Chương 44: Sói bạc thay đổi

Tác giả: Hữu Mặc

Edit: Bilun

Mỗi ngày, sói bạc đều ăn các loại thịt nướng Triệu Lợi Binh cố ý để lại, Quý Vô Tu thì vì tránh né Otis, phá lệ không xuất hiện, thậm chí tìm một chỗ trốn đi.

Sợ vị nguyên soái kia lại bắt y tới nơi nào đó đánh sâu biến dị.

Sắc mặt Otis âm u, không nói một lời.

Triệu Lợi Binh lo sợ bất an nói: "Hay là ta đi tìm nó ra?"

Otis nhìn Triệu Lợi Binh một cái nói: "Không cần."

Tuy nói vậy, nhưng Otis vẫn nướng xong tất cả thịt rồi mới rời đi.

Sói bạc cũng ở thời điểm này nhảy ra bắt đầu vùi đầu ăn cơm, Quý Vô Tu chậm rãi từ phía sau bò ra, vẻ mặt chạy thoát khỏi miệng hổ.

Ngày hôm sau, Otis không xuất hiện.

Quý Vô Tu ngẩn người.

Không phải người nọ tức giận chứ?

Quý Vô Tu nghĩ thầm muốn hỏi Triệu Lợi Binh, nhưng lại không thể mở miệng, lập tức rầu rĩ không vui ngồi xuống.

Triệu Lợi Binh sờ sờ đầu quả cầu lông bên người, cho rằng nó không vui, giải thích: "Hôm nay nguyên soái lâm thời bị gọi đi xử lý nguy cơ trùng động."

Tuy biết quả cầu lông này cũng nghe không hiểu tiếng người.

Nhưng mỗi lần, khi anh đối mặt với đầu thú biến dị tràn ngập linh tính này, cứ sinh ra ảo giác kỳ thực nó cực kỳ thông minh.

Nhưng cẩn thận ngẫm lại cũng biết không có khả năng.

Đầu thú biến dị này vừa thấy liền rất ngốc nghếch đáng yêu.

Quý Vô Tu nghe được Triệu Lợi Binh nói, buồn bực trong lòng lúc này mới tiêu tán không ít.

Cùng lúc đó, y lại càng thêm tò mò về trùng động.

********

Tựa hồ biết Triệu Lợi Binh không hề nguy hiểm, sói bạc cũng không ẩn núp trong chỗ tối, ngược lại nằm bò ở một nơi khá xa, ánh mắt tràn ngập chờ mong.

Đợi lát nữa nhân loại kia sẽ rời đi, mà đám thịt kia, cũng toàn bộ đều là của nó.

Nghĩ như vậy, sói bạc hút hút nước miếng.

Sau khi nướng xong thịt, Triệu Lợi Binh phân ra một nửa cho Quý Vô Tu, lúc này mới đứng dậy chuẩn bị rời đi.....

Sói bạc thấy thế, vội vàng bò dậy.

Triệu Lợi Binh dừng lại bước chân, nhìn về phía sói bạc, đáy mắt bỗng nhiên hiện lên một tia ý cười.

Sói bạc lập tức trở nên không kiên nhẫn.

Người này sao còn chưa đi.

Triệu Lợi Binh do dự một lát, bắt đầu sinh ra một ý tưởng lớn mật.

Anh cầm lấy một miếng thịt nướng, ngồi xổm xuống, hạ thấp giọng nói nói: "Sói bạc, có muốn ăn không?"

Sói bạc nhìn chằm chằm thịt trong tay Triệu Lợi Binh, rất là khinh thường quay đầu.

Nó mới không ăn thịt nhân loại cho.

Huống chi chờ nhân loại này đi rồi, nó hoàn toàn có thể ăn được càng nhiều thịt.

Cho rằng sói bạc không từ chối, Triệu Lợi Binh thử tiến lên phía trước vài bước, làm ra tư thế muốn tiếp cận sói bạc.

Nhưng ai mà ngờ, bất ngờ đã xảy ra.

Sói bạc đột nhiên nhảy lên, nhanh chóng cào một cái lên cánh tay Triệu Lợi Binh.

"A...." Triệu Lợi Binh vội vàng che lại miệng vết thương đang chảy máu, ngẩn người, lúc này mới chậm rãi nhìn sói bạc, ánh mắt tràn ngập cảm xúc phức tạp.

