Chương 53

Đã bị cắn bị thương còn có thể thong thả ung dung mà than thở một hơi, Cố Nguyên Bạch thật là chịu phục với hắn.

Thánh Thượng trầm khuôn mặt, mang theo Tiết Viễn đi qua bên dòng suối liền đem ống tay áo hắn cắt ra, hai vệt dấu răng cắn sâu vào da, Cố Nguyên Bạch đoạt chủy thủ của Tiết Viễn, ở trên vạt áo hắn xé ra một mảnh vải dài, tiến hành băng bó ở phía trên miệng vết thương cách đó không xa.

Tiểu hoàng đế hẳn là chưa từng gặp qua tình huống như vậy nhưng y lại rất là trấn định, thủ pháp lưu loát mà mặt vô biểu tình. Trấn định như vậy thậm chí làm Tiết Viễn có chút mê muội.

Hắn nâng lên một bàn tay khác muốn chạm vào gương mặt Cố Nguyên Bạch, đến nửa đường thì phát hiện trên ngón tay nhiễm vết máu liền thu trở về.

“Thánh Thượng,” hắn mở miệng, “Lần này thần cảm vinh hạnh.”

Có thể nhận được đãi ngộ Thánh Thượng băng bó miệng vết thương cho, hắn hẳn là hưởng thụ hơn so với Trương Tự trước đó?

Mặt mày Cố Nguyên Bạch đè nặng, tâm tình không tốt, “Câm miệng cho trẫm.”

[(*) trong bản convert còn một đoạn chỗ này như trong bản raw lại không có QAQ. Không thể edit từ bản raw nên mình sẽ bỏ qua đoạn dư này]

Ở thời điểm Tiết Viễn đang nói chuyện, Cố Nguyên Bạch đã cầm chủy thủ cắt qua miệng vết thương do rắn độc cắn ra, y hỏi: “Ngươi có biết con rắn kia không?”

“Biết,” Tiết Viễn cũng bởi vì biết mới không vội, “Có độc, độc không lớn, nhiều nhất cũng chỉ khiến cơ thể bị tê liệt mấy ngày.”

Cố Nguyên Bạch gật gật đầu, lúc này mới cầm túi nước, dùng nước trong rửa sạch chỗ vết thương trên người Tiết Viễn, sau đó cúi đầu hút máu trên cánh tay.

Thân thể y yếu nhược, hút máu chảy ra trong chốc lát liền không sức lực. Cố Nguyên Bạch đành phải uống một ngụm nước, xác định trong miệng không có chỗ nào bị thương, mới tiếp tục cúi đầu hút máu cho Tiết Viễn, môi vừa chạm phải, Tiết Viễn trong nháy mắt cứng đờ tại chỗ, cảm thấy có chút hoa mắt váng đầu.

Cố Nguyên Bạch đem máu trong miệng phun ra, cầm lấy nước trong súc miệng, lại lần nữa cúi đầu hút trên cánh tay cho hắn.

Qua lại vài lần, chờ đến sau khi máu tươi một lần nữa trở nên đỏ tươi, Cố Nguyên Bạch mới ngừng lại. Y liên tục súc miệng vài lần, bảo đảm trong miệng không có nuốt một tia máu tươi nào, chính mình cũng không có dấu hiệu hoa mắt váng đầu mới khép lại túi nước, xoay người nhìn sắc mặt Tiết Viễn, liền nhìn thấy sắc mặt Tiết Viễn phiếm hồng, trong mắt xuất thần, bộ dạng giống như trúng độc đã sâu.

Mày Cố Nguyên Bạch nhăn lại, lại ở chung quanh nhìn một vòng, hái chút cây tùng la tới đắp lên miệng vết thương hắn, lại xé xuống một đoạn mảnh vải bọc lên. Đầu óc Tiết Viễn hỗn loạn, liền thấy Thánh Thượng cầm vỏ đao, chủy thủ sắc bén xẹt qua vỏ đao, phát ra từng tia lửa cùng tiếng động cọ xát chói tai, Tiết Viễn bị âm thanh này làm bừng tỉnh, vừa nhấc đầu liền đối diện với ánh mắt Cố Nguyên Bạch.

