chương 4.2

“Mẹ, trời nóng như vậy sao mẹ còn ra ngoài, mang nhiều đồ như vậy nữa. Nào mẹ nhanh tới ngồi đây nghỉ ngơi chút.” Phương Nhã Lan không nghĩ Trần thẩm ghé chơi, vội vàng mời bà vào nhà.

Trần thẩm một tay xách gà, một tay cầm giỏ trứng gà ta thêm một ít rau dưa các loại. Đặt đồ xuống đất, ngồi lên ghế, Trần thẩm thở một hơi. Trời nắng còn đi đường dài bà cũng mệt rồi.

“Mẹ, mẹ lần sau tới đừng mang nhiều đồ như vậy, gà rồi trứng, đồ ăn các thứ, trong thành đều có bán, mẹ mang lại đây nhiều làm gì cho mệt mỏi.” Phương Nhã Lan thấy mẹ mình đầu đầy mồ hôi, nhịn không được nói.

“Mày đừng nói nữa, lần trước mẹ qua nhà, thấy mày phải mua gà. Một con to như vậy chẳng biết tốn bao nhiêu tiền mà chỉ nấu được tí canh, ăn vào được bao nhiêu dinh dưỡng? Gà này mẹ mang cho là gà thổ thuần chất, trứng cũng là trứng gà nhà. Đồ của nhà mình đương nhiên sạch, chất lượng hơn mấy người kia bán không biết bao nhiêu lần. Mẹ nghĩ cho mày thế, mày còn không thích.” Trần thẩm không đồng ý, bày ra một đống lí lẽ.

Phương Nhã Lan cũng biết tính tình mẹ mình, cô cũng chỉ là không muốn nhìn mẹ mệt mỏi, vất vả như vậy.

“Này, sắp 10 giờ rồi, Lượng Lượng chắc cũng sắp tan học, nhanh đi rửa rau nấu cơm thôi.” Trần thẩm không chịu ngồi yên, nghỉ ngơi một chút lại muốn đứng lên.

Phương Nhã Lan tiến lên muốn đi hỗ trợ, đã bị Trần thẩm cản lại: “Mày hôm nay đi làm cả ngày mệt rồi, giờ mau nghỉ ngơi đi.”

Nhưng Phương Nhã Lan làm sao có thể nhìn mẹ làm việc còn mình ngồi không, nhất quyết phải nấu cùng mẹ, Trần thẩm không có biện pháp đành để nàng làm mấy việc rửa rau nhẹ nhàng.

Nhìn thấy đậu giá mẹ mình mang đến, Phương Nhã Lan kinh ngạc ra tiếng, ngày thường mua đồ ăn cũng nhiều lần mua đậu giá, nhưng đều không to, mọng nước như của mẹ cô mang đến.

“Mẹ, này đậu giá nhìn thật mọng.” Phương Nhã Lan nói, “Mẹ trồng à?”

“Không phải, đó là của Nguyên Bạch làm, nó muốn trồng để bán. Mẹ muốn mua nhưng cuối cùng nó không chịu lấy tiền, nhất quyết phải tặng cho mẹ.” Trần thẩm nói tiếp.

“Ứng Nguyên Bạch? Cậu ấy đã trở lại? Không phải cậu ấy ở thành Bắc Hải sao?” Phương Nhã Lan mới nghe tin tức này, không khỏi kinh ngạc.

Nói đến Ứng Nguyên Bạch, có thể xem như người có tương lai tốt nhất so với những người cùng thế hệ trong thôn. Tốt nghiệp đại học Thiên Đại, sau đó liền vào một công ti lớn ở Bắc Hải làm việc, lương một tháng bằng nửa năm lương những sinh viên mới ra trường khác kiếm được. Thực sự là một nhân vật truyền kỳ.

“Haiz, mẹ nói mày nghe, mày cũng đừng kể cho người khác đấy.” Nói đến đây Trần thẩm liền thở dài, “Nguyên Bạch thân thể nó có vấn đề, lần này trở về để tu dưỡng.”

Trần thẩm tuy rằng không nói rõ, nhưng Phương Nhã Lan đã lờ mờ đoán được thân thể Ứng Nguyên Bạch gặp vấn đề lớn, bằng không ở Bắc Hải thành công nghệ, y tế tốt hơn thành phố Xương Hoa không biết bao nhiêu lần, chẳng phải tốt hơn sao. Càng tốt hơn mấy trăm lần so với thôn nhỏ cách xa nội thành này.

