Chương 9: Càng lười biếng càng may mắn

Lần đầu tiên báo danh nhập tông đã đập ngọn núi phía sau tông môn ra một cái hố to, hai tháng sau đó chỉ lười biếng thế mà lại mơ màng hồ đồ lên làm đệ tử thân truyền, sau đó làm thân truyền mới không quá mấy tháng liền cùng một thân truyền khác đốt luôn Tàng Thư Các. Con người này thật quá thần kỳ a!

Chu Hành Vân lâm vào trầm tư, bọn họ rốt cuộc là nhận một tiểu sư muội, hay là nhặt về một mầm tai họa thế?

Diệp Kiều cùng Minh Huyền cùng đi vào trong cấm địa, đây là nơi tổ sư gia của Trường Minh Tông phi thăng, nghe nói di lưu lại không ít bảo vật, bởi vậy mới bị liệt vào cấm địa. Ở Tu chân giới, kỳ ngộ cùng nguy hiểm trước nay đều song song tồn tại.

Diệp Kiều chỉ nghĩ đơn thuần đến nơi này để chép lại sách, chứ không hề có suy nghĩ muốn đi tầm bảo.

Sơn linh thủy tú lắng đọng lại thần bí cổ phác, so với việc nói đây là cấm địa chi bằng nói phong cảnh nơi này yên tĩnh cực kỳ thích hợp cho việc tu luyện thì đúng hơn, linh khí nồng đậm bậc này quả thực rất phù hợp để bày một Tụ Linh Trận.

Lúc hai người đi vào cấm địa, bên trong đã có người ngồi. Thân ảnh còn cực kỳ quen mắt. Diệp Kiều tập trung quan sát, đây không phải là tam sư huynh thân ái của nàng hay sao?

Tiết Dư nhìn thấy hai người bọn họ tiến vào, rất nhiệt tình vẫy vẫy tay, hô: "A. Sao các ngươi cũng đến nơi này?"

Đây chính là cấm địa, thông thường đều là nơi các thân truyền bị phạt diện bích, người bình thường thật đúng là vào không được.

Diệp Kiều: "À. Ta đốt Tàng Thư Các."

Tiết Dư thoáng trầm mặc, nhìn về phía Minh Huyền: "Còn hắn thì sao?"

Diệp Kiều: "À. Hắn đốt chung với ta."

Tiết Dư: Hai sư huynh muội này của hắn, đều điên cả rồi sao?

Hắn không nói gì một lát, rồi lại ôn nhu hỏi: "Ngươi cùng quản sự có thù oán gì à?"

Diệp Kiều lắc đầu: "Không. Ta chỉ là thích nghịch lửa, không cẩn thận liền đốt cả sách ấy mà."

Tiết Dư: "..."

Nghịch lửa?

Chẳng phải là hai ngươi đi Tàng Thư Các quét dọn chịu phạt sao? Rốt cuộc các ngươi là chịu phạt hay là đi gây chuyện thế?

"Ngươi thì sao?"

Minh Huyền từ một đệ tử thân truyền tốt đẹp, bị phạt đi quét Tàng Thư Các thì cũng thôi đi. Bây giờ lại còn phải vào cấm địa diện bích! Hắn phát hiện ở cùng một chỗ với tiểu sư muội của mình liền không có chuyện gì tốt đẹp cả.

"Ngươi vào đây bằng cách nào?"

Tiết Dư là một trong số ít những người có tính tình tương đối tốt trong số mấy người bọn họ, trước kia thường xuyên bị phạt giam ở nơi này cũng chỉ có hắn cùng Mộc Trọng Hi, hiện tại lại nhiều thêm một Diệp Kiều. Cùng nhau bị giam như vậy thật tốt nha, ít nhất sẽ không cảm thấy cô đơn.

Tiết Dư bình tĩnh đáp: "Luyện mấy viên đan, sau đó cho mấy sư huynh đệ ăn, nào biết dược hiệu xảy ra vấn đề, thành ra bọn họ bị trúng độc."

Diệp Kiều: "..."

Đây là cái thứ đệ tử thân truyền tà giáo gì thế!

