Chương 18: Bữa ăn gia đình

"Lạ thật, hôm nay thời tiết đột nhiên thay đổi."

Từ Kiến Dương liếc nhìn ra cửa sổ kính, mái tóc hoa râm, khuôn mặt hơi già nua nhưng ánh mắt vẫn sáng quắc. Ông là người sáng lập tập đoàn Từ thị, cũng là biểu tượng tinh thần của tập đoàn.

"Đúng vậy, con vừa mới nhắc nhở người giúp việc một hồi, bảo họ mau lấy chăn đắp cho ba, không thì bệnh phong thấp của ba lại tái phát mất."

Quý Nhữ Vân lập tức dịu dàng nói.

Bà là vợ thứ hai của Từ Đằng, sau khi kết hôn đã nhanh chóng sinh ra Từ Thắng, nhắm vào vị trí người thừa kế tập đoàn Từ thị.

"Ông nội, ông uống chút rượu đi, có thể giúp cơ thể ấm áp hơn."

Từ Thắng cầm một chai rượu trắng, rót cho Từ Kiến Dương một chén nhỏ. Anh ta chỉ nhỏ hơn Từ Cửu Ngạn một tuổi, từ nhỏ đã kiêu ngạo ương bướng, chỗ nào cũng phải tranh giành hơn thua với Từ Cửu Ngạn, chỉ tiếc là lúc nào cũng bị Từ Cửu Ngạn áp đảo.

Từ Cửu Ngạn nhìn khuôn mặt giả tạo của hai mẹ con, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét.

Từ Đằng im lặng không nói, liếc nhìn Từ Cửu Ngạn.

Mặc dù Từ Thắng lúc nào cũng bị Từ Cửu Ngạn áp đảo, nhưng trong mắt mọi người, đứa con trai được Từ Đằng yêu thương lại là Từ Thắng.

Bên ngoài đồn đại rằng, lý do Từ Đằng không thích Từ Cửu Ngạn là vì có thầy bói từng tiên đoán Từ Cửu Ngạn sẽ không sống quá 27 tuổi.

Năm Từ Cửu Ngạn 7 tuổi, anh gặp phải một vụ hỏa hoạn, mẹ anh vì cứu anh mà thiệt mạng trong biển lửa, điều này dường như cũng ứng nghiệm với số mệnh của anh.

Không ít người nói, mạng của Từ Cửu Ngạn là đổi bằng mạng mẹ anh, tất nhiên không thể sống lâu được.

May mắn là Từ Kiến Dương vẫn yêu thương Từ Cửu Ngạn. Ông không để ý đến lời nói của hai mẹ con kia, quay sang hỏi Từ Cửu Ngạn: "Dạo này công việc thế nào?"

Từ Cửu Ngạn đáp: "Cũng tạm ổn."

"Tiểu Cửu à, mấy ngày trước ông mời một vị thầy về xem bát tự của cháu." Từ Kiến Dương từ tốn nói với Từ Cửu Ngạn: "Ông ấy bảo gần đây vận mệnh cháu có biến động, trước 27 tuổi, mọi thứ vẫn còn là ẩn số, nếu gặp được quý nhân có thể hóa nguy thành an."

Ai cũng biết Từ Cửu Ngạn ghét nhất chuyện xem bói.

Từ Kiến Dương vừa nói xong, anh đã nhíu mày.

Từ Kiến Dương tiếp tục: "Tốt nhất cháu nên đích thân đi gặp vị thầy đó một lần, biết đâu ông ấy chính là quý nhân của cháu."

"Không cần." Từ Cửu Ngạn lạnh lùng đáp.

Từ Thắng lập tức chen vào: "Anh, sao anh nói chuyện với ông nội như vậy, ông nội cũng vì tốt cho anh thôi."

Từ Cửu Ngạn lạnh lùng nhìn Từ Thắng: "Từ bao giờ cậu quan tâm tôi thế?"

Quý Nhữ Vân cũng phụ họa: "Tiểu Cửu, con nói vậy là không đúng rồi, Tiểu Thắng luôn quan tâm đến con mà."

Từ Cửu Ngạn mặt không biểu cảm nói: "Thật vậy sao? Tốt nhất là nên quan tâm đến công ty của cậu ta đi, nghe nói gần đây cậu ta lại dính tai tiếng với nghệ sĩ trong công ty, giá cổ phiếu của công ty giải trí trực thuộc Từ thị cứ liên tục sụt giảm."

Nói ra những lời này, sắc mặt hai mẹ con kia đều trở nên cứng đờ.