Chương 1.1

Trời tảng sáng, từ thôn Thanh Khê vang lên tiếng gà gáy hết đợt này đến đợt khác mới thấy chút dương quang ló rạng.

Ứng Nguyên Bạch từ trong mộng bừng tỉnh, tinh thần căng chặt, đến khi nhìn thấy gia cụ vừa xa lạ lại vừa quen thuộc xung quanh mới dần thả lỏng.

Hắn đã không còn ở mạt thế.

Ứng Nguyên Bạch dựa nghiêng trên đầu giường, theo thói quen gọi hệ thống. Vốn dĩ tưởng rằng lần này cũng không nghe được phản hồi ai ngờ theo lời hắn triệu hoán, một giao diện lam nhạt xuất hiện trước mặt.

Ứng Nguyên Bạch còn chưa kịp cao hứng liền nhìn cảm thấy hệ thống ảm đạm, có mấy đạo dấu vết cắt qua, nhìn giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị vỡ nát, tiêu biến.

Nông trường vốn dĩ mãn cấp giờ trở về không, đồ vật trong kho hàng, ba lô đều biến mất. Tiền tiết kiệm tích trữ bao lâu chẳng những cũng mất hết mà còn hoá thành số âm.

Đây là chuyện gì?

"Ký chủ gặp phải nguy cơ sinh tử, sau khi được ký chủ cho phép đã sử dụng toàn bộ nguồn năng lượng tiến hành bước nhảy. Vì nguồn năng lượng ký chủ sở hữu không đủ, hệ thống tự động bổ sung. Thỉnh ký chủ trong vòng ba năm hoàn lại số năng lượng còn thiếu nếu không hệ thống sẽ không thể chịu được.

Nghe được tiếng hệ thống trả lời, Ứng Nguyên Bạch mới phát hiện ra chính mình đã lỡ nói ra thắc mắc trong lòng.

Theo lời hệ thống, hắn cũng đã nhớ lại sự việc.

Khi hắn gặp phải nguy hiểm suýt chút nữa là đi đời nhà ma, hệ thống nói có thể cứu hắn. Khi ấy tình huống khẩn cấp, hắn không kịp hỏi yêu cầu liền đáp ứng, sau đó ngất xỉu, khi tỉnh lại thì phát hiện mình đến thế giới hiện đại.

Mấy ngày sau khi trở về, hắn vẫn luôn thắc mắc mình trở về bằng cách nào, hiện tại cuối cùng cũng minh bạch

Thế nhưng nhìn đống nợ kếch xù của mình, Ứng Nguyên Bạch thở dài. Hắn ở mạt thế thức tỉnh dị năng hệ thực vật, có thể giúp thực vật nhanh chóng sinh trưởng. Dựa vào năng lực này, hắn trồng rất nhiều thực vật di thường trân quý mà hệ thống cấp sau đó bán ngược lại mới tích cóp được chút tiền.

Nhưng cho dù như thế, 5 năm kiếm tiền của hắn chỉ bằng một phần nợ.

Hiện tại dị năng của hắn dường như không còn, món nợ kếch xù này muốn trong ba năm trả hết thực sự rất khó.

Ứng Nguyên Bạch đau đầu một trận. Hắn không có ý muốn quỵt nợ, cho dù hệ thống chưa nói qua thiếu nợ có phải chịu trừng phạt gì hay không.

Ứng Nguyên Bạch còn nhớ rõ khoảng thời gian mình vừa xuyên đến mạt thế tình cảnh có bao nhiêu gian nan. Nếu không phải hệ thống xuất hiện, hắn sợ chính mình đã phải chết đói.

Nhìn con số kếch xù kia, Ứng Nguyên Bạch hít thở thật sâu, click mở thanh nhiệm vụ bên phải hệ thống, giao diện quen thuộc nhảy ra.

[ Ký chủ có hay không khóa định phòng ốc? Mọi sinh vật trong phòng ốc sau khi khóa định đều sẽ được quy vào nông trường, được nông trường tẩm bổ. ]

“Khóa định.”