Có thể khiến một người trẻ tuổi về quê dưỡng bệnh, Phương Nhã Lan chau mày.

Thế nhưng nhìn đậu giá trong tay, Phương Nhã Lan mới nhớ tới mẹ mình nói, cảm giác có hơi thể tưởng tượng được.

Ứng Nguyên Bạch…… Trồng đậu giá để bán?

Trong suy nghĩ của Phương Nhã Lan, nếu Ứng Nguyên Bạch thật sự muốn kiếm tiền, cho dù hiện tại bệnh nặng ở nhà, chỉ cần kiếm một công việc trí thức nào đó cũng có thể nhẹ nhàng kiếm tiền, so với bán đậu giá nhanh hơn rất nhiều lần.

“Cậu ấy thật sự muốn bán đậu giá?” Phương Nhã Lan vẫn không tin được.

“Nó chính miệng nói, còn có thể giả à.” Trần thẩm thuận miệng trả lời.

Biết đậu giá trong tay là do Ứng Nguyên Bạch trồng, Phương Nhã Lan nhặt rửa càng thêm cẩn thận, như bảo vật quý giá mà nâng niu. Người thường nhặt rửa chỉ mấy mấy phút, còn cô nửa tiếng vẫn chưa xong.

Phương Nhã Lan để ý phát hiện đậu giá Ứng Nguyên Bạch trồng xác thực không giống thông thường. Từng cọng, từng cọng to tròn mọng nước.

Nhà cô hôm qua mới ăn đậu giá, Phương Nhã Lan nhớ rất rõ ràng, đậu giá mình mua cọng thon dài, màu sắc cũng không quá đẹp, giống những loại khác được bày bán, thật phổ thông. Nếu so với đậu giá trong tay hiện tại có thể nói là một trời một vực.

Cũng không biết hương vị liệu có chênh lệch nhiều hay không.

Vốn dĩ Phương Nhã Lan hôm nay không có tâm trạng ăn uống, nhưng nhìn đậu giá, vẫn sinh ra cảm giác chờ mong được nếm thử hương vị.

Cơm nước gần xong, cửa nhà bị người từ bên ngoài mở ra, Phương Nhã Lan kinh ngạc từ phòng bếp ngó ra thăm dò.

“Ba mẹ, hai người sao lại đến đây?”

Người đến là cha mẹ chồng Phương Nhã Lan, hai người còn dắt tay Lượng Lượng.

Bà Đinh nghe được lời Phương Nhã Lan nói, sắc mặt có chút khó coi: “Như thế nào, chúng tôi không được đến thăm cháu trai à?”

“Mẹ, con không phải có ý này.” Phương Nhã Lan vội vàng giải thích.

“Bà thông gia cũng ở đây à.” Bà Đinh vốn đang muốn nói gì, phát hiện Trần thẩm cũng ở phòng bếp, lại đem lời nói nuốt ngược trở vào. Quét mắt thức ăn trên bàn, có gà có thịt, trên mặt thư hoãn một ít.

Rõ ràng trong nhà có thêm vài người, không khí lại không thoải mái như khi nãy, Phương Nhã Lan muốn quay lại bếp phụ giúp mẹ mình xào rau, lại bị Trần thẩm đẩy ra ngoài.

Đồ ăn nấu xong bưng lên bàn ăn, Lượng Lượng vừa ngồi vào bàn, mới nhìn đã thấy được đậu giá, chu miệng nhỏ.

Đồ ăn nhóc ghét nhất chính là đậu giá, vừa dễ mắc răng, lá mầm ăn vào lại cứng, còn không có hương vị gì.

Giờ nhìn thấy đĩa đậu giá trên bàn, liền xụ mặt.

“Sao lại xụ mặt như thế? Ai làm cho Lượng Lượng của chúng ta không vui vậy?” Bà Đinh dỗ dành Lượng Lượng.

Lượng Lượng nhào vào lòng bà Đinh, nhỏ giọng oán giận: “Ma ma gạt người, ngày hôm qua nói ăn đậu giá thì sẽ mua đùi gà cho con nhưng hôm nay mẹ vẫn không mua.”