Cố Nguyên Bạch đem chủy thủ bỏ vào vỏ đao, “Cảm giác như thế nào?”

Tiết Viễn cảm giác một chút, “Thánh Thượng, thần tất cả đều tốt.”

Cố Nguyên Bạch kỳ quái: “Nếu tất cả đều tốt, trên mặt sao lại đỏ?”

Tiết Viễn thầm nghĩ, lão tử được người trong lòng chủ động hôn, còn không thể mặt đỏ một chút biểu hiện vui mừng?

Hắn sợ bị nhìn ra tâm ý liền giả vờ không kiên nhẫn, quay đầu đi, hàm dưới căng chặt, “Thánh Thượng, không nói chuyện này. Thần đi nhặt quả dại vừa mới hái xuống, sắc trời đã tối, trong sơn động cũng phải bố trí lại, để ngừa con kiến, rắn độc chạy vào.”

Nhưng mà bố trí lại như thế nào, sơn động này ở trước mặt chi chủ thiên hạ vẫn là thập phần đơn sơ.

Nếu chỉ là một mình Tiết Viễn, như vậy hắn đương nhiên sẽ không chú ý những việc này. Nhưng nhìn Cố Nguyên Bạch, Tiết Viễn lại cảm thấy nơi nào cũng đều không xứng với tiểu hoàng đế.

Hắn cởϊ áσ ngoài, đem một mặt còn sạch sẽ trải lên phía trên chiếc chiếu, “Thánh Thượng, tạm chấp nhận một đêm đi.”

Hắn kéo theo vết thương bị cắn vội tới vội đi, Cố Nguyên Bạch bình tĩnh lý trí mà nhắc nhở nói: “Ngươi lăn lộn miệng vết thương như vậy sẽ làm độc rắn còn sót lại lan tràn nhanh hơn.”

Tiết Viễn thuận miệng nói: “Mạng thần rất cứng, không có việc gì.”

Tiết Viễn khi gần trưa còn nói không có việc gì đến ban đêm liền sốt cao.

Cố Nguyên Bạch ngồi ở mép giường, cơ hồ không nói nên lời mà nhìn người đang mê man dựa vào vách tường sơn động.

Tiết Viễn cách Cố Nguyên Bạch rất xa, cả người hắn đầy mồ hôi, khuôn mặt hơi hơi nhăn, biểu tình như thống khổ như giãy giụa, áo trong màu trắng trên người dính máu cũng dính bùn đất cùng bụi bặm, cả người chật vật đến cực điểm.

Cố Nguyên Bạch cuối cùng thở dài, xuống giường đi đến bên cạnh Tiết Viễn.

Không nghĩ tới hiện giờ y cũng thể gặp được loại cốt truyện chỉ có thể phát sinh ở trong tiểu thuyết một lần, chỉ là người bị thương sinh bệnh phát sốt không phải thân thể yếu nhược y, mà là vai chính thân cường thể tráng Tiết Viễn.

Cố Nguyên Bạch xoa xoa giữa mày, xua đi buồn ngủ cùng mỏi mệt, “Tiết Viễn?”

Môi Tiết Viễn khô ráo, sắc mặt nóng lên, Cố Nguyên Bạch ngồi xổm một bên dùng tay tìm tòi, quả nhiên là đã nóng đến bỏng, y lại lần nữa kêu một tiếng: “Tiết Viễn, có thể nghe được ta nói chuyện không?”

Tiết Viễn ở trong mơ mơ màng màng nghe được thanh âm người trong lòng, hắn ra sức mở mí mắt nặng nề, nhìn Cố Nguyên Bạch liền cười ngây ngô: “Thánh Thượng?”

Nụ cười này thật sự là quá ngu đần, Cố Nguyên Bạch bị chọc cười: “Đừng ngủ, bảo trì thanh tỉnh.”

