Chương 26

Tô Cô chỉ phía sau: “Đây là chị chồng của cô, cô là người mới, còn chưa gặp qua chị chồng.”

Cô con dâu nhỏ nhớ ra, trước khi kết hôn, chồng cô có nhắc đến một người chị gái, nhưng gần đây đột nhiên biến mất, gia đình chồng cũng không đi tìm, khi nhắc đến người chị gái này, bọn họ luôn im lặng.

Bây giờ chị mất tích đã về, chắc hẳn bố mẹ chồng sẽ vui mừng khôn xiết, cô vợ nhỏ chạy về phòng, hô lên báo tin mừng: “Chị cả về rồi!”

“Phụt…” Ông bố chồng đang uống rượu liền phun ra.

Mẹ chồng lau bàn, phàn nàn với con dâu: “Con la hét cái gì thế? Đêm hôm khuya khoắt xui xẻo lắm!”

“Làm sao có thể xui xẻo? Chị cả mất tích thật sự đã trở lại, đang ở cửa, mọi người mau ra xem xem!” Cô vợ nhỏ khó hiểu.

Ông bố chồng tức giận, xuống khỏi giường, xỏ giày đi ra cửa, chuẩn bị mắng mỏ trò đùa ngu ngốc này.

Khi nhìn thấy Tô Cô, lông mày ông ta dựng lên, vừa định nói chuyện, lại nhìn thấy Tư Nam ở phía sau Tô Cô, đột nhiên mặt ông ta tái nhợt, ngã mông xuống đất.

Mẹ chồng nghe thấy tiếng động, ra ngoài giúp đỡ chồng mình, bà cũng nhìn thấy linh hồn của Tư Nam, không khỏi kinh ngạc.

“A… a…” mẹ chồng chờ một lúc mới ý thức được chuyện gì xảy ra, bò trên mặt đất trốn về phía phòng sau: “Chạy mau đi!”

Cô con dâu nhỏ bối rối quay vào nhà lay người chồng vừa mới ngủ say: “Anh mau đi xem xem, chị gái anh về rồi, cha mẹ anh sao lạ thế.”

Người chồng lười biếng vuốt vuốt tóc, lẩm bẩm không thể nào, muốn trở mình ngủ tiếp nhưng không thể cưỡng lại được vợ, đành phải đứng dậy mặc quần áo.

“Ồn ào cái gì? Phiền chết đi được.” Người chồng buồn ngủ bước ra khỏi phòng sau khi nhìn thấy Tư Nam, lập tức máu huyết tán loạn khắp người, lập tức ôm đầu trốn sau lưng vợ.

“Hổ Tử, cha mẹ không nhận ra chị, nhưng em cũng không nhận ra chị à? Em là em trai ruột của chị mà.” Tư Nam nhấn mạnh ba chữ “em trai ruột”.

“Lúc đầu chị còn băn khoăn không biết em có liên quan khi cha mẹ lên kế hoạch chuyện này hay không. Phòng ngủ của em ở cạnh bếp, hơn nữa em quen thức khuya, lẽ ra em phải nghe được những gì họ nói.”

“Hôm nay cuối cùng đã xác nhận sự nghi ngờ này. Em biết điều đó, nhưng tất nhiên sẽ không nói cho chị biết. Dù sao tiền tổ chức đám cưới hôm nay của em chính là nhờ bán chị mới có.”

“Từ nhỏ em đã luôn như vậy, núp sau lưng người khác, yên lặng làm người hưởng lợi.”

Tư Nam lên án, nghẹn ngào từng chữ. Càng có đông người vào phòng phát sóng trực tiếp, với hơn mười triệu người online.

[Ôi chúa ơi, gia đình ruột thịt đâm sau lưng, lòng người quả thật rất lạnh lùng.]

[Tôi có thể hiểu chuyện này. Tôi cũng là chị gái trong gia đình có hai đứa con. Từ nhỏ đã bị buộc phải nhường những thứ yêu quý của mình.]

[Tư Nam đúng là điển hình của Đẹp - Mạnh mẽ - Thảm.]

[Nói mới nhớ, cái tên Tư Nam cũng hơi kỳ lạ. Chẳng phải nó có nghĩa là “mong muốn nam” sao?]

[Tôi cũng thấy vậy, cái tên này có ý nghĩa tương tự như “Chiêu Đệ” ngày xưa!]

Nghe hồi lâu, cô con dâu nhỏ cũng hiểu ra, trở tay tát thẳng vào mặt Hổ Tử.

“Súc sinh, nhà các người bán con gái lấy tiền. Ai dám ở chung với một gia đình như vậy nữa? Tôi hủy hôn!”

Nói xong, người vợ trẻ mặc áo khoác, xách giỏ rời đi.

May là Hổ Tử chưa đủ tuổi kết hôn, bọn họ còn chưa lấy được giấy đăng ký kết hôn, chỉ tổ chức lễ cưới trong làng.

Người cha thấy Tư Nam đứng ở cửa hồi lâu không làm gì, cho là cô ấy không có pháp lực, nên cười đắc ý.

“Dù sao tao đây vẫn là bậc trưởng bối, hậu bối vẫn là tiểu bối, nói thẳng ra là mày chỉ có thể oán hận, khi còn sống mày không thể làm gì, giờ chết rồi, càng không thể!”

Tư Nam bị khơi lử giận, một linh quang tụ lại ở đầu ngón tay cô ấy.

Tô Cô ngăn Tư Nam lại, rút

chiếc trâm bằng xương trắng trên tóc ra đưa cho cô ấy.