Minh Huyền ngồi dưới đất đã bắt đầu thúc giục Diệp Kiều: "Tiểu sư muội. Mau chép đi, chờ ngươi chép xong ta mới có thể đi ra ngoài."

Bị bắt làm việc, Diệp Kiều mở túi không gian, lấy ra mười mấy khối đá lưu ảnh, cùng một xấp giấy Tuyên Thành, nàng đem thần thức thâm nhập vào đá lưu ảnh, nhắm mắt lại một lát, từng trang sách bùa chú liền bị mở ra.

Diệp Kiều tập trung tinh thần nhới kỹ từng câu từng chữ, sau đó đề bút bắt đầu sao chép. Bởi vì sốt ruột muốn đẩy nhanh tốc độ, chữ viết của Diệp Kiều thật sự chẳng khác nào quỷ vẽ bùa, xấu không tả nổi, bảo đảm đến cả cha mẹ cũng đều nhận không ra.

Tiết Dư thấy một màn như vậy, lặng lẽ dùng khuỷu tay chọc chọc sư huynh của mình, hỏi: "Tiểu sư muội đây là đang làm gì?"

Chép sách sao?

Minh Huyền giải thích: "Nàng đốt cháy mười mấy cốn sách về bùa chú ở tầng thứ ba, sau đó vì để bình ổn sự phẫn nộ của quản sự, tiểu sư muội bảo đảm nói có thể chép lại toàn bộ mười mấy cuốn sách."

Tiết Dư hơi sửng sốt, chép lại toàn bộ sao? Nếu thực sự có loại trí nhớ như vậy, thế thì tiểu sư muội của hắn chẳng phải là thiên tài sao?

Diệp Kiều chép sách đến nhập thần, tốc độ viết cũng dần dần nhanh hơn, nàng lấy ra tất cả tinh thần học tập năm đó, chỉ cần không chết, vậy thì hãy học đến chết đi. Suốt một ngày thời gian, nàng đều tập trung chép sách, tốc độ kia khiến cho hai người ngồi bên cạnh xem đến nghẹn họng trân trối.

Thời gian dần dần trôi qua, đến tảng sáng ngày hôm sau.

"Đỡ trẫm lên, trẫm còn có thể học."

Vẫn ngồi yên không nhúc nhích, Diệp Kiều ngẩng đầu phun ra một hơi, không biết có phải là ảo giác hay không mà Minh Huyền dường như thấy được trong miệng Diệp Kiều phun ra một tiểu u linh a.

Một ngày trong cấm địa dài hơn một ngày so với bên ngoài, lúc này, Minh Huyền hoàn toàn trông cậy vào việc nàng chép xong sách sau đó mang theo mình đi ra ngoài, vừa nghe nàng nói vậy lập tức bóp bóp vai cho nàng, miệng hô: "Tiểu sư muội cố lên."

Nửa giờ sau, Diệp Kiều đau khổ nằm bệt trên đất than thở: "Trẫm không học nữa, để trẫm chết đi."

Đầu váng mắt hoa, chân tay rã rời rồi. Diệp Kiều vươn tay, sờ sờ chóp mũi, chảy máu cam luôn. Nàng lại càng thống khổ!

Tiết Dư khẩn trương, vội vàng đấm chân cho nàng: "Chống đỡ a sư muội, chúng ta có thể ra ngoài hay không hoàn toàn dựa vào ngươi đấy."

"Chỗ ta có bổ thần đan, ngươi ăn nhiều một chút, ăn xong lại tiếp tục lên đường."

Tiểu sư muội chỉ cần chép xong, đến lúc đó, nói không chừng hắn cũng có thể gà chó cùng lên trời, có thể rời khỏi cấm địa a!

Hai ngày thời gian ghi nhớ mười mấy cuốn sách về bùa chú, thần thức nhất định sẽ bị hao tổn khổng lồ, vì thế Diệp Kiều vừa muốn kiệt sức thì Tiết Dư sẽ lập tức tri kỷ đưa bổ thần đan cho nàng.

Bàn tay Diệp Kiều cầm đan không khỏi run lên nhè nhẹ.

Minh Huyền tha thiết nói: "Ta tin chỉ cần sư muội đủ nỗ lực, chúng ta liền có thể trở về với cuộc sống tự do."

Diệp Kiều: "..."