Tiết Viễn chỉ nhìn thấy môi Cố Nguyên Bạch lúc đóng lúc mở, hắn nuốt nuốt nước miếng, yết hầu tê rần, mày kiếm tức khắc nhăn lại.

Cố Nguyên Bạch: “Đừng nói chuyện.”

Tiết Viễn gật gật đầu, Cố Nguyên Bạch đứng dậy đi tìm túi nước. Sau khi cho Tiết Viễn uống một ít nước, thấy Tiết Viễn thanh tỉnh một ít y mới hỏi nói: “Lạnh không?”

“Nóng,” Tiết Viễn nghẹn giọng cười cười, “Thánh Thượng, thần nóng muốn chết.”

Nói xong, hắn giật giật tay, một đầu chìm vào trong ngực tiểu hoàng đế. Mùi huân hương cung đình truyền đến, lạnh lẽo trên người Cố Nguyên Bạch cũng truyền đến, Tiết Viễn thỏa mãn than thở một tiếng, trong lúc đầu đầu óc không rõ ràng, ngược lại đã quên hoàng đế đã từng nói lời uy hϊếp với hắn.

Ỷ vào trước đó Thánh Thượng nhân từ, cho nên đánh bạo nhân cơ hội ra tay.

Cố Nguyên Bạch kêu lên một tiếng, tức giận lan tràn.

“Còn dám động một chút,” ngữ khí y âm âm u u, nguy hiểm, “Trẫm xem ngươi là còn chưa đau đủ.”

Tiết Viễn bị y uy hϊếp liền chịu không nổi, mùi hương trên người Thánh Thượng dài lâu mà lịch sự tao nhã, Tiết Viễn gần trong gang tấc, ngửi được rất nhỏ, mùi hương này so với những thứ tốt nhất Tiết Viễn từng ngửi qua còn dễ ngửi hơn.

Thánh Thượng còn có thể chữa thương cho hắn, như thế nào cũng là đối với hắn khác biệt đi?

Tiết Viễn không nhịn được cười.

Cố Nguyên Bạch quát lớn bị hắn bỏ qua, đột nhiên, cả người Thánh Thượng chợt ngưng, bất động.

Tiết Viễn cười, hắn nhớ rõ Cố Nguyên Bạch kiều nộn, vì thế rất cẩn thận, biết tay chính mình thô, vì thế ngưng lại.

Lòng bàn tay chai cứng cọ vào có cảm giác ngứa ngứa giống như lông chim xẹt qua.

Chính mình tới, cùng người khác tới, cảm giác hoàn toàn không giống nhau.

Cố Nguyên Bạch thực thoải máu, kíƈɦ ŧɦíƈɦ dưới thân tăng vọt. Nam nhân đều là như thế, ở dưới thoải mái, lý trí liền bắt đầu có chút lung lay sắp đổ.

Đêm tối không người, tiếng chim hót côn trùng kêu vang không ngừng, gió nhẹ từ từ, dưới hoàn cảnh này, người dường như muốn thuận theo tâm mà làm.

Cố Nguyên Bạch bắt lấy đầu tóc Tiết Viễn, làm hắn ngẩng đầu, ánh mắt hai người đối diện.

Thanh âm Tiết đại công tử khàn khàn, trong mắt giống như cất giấu tia lửa: “Thánh Thượng.”

Thánh Thượng từ trên cao nhìn xuống mà nhìn hắn, từ trong mắt hắn thấy được chính mình, biểu tình có chút hơi hơi hồng, một lát Thánh Thượng chợt nhéo cằm Tiết Viễn, sau đó hung hăng hôn xuống.

Môi lưỡi giao triền như lửa nóng, Cố Nguyên Bạch chiếm cứ chủ vị, y câu lấy đầu lưỡi Tiết Viễn, mυ"ŧ vào, dây dưa, trong đầu óc đều là xúc động từ bản năng.

Hô hấp Tiết Viễn cực nóng, hắn ôm Cố Nguyên Bạch, hoài nghi đây là giấc mộng.

Cho đến khi tách ra, môi đã như thiêu cháy.