Lông trên người sói bạc dựng lên, nhe răng trợn mắt nhìn Triệu Lợi Binh rít gào, vẻ mặt hung ác bạo ngược, thoạt nhìn cực kỳ khó tiếp cận.

Quý Vô Tu hoảng sợ, vội vàng bò dậy muốn trấn an sói bạc.

Nhưng sói bạc lại bất ngờ lui về phía sau, quay đầu biến mất ở cuối rừng rậm.

Để lại Triệu Lợi Binh một người ngốc lăng đứng ở đó, khe hở ngón tay vẫn chảy ra không ít máu tươi, tích trên mặt đất thoạt nhìn ghê người.

Quý Vô Tu có chút không biết làm sao.

Triệu Lợi Binh không bận tâm miệng vết thương, vẫn ngơ ngác nhớ lại vẻ mặt hung ác của sói bạc lúc ấy, lẩm bẩm nói: "Ngươi chừng nào mới có thể buông lỏng cảnh giác, lựa chọn cho ta tới gần đây."

Quý Vô Tu lập tức chua lòe chua loét.

Vì sao có một loại ảo giang đang xem truyện đam mỹ vậy?

CP là lãnh khốc ngạo kiều lang thụ cùng yên lặng bảo hộ binh lính công.

Y yên lặng lui lại mấy bước, vì bản thân vừa rồi không chịu được bổ não như vậy mà cảm thấy xấu hổ.

Đây nhất định đều là ảo giác.

Triệu Lợi Binh che lại miệng vết thương ảm đạm rời đi, bóng dáng cô đơn thiếu chút nữa làm Quý Vô Tu không nhịn được mềm lòng, muốn khiển trách sói bạc.

*********

Sói bạc ngồi trên một khối đá lớn, sống lưng thẳng tắp, nhưng lại thường thường thở dài, dáng vẻ bị chuyện gì đó phiền lòng.

Quý Vô Tu vừa vặn đi tới: "......."

Sói bạc giật giật lỗ tai, có chút chột dạ đảo đảo tròng mắt.

Quý Vô Tu giật giật khóe miệng, cứ cảm thấy giờ phút này sói bạc có gì đó không đúng.

Cực kỳ không đúng.

Sói bạc mất tự nhiên nhảy xuống, có chút chột dạ ngao một tiếng.

—— Nhân loại kia không có việc gì chứ.....

Quý Vô Tu rất là vô ngữ nói: "A ô?"

—— Ngươi đang lo lắng cho anh ta?

Sói bạc lập tức xù lông, ngao ngao gào thét.

—— Sao có thể, ta hận nhân loại còn không kịp.

Quý Vô Tu vẫy vẫy móng vuốt, không muốn để ý tới con sói rõ ràng khẩu thị tâm phi này nữa.

Như để thuyết phục bản thân, sói bạc không ngừng lắp lại Triệu Lợi Binh kia căn bản không phải người tốt gì. Qúy Vô Tu nhớ tới ánh mắt thất vọng của Triệu Lợi Binh lúc ấy, quyết định đem việc Triệu Lợi Binh mỗi lần đều cố ý để lại thịt nói cho sói bạc.

Ai đúng ai sai, tùy ý sói bạc phán đoán.

Sói bạc đang nhe răng trợn mắt ngây ra ngay tại chỗ, nó rất muốn thanh minh không phải như thế.

Quý Vô Tu hỏi sói bạc đã gặp qua nhân loại nào ngốc như vậy chưa, mỗi ngày đều đem tất cả thịt nướng để lại nơi đó?

Cho dù có, thì sau khi biết thịt ở đó bị thú biến dị ăn hết, vì sao ngày hôm sau vẫn để lại toàn bộ thịt nướng sẵn chứ?

Sói bạc lập tức nghẹn lửa, ấp úng ngao một tiếng.

—— Nhưng vì sao anh ta phải cho ta thịt ăn?

Đây là việc nó không thể lý giải hiện tại.

Quý Vô Tu thở dài một hơi, giải thích nói: "A ô."

—— Bởi vì sợ ngươi đói chết

Sói bạc ngẩn người.

