên mười mấy cái, lo trước khỏi họa, sau đó ném cho ba sự huynh mỗi người một cái. Khỏi phải nói, còn rất thích hợp.

Có điều bộ dáng có chút cổ quái, Minh Huyền cầm lấy một cái, tò mò hỏi: "Tiểu sư muội, đây là vật gì?"

Diệp Kiều: "Khẩu trang."

Ba người chưa từng thấy qua loại đồ vật này, chỉ cảm thấy dáng vẻ thứ này thật sự cổ quái, Diệp Kiều làm mẫu, đeo lên mặt, biểu thị cho họ thấy nên sử dụng như thế nào, có nhiều cách để sinh sống trên thế giới này mà, nếu không có linh khí vậy thì có thể mang khẩu trang.

Ba người kia có chút câm nín, nhưng dưới ánh mắt sáng lấp lánh của tiểu sư muội, bọn họ cũng đành phải chừa cho nàng chút mặt mũi.

Sau khi bốn người đeo khẩu trang xong xuôi, dọc đường đi có không ít người cảm thấy tò mò mà dò xét đánh giá họ. Ăn mặc kỳ kỳ quái quái, miệng lại còn dùng cái thứ gì để che thế kia?

Sau khi đi vào bí cảnh, những tông môn có nội tình, ví dụ như Nguyệt Thanh Tông lúc này đã lấy ra pháp khí, khởi động hộ thuẫn bao phủ người ở bên trong.

Nguyệt Thanh Tông có năm đệ tử thân truyền, lần này chỉ tới ba người, Vân Thước cùng vị đệ tử Tống Hàn Thanh kia, cùng với một người không tính là xa lạ. Tô Trạc!

Diệp Kiều tương đối có ấn tượng với Tô Trạc, chính là tiểu sư đệ lúc trước đâm sau lưng nguyên chủ, có điều hẳn là vì mang khẩu trang, đối phương cũng không nhận ra nàng.

Tô Trạc nhăn mày, theo bản năng chắn trước mặt Vân Thước. Hắn cho rằng Diệp lại là một nữ tư ghen ghét tiểu sư muội của mình.

Tiểu sư muội của hắn lớn lên mạo mỹ, nữ tu nhìn nàng không vừa mắt chỗ nào cũng có, Tô Trạc sợ nàng sẽ phải chịu thương tổn, thần sắc lạnh lùng nhìn về phía Diệp Kiều.

Diệp Kiều bị ánh mắt lạnh băng ánh của hắn đảo qua, nàng sờ sờ chóp mũi, thầm phỉ nhổ trong lòng. Chó liếʍ chó liếʍ đi, đến cuối cùng cũng chỉ hai bàn tay trắng thôi. Trong nguyên tác, Tô Trạc nhiều nhất cũng chỉ coi như là một cái lốp xe dự phòng trung thành, ngay cả nam phụ còn không xứng kìa.

"Vị tiểu hữu này." Một tu sĩ hơi lớn tuổi đi tới, nói: "Vật mà ngươi mang trên miệng là thứ gì?"

Hắn cảm thấy vô cùng tò mò với vật kì quái mà nhóm Diệp Kiều đeo trên mặt, có người dẫn đầu, những người khác tất nhiên cũng đều nóng lòng muốn thử, lập tức tiến lên dò hỏi.

"Chính là pháp khí mới do Thành Phong Tông luyện chế sao?"

"Nhưng trên đó cũng không có linh khí dao động."

"Kia là vật gì thế nhỉ?"

Suy nghĩ trong đầu Diệp Kiều vừa động, tliền lấy từ trong túi không gian ra chỗ khẩu trang còn thừa, nàng khẽ mỉm cười nói: "Đây là khẩu trang do ta nghiên cứu chế tạo ra. Tuy không so được với pháp khí, nhưng ở tỏng bí cảnh có lẽ sẽ có thể ngăn cản chút sương mù tạo thành nguy hại."

"Thật sự?"

Nói đến cùng thì những người tới tiểu bí cảnh vẫn đa số là tiểu tông môn cùng tán tu, không phải ai cũng tài đại khí thô, có thể móc ra linh khí giống Nguyệt Thanh Tông. Nàng vừa nói như vậy, đám người chung quanh đều vô cùng có hứng thú.

Diệp Kiều bình thản ung dung đáp: "Cam đoan không giả. Chỉ cần năm khối linh thạch hạ phẩm, các ngươi mua cũng không có hại, chẳng đáng là bao."

"Chư vị có thể thử xem sao." Nàng rất nhiệt tình.

Mộc Trọng Hi trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng bắt đầu hạ thủ, lúng ta lúng túng nói: "Tiểu sư muội.. Thật là lợi hại."

Nếu là hắn nói, khẳng định sẽ không thể đứng trước mặt nhiều người mà đẩy mạnh tiêu thụ như vậy. Thì ra còn có thể như vậy sao?

Tiết Dư ho nhẹ một tiếng: "Tiểu sư muội chỉ cần đề cập đến linh thạch, đều rất nhiệt tình."

Cuối cùng trước khi bí cảnh mở ra, khẩu trang trong tay Diệp Kiều đã bị mua sạch bách, nàng còn cố ý để lại một ít, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

"Chúng ta đi thôi, bí cảnh mở rồi."

Mộc Trọng Hi dẫn đầu đi vào, vừa bước vào bí cảnh, sương khói lượn lờ, những tán tu mua khẩu trang kinh ngạc phát hiện, vật này quả nhiên có thể ngăn cách đại bộ phận sương mù có độc, hơn nữa hiệu quả cực kỳ rõ ràng.