Cố Nguyên Bạch nhéo cằm Tiết Viễn, cánh môi y khẽ mở, y cười cười, dụ dỗ nói: “Tiết thị vệ, hầu hạ trẫm, được không?”

Hầu hạ y thoải mái, vậy sẽ thưởng lớn.

*

Tiết Viễn hầu hạ rất tốt.

Cố Nguyên Bạch thoải mái, sau khi thoải mái lý trí liền đã trở lại. Y thực bình tĩnh, bình tĩnh mà đứng dậy, bình tĩnh mà đi đến bên giường cỏ, Tiết Viễn ở sau lưng thấp giọng cười, xoa tay, “Thánh Thượng sao có thể vô tình như vậy?”

Cố Nguyên Bạch cũng cười: “Ta cùng với Tiết thị vệ đều là nam nhân, đây kêu là vô tình cái gì? Còn không phải là để Tiết thị vệ hầu hạ trẫm một phen, chẳng lẽ Tiết thị vệ còn muốn làm cung phi trẫm?”

Tiết Viễn sửng sốt, ngay sau đó mặt mày trầm trầm, âm u mà nhìn qua y.

Cố Nguyên Bạch giống như là đại tra nam chiếm xong tiện nghi liền không phụ trách, chính y cũng có chút buồn cười: “Tiết thị vệ, sao lại nhìn trẫm như vậy? Trẫm nhớ rõ trước đó ngươi tựa hồ còn nói quá cho dù vì trẫm làm cái gì cũng đều nguyện ý.”

Tiết Viễn không nói lời nào, sắc mặt vẫn cứ âm trầm.

Cố Nguyên Bạch sờ sờ cái mũi, lại liếʍ liếʍ môi.

Nói thật ra, cảm giác vừa nãy xác thật không tồi. Lực cùng lực giằng co, tiếp theo đó là y toàn quyền khống chế. Cố Nguyên Bạch rất khẳng định mà nói chính mình cũng không thích nam nhân, có lẽ nguyên nhân chính là vì thế, mặc dù ở dưới xúc động không lý trí mà cưỡng hôn Tiết Viễn một chút, y cũng không có sinh ra bất luận tâm tư nào khác.

Nói là hôn môi, kỳ thật chính là cắn xé.

Trên môi cũng có thể nếm ra vị máu.

Cố Nguyên Bạch tùy ý ngồi ở mép giường, đại mã kim đao, quần áo còn có chút hỗn độn. Y nhìn Tiết Viễn, lại hơi hơi mỉm cười, trấn an nói: “Tiết thị vệ, trẫm chỉ là nhất thời kích động. Nói vậy ngươi cũng sẽ không để ý, ngươi không phải nữ nhân, trẫm cũng không phải nữ nhân, bất quá lần này cũng là trẫm lỗ mãng, đây là trẫm sai.”

Y nhẹ nhàng bâng quơ, “Tiết thị vệ muốn cái gì?”

Tiết Viễn sau một lúc lâu lúc sau, mới cười lạnh một tiếng, “Thánh Thượng thật đúng là nhân từ.”

Cố Nguyên Bạch lúc này còn nhiều kiên nhẫn với hắn, làm bộ không nghe ra ý tứ trào phúng bên trong lời nói của hắn, lại cười nói: “Tiết thị vệ nghĩ kỹ lúc sau nói thẳng cùng trẫm là được.”

Y muốn đổi đề tài khác, Tiết Viễn lại không cho y như nguyện. Ngữ khí hắn lạnh như băng, như là hàm chứa dao nhỏ cùng tên nhọn, “Thánh Thượng không thay bản thân suy nghĩ một chút?”

Cố Nguyên Bạch ngạc nhiên nói: “Trẫm thay bản thân nghĩ cái gì?”

Nháy mắt Tiết Viễn nắm chặt tay, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói: “—— ta sờ soạng ngươi!”

Cố Nguyên Bạch đúng trọng tâm đánh giá: “Tay Tiết thị vệ có điểm thô ráp, lực độ lại vừa phải, sờ lên làm trẫm rất thoải mái.”