Nửa đêm, sói bạc trằn trọc, chậm chạp không thể đi vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, sói bạc dậy sớm, nhìn xung quanh đường đi, giống như đang chờ gì đó, tận đến khi ở nơi xa truyền tới tiếng động rất nhỏ, nó giật giật lỗ tai, vội vàng nhảy vào lùm cây trốn tránh, âm thầm rình coi.

Một lúc sau, Triệu Lợi Binh chậm rãi đi tới, trong tay xách theo không ít thịt sống, như nhận ra điều gì anh nhìn thoáng qua lùm cây, không nói gì, nhưng đáy mắt bỗng nhiên hiện lên một tia bất ngờ, rồi sau đó lộ ra ý cười.

Anh ngồi xuống, giống như thường ngày chuyên tâm nướng thịt.

Từ đầu tới cuối không có bất cứ dấu hiệu tức giận nào.

Điều này khiến sói bạc vốn có chút chột dạ thở phào nhẹ nhõm một hơi, vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm Triệu Lợi Binh, trong đầu không khỏi nhớ lại hành động của người này, nó chậm rãi lui về phía sau, biến mất cuối rừng rậm.

Triệu Lợi Binh tự nhiên chú ý tới một màn này, nhưng anh cũng không lo lắng sói bạc sẽ bị lạc, ngược lại tiếp đón Quý Vô Tu đang ngủ say bên cạnh: "Lại đây ăn nào."

Quý Vô Tu mê mê hoặc hoặc mở mắt ra, chậm rãi bò qua, tiếp nhận thịt nướng Triệu Lợi Binh nướng ăn một ngụm.

Triệu Lợi Binh sờ sờ quả cầu lông, dặn dò nói: "Ăn chậm thôi."

Quý Vô Tu liếc mắt nhìn Triệu Lợi Binh một cái, tiếp tục vùi đầu gặm thịt.

Nói thực ra có đôi khi y cũng rất tò mò, khi tất cả mọi người nghe tới thú biến dị đều biến sắc, duy độc vị cựu chiến binh này lại nguyện ý tiếp cận thú biến dị, hơn nữa đối xử với sói bạc có vẻ tốt quá mức.

Suy nghĩ một góc khác, nếu có người tổn thương mình, Quý Vô Tu cảm thấy mình vẫn rất khó bảo trì tâm thái bình thản, càng đừng nói lựa chọn tha thứ đối phương.

Không lâu sau, sói bạc đã trở lại.

Nhưng lúc này trong miệng nó lại ngậm một con thỏ chết, nó ném xuống cạnh Triệu Lợi Binh, ánh mắt tràn đầy cao ngạo, thái độ giống như bố thí không những không khiến Triệu Lợi Binh tức giận, mà ngược lại ý cười càng đậm, nhặt con thỏ lên: "Cho ta sao?"

Sói bạc không biết người này đang nói gì, nó chỉ biết người này lựa chọn nhặt con thỏ lên, cũng chẳng khác nào tiếp nhận nó bồi thường.

Từ nay về sau nó liền cùng người này không ai nợ ai.

Sói bạc lui về phía sau, lại lần nữa biến mất ở cuối.

Triệu Lợi Binh có chút cảm động cười cười.

Sao anh lại không rõ hành động của con sói này biểu đạt điều gì.

Nhưng đúng vì như thế, mới càng cảm động sâu hơn.

Một con sói mang hận ý với nhân loại, cũng không máu lạnh vô tình như người bên ngoài hay nói, chỉ biết gϊếŧ chóc.

Ngược lại, chúng nó có được linh hồn thuần khiết nhất trên thế giới.

Dù có hận thù cũng sẽ không lạm sát kẻ vô tội.

Dã thú còn như thế, mà con người......

Triệu Lợi Binh đem xử lý tốt thịt thỏ, cũng đặt ở bên trên bắt đầu nướng.

Nửa giờ sau, Triệu Lợi Binh rời đi.

Sói bạc tránh ở chỗ tối, do do dự dự không biết có nên tiến lên ăn hay không.

Tận đến khi Qúy Vô Tu gọi nó tới, sói bạc mới mất tự nhiên đi qua, khi ánh mắt nó đảo qua thịt thỏ đã sớm nướng chín nhưng chưa bị ăn miếng nào....