Nghe đứa nhỏ ủy khuất, Phương Nhã Lan có chút xấu hổ, ngày hôm qua đúng là cô có nói như vậy, kết quả hôm nay Trần thẩm mang đồ đến đây, cô liền quên việc này.

“Thực xin lỗi a, là mẹ sai, mẹ đã quên chuyện này, cho mẹ xin lỗi được không?” Phương Nhã Lan ngồi xổm trước mặt Lượng Lượng xin lỗi.

“Được, con nhận lời xin lỗi này, nhưng đùi gà của con đâu?”

“Buổi tối làm cho con được không?” Phương Nhã Lan.

Lượng Lượng nhăn mày nhỏ, tựa hồ đang cẩn thận suy nghĩ, một lát sau mới chậm rì rì gật đầu, dựng thẳng lên một ngón tay ra điều kiện: “Nhưng hôm nay con có thể không ăn đậu giá được không?”

“Được rồi, có thể.” Phương Nhã Lan cũng biết con trai không thích ăn đậu giá, gật đầu đáp ứng. Dù sao ngày hôm qua cũng đã ăn, hôm nay không ăn cũng không sao.

Biết có thể không cần ăn đậu giá, tiểu bằng hữu Lượng Lượng lại trở nên vui vẻ phấn chấn, ngoan ngoãn ngồi lên ghế chuẩn bị ăn cơm.

Lượng Lượng bởi vì vốn dĩ không thích ăn đậu giá nên khi nhìn thấy liền cảm thấy không vui. Còn những người lớn ngồi đây thì tương phản, nhìn màu sắc đĩa đậu giá, trong lòng liền dâng lên cảm giác muốn nếm thử.

Không giống các loại rau dưa khác, sau khi xào nấu màu sắc đều trở nên ảm đạm không ít, còn đậu giá này thoạt nhìn vẫn căng mọng giòn ngọt, sau khi xào còn được phủ thêm một lớp mỡ mỏng óng ánh, như mời gọi người đến thưởng thức.

Trần thẩm gắp một đũa giá xào, cho vào miệng, ngây ngẩn cả người, hương vị này……

“Mẹ, làm sao vậy?” Phương Nhã Lan nghi hoặc, tưởng rằng đậu giá có vấn đề, nhanh gắp một chút ăn thử.Vị giòn ngọt thanh cô nhịn không được nhanh chóng nhai nuốt đậu giá trong miệng, gấp không chờ nổi lại gắp thêm một chiếc đũa.

Thân đậu giá giòn nộn ngon miệng, lá mầm cũng mang theo hương thơm thanh thanh của đậu nành.

Nhớ đến đậu giá hôm qua mua, Phương Nhã Lan hoài nghi ngày hôm qua ăn không phải đậu giá, mà là cỏ, còn là loại cỏ không phát triển tốt.

“Lượng Lượng, đậu giá này ăn rất ngon, con nếm thử một miếng xem.” Phương Nhã Lan quay sang hỏi Lượng Lượng.

Nghe được lời cô nói, Trần thẩm cũng dừng đũa lại, cho dù một đĩa đậu giá xào đầy ắp nhưng bốn người lớn ngồi ăn, mỗi người chỉ được vài gắp là hết nhẵn.

Lượng Lượng cho rằng mẹ lại muốn lừa nhóc ăn đậu giá, liều mạng lắc đầu, kêu: “Không ăn không ăn.”

“Cái này so với bình thường con ăn khác nhiều lắm, thật sự ăn rất ngon, con cứ thử ăn một miếng đi.”Phương Nhã Lan tiếp tục khuyên bảo.

“Đậu giá này thật sự ăn rất ngon.” Trần thẩm cũng nói.

Lượng Lượng căn bản không tin mẹ mình nói. Trước kia mẹ nhóc luôn nói món này ăn ngon, món kia ăn ngon, đến khi nhóc ăn thử liền phát hiện không như lời mẹ nói, chẳng ngon chút nào. Thế nhưng vì không thể nhả ra nên nhóc đành phải cố nuốt xuống.

Lúc đi học nhóc kể cho bạn cùng bàn nghe chuyện này, phát hiện người lớn đều thích lừa trẻ con như vậy.

Nhóc còn lâu mới mắc mưu.