Nói dễ hiểu thì đây còn không phải là đơn giản hỗ trợ một chút.

Cái hôn kia xác thật chỉ là xúc động, kíƈɦ ŧɦíƈɦ giống đực dâng lên, Cố Nguyên Bạch liền bắt lấy người hôn.

—— nhưng là, vốn dĩ người dưới sự xúc động liền sẽ làm chút việc bản thân không phản ứng kịp, bản thân Cố Nguyên Bạch đều thoải mái, y không có cảm giác gì, y không so đo, nhưng khó tránh khỏi người bị y cưỡng hôn sẽ so đo.

Biểu tình y thực bằng phẳng, nhưng mà biểu tình bằng phẳng như vậy lại làm trong lòng Tiết Viễn phiền muộn.

Cho nên ai tới đều có thể? Chỉ cần làm tiểu hoàng đế thoải mái?

Biểu tình Tiết Viễn khó coi, hắn nắm một cục đá, dùng sức nắm chặt, cục đá bén nhọn đâm thủng lòng bàn tay, máu tươi chảy ra, đau đớn mang đến thanh tỉnh vô cùng.

Trắng trợn hôn? Trắng trợn sờ soạng?

Này có ý tứ gì?

*

Sáng sớm ngày thứ hai, Hồng Vân cõng hai người, vó ngựa bay nhanh mà chạy vội trong rừng.

Theo phía phương hướng nắng ấm phía đông, Tiết Viễn ở phía sau Cố Nguyên Bạch, sắc mặt hắn vẫn cứ khó coi, sát khí thật thâm trầm, trong mắt u ám.

Cố Nguyên Bạch hơi hơi nhắm hai mắt, nhìn lên giống như đã ngủ rồi.

Tiết Viễn ở bên tai y nói chuyện, ngữ khí nặng nề, “Thánh Thượng, thần cứ như vậy bị ngài làm lơ?”

Cố Nguyên Bạch giọng mũi lên tiếng, lười biếng mà nói: “Tiết thị vệ, sáng nay ngươi đã nói những lời này vài lần.”

Biểu tình Tiết Viễn càng thêm âm trầm, hắn lạnh lẽo a một tiếng: “Thánh Thượng, tâm thần đều lạnh.”

Những lời này vừa ra, Cố Nguyên Bạch không nhịn được cười.

Nhưng y cười hai cái, cảm thấy không tốt, tối hôm qua rõ ràng là hai người ý loạn tình mê, thời điểm y cưỡng hôn Tiết Viễn, Tiết Viễn rõ ràng cũng đáp lại. Nhưng Cố Nguyên Bạch vừa nhớ tới bốn từ “Trung quân chi tâm” theo như lời Tiết Viễn nói trước đó, liền cảm thấy trường hợp hiện tại có chút cổ quái, “Lạnh chính là trung quân chi tâm đối với trẫm sao?”

Là trái tim người trong lòng!

Những lời này bị nuốt xuống, Tiết Viễn muộn thanh lên tiếng.

Còn tốt còn tốt.

Cuối cùng Cố Nguyên Bạch hoàn toàn thả lỏng một hơi.

Tiết Viễn không thích y, không có hứng thú với y, chỉ là cảm giác trung quân chi tâm bị Hoàng Thượng làm bẩn, có lẽ còn khó chịu vì cùng Hoàng Thượng ý loạn tình mê mà hôn lên, nhưng chỉ cần Tiết Viễn không thích Cố Nguyên Bạch, Cố Nguyên Bạch liền không có cảm giác tra nam rút điểu vô tình.

Y không khỏi cảm thấy may mắn nói: “Đêm qua là trẫm lỗ mãng, nhưng Tiết khanh yên tâm, trẫm tuyệt đối không có loại tâm tư xấu xa này đối với ngươi.”

Tiết Viễn cơ hồ tức đến cười, hai mắt hắn thâm trầm di động trên dưới, “Lời nói Thánh Thượng cực kỳ đúng, thần nhớ kỹ.”

Thảo con mẹ nó.

Tức chết rồi.