Ứng Nguyên Bạch quen thuộc hô lên. Sau khi khóa định phòng ốc, hắn ở trong phòng cũng sẽ được nông trường tẩm bổ, thân thể tuy không thể trị tận gốc những tổn thương nhưng cũng có thể đỡ được phần nào.

[ Chúc mừng ký chủ đã khóa định thành công, hệ thống nông trường chính thức khởi động, hãy trở chủ nhân nông trường đệ nhất thế giới đi! ]

[ Nhiệm vụ tân thủ: Thu hoạch mười cân mầm đậu nành (giá), tiến độ hoàn thành 0/10

( một cân đậu giống đã phát đến ba lô của ký chủ, thỉnh kiểm tra và nhận.) ]

[ Khen thưởng: túi quà tân thủ lớn, mở khóa một ô đồng ruộng. ]

[ Tiếp nhận or Từ chối ]

Phía dưới nhiệm vụ tân thủ còn có một nhiệm vụ khác. Ứng Nguyên Bạch ở cùng hệ thống bao lâu rồi mà chưa thấy trường hợp nào như này trước đây cả.

[ Nhiệm vụ nhánh: Bán mầm đậu giá mười nguyên một cân, nhận được đánh giá tốt từ người mua, tiến độ nhiệm vụ 0/10

( Chú ý: cần người thật mua và đánh giá) ]

[ Khen thưởng: một thước giếng nước, một ít kinh nghiệm, một ít kim tiền. ]

[ Tiếp nhận or Từ chối ]

Ứng Nguyên Bạch nhíu mày, mầm đậu nành thông thường chỉ hai nguyên một cân, giờ muốn bán mười nguyên một cân chỉ sợ không quá dễ dàng.

Hiện tại giá thịt cũng chỉ là mười nguyên một cân, người bình thường nào lại bỏ tiền mua một câu đậu giá thay cho một cân thịt???

Thế nhưng khen thưởng của nhiệm vụ nhánh này thật sự rất mê người. Mở thêm một thước giếng nước a. Nước giếng có thể tăng nhanh tốc độ sinh trưởng của thực vật, hơn nữa sản phẩm thu hoạch lại có chất lượng thực tốt.

Ứng Nguyên Bạch cuối cùng vẫn nhận cả hai nhiệm vụ.

Biểu tượng balo sáng lên, một cân đậu nành đã được gửi đến balo.

Ứng Nguyên Bạch thuần thục lấy một cân đậu ra khỏi balo. Từng viên đậu nành màu vàng bóng, mượt mà no đủ, để sát gần còn có thể thấy được hương thơm nhàn nhạt.

Ứng Nguyên Bạch không cần chọn lựa, trong cân đậu này không có lấy một hạt đậu bị hư.

Ứng Nguyên Bạch từ trong bếp lấy ra một cái chậu, dùng nước sạch đem đậu nành rửa sạch một lần, để ráo nước, sau đó đem đậu nành đi ngâm nước ấm. Công tác chuẩn bị đã hoàn thành, giờ chỉ cần đợi mười mấy tiếng là được.

Ứng Nguyên Bạch đem chậu nước ấm đặt lên giá sau đó đi rửa mặt, không để ý tới gà mái nhỏ mà hắn nuôi từ lúc bắt đầu rửa đậu đã núp phía sau cửa rình xem. Đợi đến lúc hắn đi rửa mặt liền thoăn thoắt tiến vào phòng bếp.

Rửa mặt xong, Ứng Nguyên Bạch đột nhiên nghe ở phòng bếp truyền đến tiếng đập cánh. Nghĩ đến đậu nành còn để trong nhà bếp, trong lòng liền căng thẳng, vội chạy nhanh đến xem xét.

Nhiệm vụ tân thủ yêu cầu trồng mười cân đậu mầm. Một cân vừa được phát vừa vặn cho ra được mười cân, nếu xảy ra vấn đề, nhiệm vụ liền phải thất bại.

Mắt thấy gà mái nhỏ không ngừng huy động cánh, ý đồ bay lên giá. May mắn, chậu ngâm đậu nành được đặt ở vị trí rất cao, cho dù gà mái nhỏ có đập cánh thế nào cũng không bay lên nổi.