Ta cảm ơn các ngươi a. Các ngươi thật đúng là sư huynh tốt của ta.

Diệp Kiều hít sâu một hơi, uống xong thuốc liền bò dậy tiếp tục chép, nàng đặt bút nhanh chóng, trong đầu chỉ toàn là các loại hình vẽ bùa chú phức tạp, tác dụng cùng với cách vẽ bùa ra sao. Cái gì mà Độn Địa Phù, Kim Cương Phù, Tứ Phương Trận Phù đều đang điên cuồng đảo quanh trong đầu nàng.

Kinh qua một chuyến này, Diệp Kiều liền dám cam đoan nói, không ai hiểu về vẽ bùa hơn nàng!

Mẹ nhà nó, sớm biết vậy thì đã không đi nghịch lửa rồi!

Bởi vì khi chép sách yêu cầu phải vẽ ra hình dạng bùa chú, theo thời gian, tốc độ vẽ bùa của nàng đã cực nhanh, mỗi là bùa đều là một nét bút liền thành, tiêu sái lại lưu loát. Diệp Kiều phát hiện, thức hải của mình hình như đã biến đổi rồi.

Linh căn của nguyên thân vốn không thuần, thần thức cũng kém, trước đó nàng mới chỉ vẽ có mấy lá bùa liền ngất đi rồi. Mà hiện tại nàng thần kỳ phát hiện, thức hải rộng lớn hơn, cho dù không ăn bổ thần đan, cũng sẽ không động chút là đau đầu, chảy máu mũi nữa. Chẳng lẽ chép sách còn có thể trợ giúp rèn luyện dung lượng thức hải sao?

"Ngươi đột phá?" Đang lúc Diệp Kiều suy tư, động tác ngồi bắt chéo chân của Minh Huyền ngồi liền dừng lại.

Lúc này Diệp Kiều mơi cảm nhận được sự thay đổi, đáp: "Hình như là vậy."

Luyện Khí đỉnh phong rồi. Khoảng cách đến Trúc Cơ cũng không còn xa nữa.

Nàng phản ứng lại, thì ra không phải chép sách làm thức hải rộng lớn hơn, mà là bởi vì nàng đột phá, tự nhiên thức hải cũng trở nên rộng lớn hơn trước.

Minh Huyền sửng sốt: "Hiện tại đột phá cảnh giới đều đơn giản như vậy sao?"

Luyện Khí hậu kỳ đến Luyện Khí đỉnh phong cũng không dễ dàng gì, không tốn ba ngày thời gian ngộ đạo, rất ít người có thể thuận lợi đột phá như vậy. Chẳng lẽ cái này gọi là càng lười biếng càng may mắn sao?

Tiết Dư chống cằm, tỉ mỉ suy tư: "Có khả năng tiểu sư muội là dựa vào tìm hiểu bùa chú mà đột phá cảnh giới không?"

Đan tu dựa vào luyện đan mà đột phá, phù tu tự nhiên cũng là dựa vào vẽ bùa mà tấn giai. Hai ngày qua, Diệp Kiều vẫn luôn điên cuồng xem sách bùa chú, chuyện nàng đột nhiên đột phá cảnh giới cũng chỉ có thể giải thích như vậy.

Minh Huyền sắp nứt vỡ hỏi: "Nhưng nàng không phải là kiếm tu sao?"

Mẹ nó, chuyện này cũng có thể à?

Tiết Dư như suy tư đáp: "Ngươi đã từng nghe nói qua về lưỡng đạo song tu chưa?"

"Này không phải chỉ có một số rất ít người sao?" Minh Huyền vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng, có thể lưỡng đạo song tu đều là số rất ít những người có ngộ tính cao mới làm được, nghe nói tổ sử Trường Minh Tông chính là kiếm đan lưỡng đạo song tu. Nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều trâu bò như Tổ sư gia của họ.

Diệp Kiều chụp lấy tay hắn, ngăn dòng suy nghĩ miên man của hai người lại, nói: "Có lẽ chỉ là bởi vì nơi này linh khí quá nồng đậm thôi."

Cũng chỉ có thể giải thích như vậy, bằng không chẳng lẽ nàng thật đúng thiên tài kiếm phù song tu sao?