Tiết Dư cổ quái sờ sờ khẩu trang, kỳ thật hắn có bế khí đan, vốn dĩ đều đã chuẩn bị nếu đồ của tiểu sư muội không dùng được, hắn liền phân chia đan dược cho mấy người. Hiện tại xem ra là không cần rồi.

"Sao muội lại có nhiều thứ hiếm lạ cổ quái như vậy?"

Diệp Kiều cũng không quay đầu lại mà trả lời: "Trí tuệ của tiền bối."

Cảm tạ khoa học kỹ thuật phát triển đi.

Tô Trạc nhìn Diệp Kiều bị một đám người đồng như kiến vây quanh, hắn nhẹ nhàng cười nhạo, khinh thường nói: "Chút tiểu tiện nghi như vậy mà cũng muốn chiếm, thật đúng là mất mặt."

Vân Thước tán thành gật gật đầu, uyển chuyển đáp: "Có lẽ là tiểu tông môn, không có tiền đi. Nữ hài kia.. thật ra cũng rất đáng thương."

Rõ ràng tuổi tác không sai biệt lắm so với minhg, kết quả nàng lại phải vì chút linh thạch mà ăn nói khép nép như vậy. Nhưng sau khi bước vào bí cảnh, cảm giác ưu việt của mấy người Nguyệt Thanh Tông liền dần dần biến mất, tuy bọn họ có pháp khí hộ thân, nhưng linh khí vẫn luôn bị tiêu hao không thể nghi ngờ, những người đeo khẩu trang lại không có hề có dấu hiệu bị trúng độc, có thể thấy được hiệu quả rất tốt.

Ngay cả Tô Trạc trước đó vẫn còn trào phúng, hiện tại cũng đã có chút nhịn không được, nói: "Đại sư huynh, không bằng chúng ta tìm họ mua mấy cái?"

Dù sao chỉ mất năm linh thạch hạ phẩm liền mua được, tùy tiện vung tay là xong.

Trong lòng Tống Hàn Thanh vẫn biết cứ hao phí linh khí như vậy khẳng định là có chút ăn không tiêu, hắn chỉ có thể hạ mình, đi đến trước mặt Diệp Kiều, ngăn bốn người lại.

"Không biết trong tay vị đạo hữu này còn thừa khẩu trang không?"

Trong lòng Diệp Kiều thầm 'ai ui' một tiếng, thật sự không ngờ Nguyệt Thanh Tông sẽ chủ động lại đây mua đồ: "Có. Đương nhiên là có."

Tống Hàn Thanh lập tức lấy tiền ra, vừa định nói cho hắn ba cái, Diệp Kiều lại nói trước: "Nhưng trước khác nay khác, đó là giá cả trước đó."

Cái gì? Vẻ mặt Tống Thanh Hàn mất kiên nhẫn, trong lòng nghĩ quả nhiên là như thế. Người của tiểu môn tiểu phái tóm được chút cơ hội liền muốn tranh thủ cắn người.

Tống Hàn Thanh hỏi: "Vậy ý ngươi muốn thế nào?"

Diệp Kiều vươn một đầu ngón tay: "Một trăm linh thạch thượng phẩm."

Ngay cả Tống Hàn Thanh vừa nghe cũng đều ngây ngẩn cả người.

"Ngươi!" Tô Trạc giận dữ tiến lên trước: "Ngươi không phải là đang cố ý nhằm vào chúng ta mới nâng giá lên đấy chứ?"

Cao hơn giá trước đó đến 50 lần, nói nàng không phải cố ý chỉ sợ là không ai tin.

Diệp Kiều đùa nghịch khẩu trang trong tay, đội diện với ánh mắt phẫn nộ của hắn, nhún vai giả mù sa mưa nói: "Ai, không có biện pháp, ai bảo chúng ta là tiểu môn tiểu phái, không có tiền đâu."

Nàng chính là cố ý, lúc trước Tô Trạc báo cho Vân Ngân biết chuyện Phù Du Thảo, linh thảo mà nguyên chủ hao hết tâm tư mới lấy được liền bị đoạt, việc này nàng vẫn luôn không quên đâu.

"Nghĩ đến mấy vị đệ tử thân truyền Nguyệt Thanh Tông các vị, hẳn cũng không thiếu chút linh thạch này đâu nhỉ." Nàng cường điệu cắn chặt bốn chữ 'đệ tử thân truyền' này.

Diệp Kiều phát hiện ra một chuyện rất kỳ diệu, đó chính là mỗi một đệ tử thân truyền của năm đại tông môn này đều rất đề cao thể diện. Phảng phất như mặt cũng có thể ăn vậy. Thế thì đừng có trách nàng nhân cơ hội xảo trá làm tiền, dù sao nàng cũng không biết xấu hổ.

Lời nói của Tô Trạc như bị chắn ở trong cổ họng, nghẹn muốn chết hắn. Nguyệt Thanh Tông có tiền, không phải có bệnh. Một trăm linh thạch thượng phẩm mua một lọ đan dược còn được, muốn cái thứ đồ rách nát này của nàng làm gì?

Nhưng nếu nói không cần, chung quanh nhiều tán tu đang nhìn chằm chằm như vậy, nếu nói không mua nữa thì chẳng khác nào tự tay vả vào mặt Nguyệt Thanh Tông bọn họ.

Thần sắc Tống Hàn Thanh biến hóa một lát, cuối cùng nhìn về phía Tô Trạc, nói: "Đưa linh thạch cho nàng."

Đại sư huynh đều đã lên tiếng, Tô Trạc gắt gao cắn răng, chỉ có thể nhận tài bỏ tiền.

Sau khi lấy được khẩu trang, hắn liền có cảm giác đám người xung quanh đều đang chê cười mình.