Nhìn mặt đất bị gà mái quạt cho sạch hết tro bụi, Ứng Nguyên Bạch đang phì cười nhưng nhìn lên trên giá, liền hết cười không nổi.

Ứng Nguyên Bạch hơi hạ khóe miệng. Hắn khi nãy còn đang thắc mắc gà mái nhỏ vừa thấy khi nãy, chớp mắt đã tìm không được bóng dáng. Hóa ra là chạy tới nơi này.

Nhìn con gà cố chấp còn chưa từ bỏ ý định bay lên, Ứng Nguyên Bạch vội đem gà ném ra cửa. Hơi đau đầu mà nhìn đống đậu đang ngâm. Lát nữa hắn cần ra ngoài, không có cách nào thời thời khắc khắc đứng canh đậu.

Hơn nữa, Ứng gia là kiểu nhà cũ của thập niên trước, cửa lẫn khóa đều cực kỳ cũ kỹ. Cửa lớn còn có ngạnh cao chừng khoảng mười mấy centimet, người bình thường chui không lọt. Thế nhưng chỉ phòng được người, không phòng được gà!

Vừa nãy đã thấy được sự kiên trì của gà mái, Ứng Nguyên Bạch không chút nghi ngờ khả năng lát nữa hắn chân trước vừa ra khỏi cửa, chân sau con gà nhỏ kia liền lao vào phòng bếp tiếp tục bay loạn.

Cân đậu nành kia có lực hấp dẫn lớn đến vậy sao?

Ứng Nguyên Bạch nghi hoặc, hắn cũng không phải lần đầu tiên lấy ra đậu nành mà hệ thống phát. Thế nhưng ở mạt thế, mỗi lần lấy ra đồ ăn đều phải cực kỳ cẩn thận. Đây là lần đầu tiên Ứng Nguyên Bạch ở tình huống xung quanh có động vật lấy ra đồ vật có thể ăn được mà hệ thống phát, vậy nên hắn cũng không biết mấy thứ kia có bình thường hay không.

Hoặc có lẽ tại gà mái kia đang đói bụng?

Ứng Nguyên Bạch từ trong phòng lấy ra một vài hạt đậu nành, đây là do hắn mua từ trước khá lâu. Nhìn qua một chút, hẳn là không bị hỏng.

Đem đậu nành rửa qua một lần, Ứng Nguyên Bạch mới để vào trong bát sau đó đặt lên bàn, nấp vào phòng quan sát động tĩnh cả gà mái nhỏ.

Tiểu gà mái vốn dĩ đang ở ngoài sân mổ mổ hạt, không phát hiện bóng dáng Ứng Nguyên Bạch ở nhà chính nữa liền uyển chuyển nhẹ nhàng lướt qua ngạch cửa, chân nhỏ chạy như bay hướng phòng bếp, căn bản không để ý đến mấy hạt đậu trong bát mà Ứng Nguyên Bạch cố ý để lại.

Ứng Nguyên Bạch đỡ trán, con gà này cũng quá thực dụng đi, đối mặt với đậu nành từ hệ thống thì nước dãi chảy dài ba thước còn đậu nành hắn mua thì nhìn cũng không muốn. Ứng Nguyên Bạch vốn muốn lấy cớ do gà đói bụng, thế nhưng nhìn tình cảnh vừa rồi liền không thể phủ nhận đậu nành hệ thống đưa thật sự đặc biệt.

Ứng Nguyên Bạch còn tưởng rằng chờ đến khi đem đậu đi bán mới gặp khó khăn, không nghĩ đến trở ngại đầu tiên chính là làm thế nào ngăn gà nhỏ nhà mình mơ ước đậu nành.

Từ biểu hiện của gà mái, Ứng Nguyên Bạch hoàn toàn đủ lý do để tin rằng sẽ còn có động vật khác đối với đậu của hắn như hổ rình mồi.

Không biết có phải do ảo giác hay không, Ứng Nguyên Bạch cảm giác chim chóc xung quanh hình như nhiều hơn so với thường ngày.

Ăn sáng xong, thấy sắp đến lúc phải ra ngoài, Ứng Nguyên Bạch nhìn đống đậu bị mơ ước cảm thấy đau đầu.