Chương 29: Ăn ngon quá (2)

Lúc này Đường Thiệu Ngôn mới hiểu ra, cậu đã quên mất quy củ của giới Tu Chân này không giống với hiện đại, ở hiện đại có thể tùy ý phối hợp nguyên liệu nấu ăn, nhưng linh thiện của giới Tu Chân thì không thể! Nhất định phải chú ý đến đẳng cấp và hàm lượng linh khí bên trong nguyên liệu nấu ăn.

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Đường Thiệu Ngôn thấp thỏm hỏi.

Đường Khiêm và Đường Liễu Tĩnh cũng lộ ra vẻ mặt sầu não. Đồ ăn cũng đã làm rồi, bây giờ bọn họ còn có thể làm gì chứ? Chắc chắn không thể làm bữa tối rồi, nhưng cũng không thể mang bỏ, chưa nói đến phung phí của trời khiến bản thân bọn họ đau lòng, mà thiếu nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy, một khi chưởng quỹ kiểm kê nhà kho, sẽ lập tức phát hiện ra vấn đề.

Động tĩnh của ba người không nhỏ, Trần lão liên tục quay đầu nhìn quanh, chỉ là ngại vì thân phận nên mới không đến xem xét, nhưng vậy cũng đã mang lại áp lực không nhỏ cho bọn họ rồi.

“Ta có cách rồi.” Cuối cùng, Đường Khiêm chợt nghĩ ra một cách giải quyết.

“Cách gì? Ngươi mau nói ra!” Đường Liễu Tĩnh lo lắng thúc giục.

“Chúng ta nói Canh thịt bò Bạch Hương quả và Cơm gà hầm Hương Tầm là món mới Thiệu Ngôn nghiên cứu ra, mang một ít ra cho chưởng quỹ và quản sự nếm thử.” Đầu bếp làm ra món ăn mới là chuyện bình thường, quy củ của tiệm ăn chính là nhất định phải để chưởng quỹ và quản sự nếm thử, sau khi xác định không có vấn đề gì mới được phép bán trong tiệm ăn. Đúng lúc hôm nay quản sự đến tiệm ăn, Đường Thiệu Ngôn lại vừa được thăng làm phó đầu bếp, tự mình xuống bếp làm món ăn mới, muốn thể hiện trước mặt quản sự, đó là chuyện rất bình thường.

“Nhưng những đồ ăn còn lại thì phải làm sao bây giờ?” Đường Liễu Tĩnh nhìn hai nồi linh thiện đầy ắp, vô cùng sầu lo.

“Người tài ắt có diệu kế.” Đường Khiêm nháy nháy mắt với nàng.

Đường Liễu Tĩnh không nói gì mà chỉ lườm một cái, còn cố làm ra vẻ huyền bí ở chỗ này.

“Thiệu Ngôn, có thể múc cơm và canh này ra chưa?”

“Sắp rồi, để thêm một lát nữa thì mùi vị sẽ ngon hơn.”

“Vậy được.”

Trước tiên bọn họ làm xong đồ ăn khách gọi, rung chuông để tạp dịch đến lấy đi. Sau đó Đường Khiêm đích thân múc một bát Canh thịt bò củ cải và xới một bát Cơm gà hầm nấm hương, để lên khay rồi bưng ra ngoài, nương theo động tác đi lại của hắn ta, mùi thơm nồng đậm lan khắp xung quanh.

Nếu muốn đến đại sảnh tầng một của tiệm ăn, nhất định phải đi qua tầng hai, những thực khách đang dùng cơm trong phòng đều bị mùi thơm mới lạ này hấp dẫn.

Khi hắn ta đi đến hành lang tiệm ăn, đại sảnh vốn đang ồn ào như bị ai đó ấn nút tạm dừng, tất cả mọi người đều tìm kiếm nơi phát ra mùi thơm, ngay cả chưởng quỹ Lý Mãn và quản sự Trương Tuần đang nói chuyện với nhau ở sau quầy cũng không ngoại lệ.

Đường Khiêm cố ý lượn một vòng lớn, để những thực khách kia có thể nhìn thấy và ngửi thấy mùi thơm từ thức ăn trong khay của hắn ta ở khoảng cách gần, sau đó mới đi đến trước quầy.

“Lý chưởng quỹ, Trương quản sự, đây là món ăn mới phó đầu bếp vừa làm, muốn mời hai vị nếm thử một chút.” Đường Khiêm nói xong liền đặt cơm gà và canh thịt bò nóng hổi trước mặt bọn họ.

Canh thịt bò kia vàng óng bóng loáng, lộ ra váng dầu trong suốt, thịt bò màu đỏ thẫm và Bạch Hương quả đều được cắt miếng ngâm ở bên trong. Khi Đường Thiệu Ngôn nấu canh thịt bò còn cố ý đập vỡ xương bò, như vậy tủy xương đều sẽ ngấm vào trong canh, khiến cho mùi vị của canh càng thêm thơm nồng.

Cơm thịt gà cũng thơm lừng khắp chốn, gạo Bích Linh thêm chút mỡ gà nấu lên, hạt gạo tròn mẩy bóng loáng, mùi thơm đặc biệt của Hương Tầm lại càng bá đạo và nồng đậm, thịt gà được thái thành miếng mỏng, có thể thấy rõ từng vân thịt bên trong.

Lỹ Mãn và Trương Tuần đồng loạt nuốt một ngụm nước miếng, cầm đũa bắt đầu thưởng thức.

Đầu tiên Lý Mãn gắp một miếng thịt bò, lập tức bị non mềm của nó làm cho kinh ngạc, thịt bò ngấm vào nước canh thơm ngọt, khi nhai nước trong thịt ứa ra, khiến cho người ăn nhớ mãi không quên. Lại gắp một miếng Bạch Hương quả bóng loáng trong suốt, miếng Bạch Hương quả suýt nữa bị đũa làm gãy, có thể thấy nó đã được hầm nhừ cỡ nào. Lý Mãn nhẹ tay gắp vào trong miệng, Bạch Hương quả thấm đẫm vị thịt bò hòa quyện với vị ngọt của riêng bản thân nó, hoàn toàn chinh phục vị giác của hắn ta.

Cuối cùng lại uống một ngụm canh, hoàn toàn đắm chìm trong mùi vị tuyệt vời của món canh thịt bò. Thoạt nhìn có chút váng dầu trôi nổi bên trên canh, nhưng trên thực tế hầu hết dầu mỡ trong canh đều đã bị Bạch Hương quả hấp thu, khi ăn không hề cảm thấy ngấy ngán, mà chỉ cảm thấy ngon miệng, dư vi vô tận không thôi.