Chương 36: Gia nhập tông môn (1)

Mặc dù canh gà được hầm, nhưng mùi vị không hề kém, cho thêm rượu vàng, dăm bông, măng trúc, nấm hương và mộc nhĩ, càng tôn lên vị tươi nguyên bản của thịt gà. Hơn nữa cũng không biết Đường Thiệu Ngôn xử lý thịt gà này như thế nào mà khi ăn vào cảm thấy vô cùng mềm ngọt, khẽ hút một cái, thịt gà tự róc khỏi xương, mang đến thơm ngon tràn đầy khoang miệng.

Mặc dù Đường Hoài không ăn được Thận heo xào và Sườn dê nướng, nhưng hai món Nấm đầu khỉ ninh đỏ và Canh gà này đã đủ cho y ăn rồi.

Uống hai ngụm canh gà, ăn một miếng nấm đầu khỉ non mềm, lại ăn thêm miếng cơm mềm dẻo thơm ngát, quả thật thoải mái không chịu nổi.

Rõ ràng là Giang Thiếu Du thích ăn cay, Thận heo xào là món anh ăn nhiều nhất, miếng thận được thái mỏng đắm mình trong nước sốt, ớt tiêu xanh đỏ điểm xuyết xung quanh, tỏa ra mùi cay vô cùng tuyệt hảo.

Trước khi múc ra khỏi nồi Đường Thiệu ngôn còn cho thêm một chút dầu mè và giấm trắng, dầu mè tăng thêm mùi thơm của thận heo, giấm trắng thì tăng thêm độ giòn của thận heo.

Bởi vậy khi Giang Thiếu Du ăn vào miệng, chỉ cảm thấy khi bắt đầu ăn Thận heo xào này vô cùng giòn thơm, không hề có xíu xiu mùi tanh của nội tạng, vị cay nhẹ kí©h thí©ɧ vị giác, khiến anh căn bản không dừng được đũa, đây tuyệt đối là món Thận heo xào ngon nhất mà anh từng được ăn.

Lại nói đến sườn dê nướng kia, Đường Thiệu Ngôn cố ý chọn miếng sườn nhiều thịt, mỡ nạc đan xen, chất thịt non mềm lại dễ dàng rút xương. Trước tiên cậu dùng nước sốt do mình điều chế ướp sườn dê, sau đó lại phủ một lớp bột pha thêm trứng gà, cho vào chảo dầu rán đến vàng óng. Xương sườn được băm thành từng miếng, sắp xếp chỉnh tề trong đĩa sứ.

Lớp bột vàng óng bên ngoài bao lấy thịt dê mềm đỏ bên trong, có thể mơ hồ nhìn thấy nước thịt trong suốt chảy ra từ mặt cắt của thịt dê, tỏa ra mùi thịt dê ngào ngạt ngát hương. Nhìn màu sắc tươi tắn, ngửi mùi thơm nồng nàn, khi ăn ngoài giòn trong mềm, mùi thơm đượm lại giữa răng môi, có thể nói sắc hương vị đều đủ. Ngay cả người bình thường không thích ăn thịt dê như Giang Thiếu Du cũng phải ăn liên tục mấy miếng.

Chỉ là Giang Thiếu Du rất biết kiềm chế, cho dù thích ăn, cũng chỉ ăn đến khi no tám phần rồi dừng lại.

“Giang đội trưởng không ăn thêm chút nữa sao?” Đường Hoài thấy anh dừng đũa thì hỏi.

“Tôi ăn no rồi, cảm ơn.”

“Chỉ ăn một chút như thế, sao có thể no được chứ!” Đường Hoài nói rồi chủ động múc thêm một bát canh gà cho anh: “Lại uống chút canh đi, uống nước không chiếm diện tích.”

Giang Thiếu Du do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nhận lấy bát: “Cảm ơn.”

Anh chậm rãi uống từng ngụm canh gà ngon ngọt, đợi hai chú cháu ăn xong. Trông Đường Thiệu Ngôn còn nhỏ tuổi, mà sức ăn lại kinh người, gần như càn quét sạch sẽ tất cả đồ ăn.

Chờ hai chú cháu đặt đũa xuống, lúc này Giang Thiếu Du mới uống một hơi cạn sạch chỗ canh còn lại.

“Ngài Đường, tôi có mấy lời muốn nói riêng với cháu ngài, ngài xem có thể chứ?” Giang Thiếu Du nhấn mạnh hơn chữ ‘nói riêng’.

“Đương nhiên có thể, Tiểu Ngôn, cháu nói chuyện với Giang đội trưởng, ở đây để chú thu dọn.” Đường Hoài không nghi ngờ gì, vui vẻ đồng ý.

“Giang đội trưởng, xin mời đi theo tôi.”

Đường Thiệu Ngôn dẫn Giang Thiếu Du vào phòng của mình, sau khi đóng cửa lại, dứt khoát hỏi: “Giang đội trưởng, có lời gì cứ nói ra đi.”

Giang Thiếu Du đột nhiên ôm quyền thi lễ với cậu: “Xin chào đạo hữu.”

Đường Thiệu Ngôn kinh ngạc nhảy dựng lên, ngơ ngác há to miệng, ợ một tiếng.

Giang Thiếu Du: “…”

Đường Thiệu Ngôn lập tức đỏ mặt, liên tục xua tay nói: “Ngại quá, ngại quá, ăn tối no quá rồi.”

Giang Thiếu Du nhìn cậu bằng ánh mắt một lời khó nói hết: “Không sao.”

Im lặng kỳ lạ lan tràn giữa hai người, cuối cùng vẫn là Đường Thiệu Ngôn không nhịn được hỏi: “Giang đội trưởng vừa rồi… có ý gì?”

“Giới thiệu lại một chút, tại hạ là Giang Thiếu Du, đệ tử đời thứ chín trăm sáu mươi của Huyền Thiên tông, thuộc tổ điều tra trọng án đặc biệt của quốc gia, chuyên môn phụ trách giải quyết một số trọng án mà cảnh sát bình thường không cách nào giải quyết được. Gần đây có tà tu lẩn trốn gây án ở các thành phố, mục tiêu đều là tán tu có tu vi Trúc Cơ kỳ trở xuống, bây giờ đã có bảy người bị hại.”

“Không phải tôi làm!” Đường Thiệu Ngôn vội vàng phủ nhận.

“Tôi không nói là cậu làm…” Giang Thiếu Du lần nữa câm nín: “Tôi và đội viên của tôi truy đuổi tên tà tu kia đến tận thành phố A, sau khi phát hiện ra dao động linh khí dị thường rồi đuổi đến lân cận, lại phát hiện cậu gặp phải tập kích, về sau dựa vào dao động linh lực trên người cậu, đã xác nhận cậu cũng là một tu chân giả, chỉ là tu vi cậu còn thấp, cũng không hiểu cách che giấu tu vi, như vậy sẽ vô cùng nguy hiểm. Hôm nay tôi lại phát hiện ra dao động linh khí từ chỗ của cậu truyền đến, không thể không đến cửa nhắc nhở vài câu."