Cuối cùng vẫn không nhịn được ngơ ngẩn.

Nó đã hiểu thịt này đều là cho ai ăn.

Càng đừng nói tới thịt thỏ này.

Sói bạc bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn bóng dáng Triệu Lợi Binh đi xa......

Qua hồi lâu sau, sói bạc chậm rãi cúi đầu, đem thịt thỏ tách ra hai nửa chia cho Quý Vô Tu, thấp thấp gào thét: "Ngao."

—— Ăn đi.

Quý Vô Tu cũng không khách khí, vội vàng cầm lấy liền gặm.

Ngày hôm sau, khi Triệu Lợi Binh tiếp tục nướng thịt, sói bạc trong lùm cây vẫn âm thầm rình coi.

Cứ như vậy giằng co ba ngày.

Một người một sói rõ ràng đều ở trạng thái không câu thông, lại vô cùng ăn ý ở chung.

Lúc này, Triệu Lợi Binh đang vội vàng nướng thịt, đột nhiên giống như nhớ tới điều gì, từ trong túi móc ra mấy cái kẹo, một cái đưa cho Quý Vô Tu, một cái nắm chặt ở trong tay.

Quý Vô Tu nhai kẹo, cảm giác ngọt ngào tràn ngập khoang miệng, khiến y nhịn không được nhai nhai vài cái, viên kẹo vốn cứng rắn lập tức bị hàm răng ầm ầm cắn nát thành vụn.

Lúc gần đi, Triệu Lợi Binh đứng lên, thử gọi sói bạc: "Lại đây."

Sói bạc không hiểu Triệu Lợi Binh đang nói cái gì, nhưng nó vẫn có thể hiểu thủ thế kia, chần chừ hồi lâu, sói bạc lấy tốc độ thong thả cẩn thận bước đi, tựa hồ mỗi một bước đều hao hết toàn bộ dũng khí của nó.

Triệu Lợi Binh không hề sốt ruột, thậm chí vẫn luôn dùng ánh mắt cổ vũ nhìn sói bạc, tận đến khi đầu sói lớn đi tới trước mặt anh, hơi thở hung ác ập vào trước mặt.

Triệu Lợi Binh chậm rãi ngồi xổm xuống, động tác cực kỳ thong thả, như là sợ đầu sói lớn giật mình, cuối cùng anh chậm rãi vươn tay, mở ra, lộ ra viên kẹo bên trong.

Sói bạc lẳng lặng nhìn Triệu Lợi Binh, trong ánh mắt tràn ngập phức tạp.

Trái tim Triệu Lợi Binh đập nhanh hơn, thậm chí trên trán bắt đầu toát ra mồ hôi, cũng không phải vì anh sợ hãi con sói lớn này, ngược lại, là bởi vì anh quá căng thẳng.

Đây có lẽ là thời khắc đầu tiên anh cùng sói bạc có tiếp xúc.

Anh không biết tiếp theo sói bạc sẽ làm gì.

Càng không biết......nó có đồng ý tiếp thu mình hay không.

Ánh mắt sói bạc dừng trên cánh tay Triệu Lợi Binh, ánh mắt giật giật, cuối cùng chậm rãi cúi đầu, đầu lưỡi cuốn một cái đem viên kẹo kia nuốt vào trong miệng, vị ngọt tràn ngập khoang miệng khiến nó ngẩn người.

Đây là lần đầu tiên nó nếm được đồ vật ngọt như vậy.

Trái tim Triệu Lợi Binh đập càng nhanh hơn, cuối cùng anh vẫn không nhịn được vươn tay, cực kỳ chậm rãi thăm dò đầu sói bạc.

Tốc độ này chậm đến mực sói bạc tùy thời có thể há mồm cắn xé.

Nhưng tận đến khi đôi tay kia rơi xuống lớp da lông thô ráp.......

Sói bạc khẽ run lên, an tĩnh đứng yên.

Bàn tay to ấm áp cẩn thận xoa lông nó, mang theo ý vị cẩn thận, vài giây trôi qua, hai tay nhanh chóng rút ra.

Sói bạc ngẩn ra một lát, trong lòng lập tức toát ra cảm giác mất mát không thể hiểu nổi.

Thật muốn......lại được sờ sờ đầu.

Thật thoải mái.